Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 13: Chương 13: Cô mặc quần áo anh và ngủ trên giường anh




Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên

Đùi của anh.

Vậy.............

Minh Lê rõ ràng cảm nhận được sự căng chặt của các đường cong cơ bắp trên đùi anh.

Rất rắn chắc.

Không khí yên tĩnh.

Chỉ có hơi thở chuyển từ nhợt nhạt đến dồn dập của chính mình là đặc biệt rõ rệt.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói trầm thấp như từ phát ra cổ họng của người đàn ông.

Ầm!

Như thể một cơn sấm sét bất ngờ bùng nổ trong đầu cô, đầu óc vốn chưa tỉnh táo trong nháy mắt ù ù như có một đàn ong đang vo ve bên tai, cảm xúc cực kỳ hỗn loạn, tim đập rất nhanh, lúc này cô mới phát giác tay mình còn.............

Như bị điện giật, Minh Lê nhanh chóng rút tay lại, rồi sau đó làm một việc mà 23 năm qua cô chưa từng làm, và với tính cách của mình cô cũng sẽ không bao giờ làm đó là ——

Trốn vào trong chăn.

Dùng chăn che kín mít khuôn mặt đang đỏ hồng đến nỗi có thể chảy ra máu của mình.

Hơi thở cô nhanh chóng thay đổi.

Cảm xúc bối rối hoảng loạn.

“Thình thịch thình thịch ——”

Trong phòng tối, tim cô đập loạn xạ không kiểm soát được, từng nhịp từng nhịp như muốn tìm cơ hội mà nhảy ra khỏi lồng ngực cô, hàng lông mi cong vút thanh mảnh của cô cũng không ngừng chớp chớp.

Khăn trải giường đã bị cô siết chặt lại, hình ảnh kia cùng cảm xúc nóng bỏng trên đầu ngón tay vẫn hiện hữu trong đầu cô cho dù cô cố hết sức để thoát khỏi nó nhưng vẫn không được.

Những cảm giác kia cứ như sợi tơ chầm chậm chầm chậm quấn lấy trái tim cô, thậm chí là bao lấy mọi ngóc ngách trên cơ thể cô.

Cô vốn dĩ không thể nào thoát khỏi nó.

Khuôn mặt Minh Lê nóng bừng, cơ thể như ở trong lò sưởi rất khó chịu, mà nóng nhất vẫn là đầu ngón tay phải đã chạm vào đùi Lục Nghiên.

Dần dần, không khí trở nên loãng đi và cô gần như không thở được.

Nhưng mà cô lại không thể xốc chăn lên.

Cô không muốn mà cũng không đủ can đảm làm.

Cô thế nhưng lại......

Hoắc Nghiên một tay đặt latop lên chiếc tủ đầu giường màu trắng, đứng dậy cạnh mép giường, ánh mắt anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào Minh Lê đang trốn trong chăn.

Đôi mắt sâu thẳm như vực sâu dưới đáy biển, bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

“Minh Lê.” Trong giây lát, anh thấp giọng gọi cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng điệu căng thẳng.

Minh Lê nắm chặt khăn trải giường, lực đạo tăng lên khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Cô không trả lời.

Cô không muốn trả lời mà cũng không biết nên trả lời anh như thế nào đây.

Cô chỉ đang thấy xấu hổ vô cùng.

Trước giờ chưa từng có điều này.

Ánh mắt của Hoắc Nghiên càng lúc sâu hơn, môi mỏng khẽ nhếch anh dịu dàng nhắc nhở: “Minh Lê... “

“Anh mau ra ngoài đi.”

Hoắc Nghiên mím môi mỏng

Cắn cắn môi, Minh Lê sắp chịu không nổi nhiệt độ nóng cháy của khuôn mặt mình, khi cô nói chuyện, giọng nói khàn khàn lại có chút hờn dỗi ngượng ngùng mà chính cô cũng không biết: “Lục Nghiên anh mau ra ngoài nha.”

Ánh mắt Hoắc Nghiên tối lại.

“Được, vậy anh giúp em đo nhiệt độ xong sẽ ra ngoài.” Kìm chế giọng điệu, anh nhẹ nhàng nói.

Minh Lê chợt ngẩn ra.

Đo nhiệt độ?

Cô?

Giây tiếp theo, ký ức ngất xỉu lúc trước từ từ hiện lên.

Cô quỳ ở Phật đường rất lâu, sau cái nắng như đổ lửa là cơn mưa tầm tã như trút nước ập đến, cô với mẹ mình Hoa Mẫn Quân ai cũng không chịu nhượng bộ vì vậy cô vẫn luôn kiên cường quỳ ở đó.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống người cô, rất đau từ từ cô cũng không chịu nổi nữa.

Sau đó...............

Cô ngất đi, trong lúc mơ màng hình như cô thấy được khuôn mặt của Lục Nghiên.

Là anh thật sao?

Minh Lê khẽ cắn môi, một cảm giác xấu hổ buồn bực dâng lên, cũng vào lúc này cô mới phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào, mệt mỏi ê ẩm, đầu óc thì mê man choáng váng.

Thì ra là cô bị sốt.

“.... Em không sao rồi.” Có chút không được tự nhiên, Minh Lê mở miệng nhưng vẫn không dám thò đầu ra.

Vừa nói xong cô liền nhận ra giọng mình lúc này đang khàn đến mức nào.

Hơn nữa cô còn có chút khát.

Vốn dĩ việc này rất bình thường nhưng Minh Lê chỉ thấy xấu hổ buồn bực không thôi.

Anh vẫn đứng im nhìn cô, lần thứ hai thay đổi giọng điệu, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: “Không khó chịu sao?”

Minh Lê: “....”

Khó chịu.

Đương nhiên khó chịu nha!

Nhưng là..........

“Em làm sao vậy?” Cô đang hết sức xấu hổ nhưng giọng nói anh rất lạnh nhạt.

Không có cảm xúc gì khác thường.

Minh Lê siết chặt ngón tay.

—— Lục Nghiên rõ ràng không có gì khác biệt, có lẽ anh ấy hoàn toàn không biết cô đã chạm vào hoặc cảm thấy việc đó cũng không có gì nhưng mà phản ứng thái quá của cô là chắc chắn có gì rồi nha.

Khuôn mặt Minh Lê càng nóng hơn.

Cắn môi, hít thở sâu đè xuống những cảm xúc đó, ngón tay trắng nõn vươn ra chậm rì kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ đang đỏ ửng.

Chỉ lộ mỗi khuôn mặt.

“Em không có việc gì.” Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh giải thích, chỉ là đôi mắt không dám nhìn thẳng anh.

Hoắc Nghiên nhìn cô một cái.

Nghiêng người lấy nhiệt kế bên cạnh đặt lên trán cô, “Tích” một tiếng.

“Nhiệt độ đã giảm nhưng vẫn còn nóng.” Nhíu mày, xem xét cẩn thận, anh đặt nhiệt kế xuống, lấy một ly nước trên tủ đầu giường chạm nhẹ thử độ ấm sau đó sải chân dài bước đi.

Minh Lê vẫn đang rất xấu hổ, tuy luôn tự thuyết phục bản thân quên đi cảm giác đụng chạm vừa rồi nhưng cô biết nó vẫn cứ quấn lấy cô không buông.

Quay mặt đi cô cố gắng tránh ánh mắt anh nhưng khi nhìn thấy anh cầm ly nước bước đi, cô lại không kiềm được mà nhìn theo anh, anh đang đứng đó không xa đổ nước mới vào ly.

Ngắn ngủi vài bước, dáng người anh cao lớn điềm đạm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự kiêu ngạo cao quý.

Bóng dáng anh trải dài dưới ánh đèn phòng ấm áp, lại vô tình tạo cho người ta một cảm giác an tâm, cứ như thể từ trước đến giờ đều như vậy, từ lúc anh đến bên cô với tư cách là vệ sĩ.

Minh Lê vô thức nắm chặt chăn.

“Em uống thuốc hạ sốt đi.”

Trong tầm mắt của cô, ngón tay Lục Nghiên thon dài với các khớp xương rõ ràng đang xòe ra trước mặt mình.

Một viên thuốc đang nằm trong lòng bàn tay anh.

Minh Lê vươn tay cầm lấy.

Đầu ngón tay không ngoài ý muốn chạm phải da thịt anh, lòng bàn tay anh ấm áp, nhiệt độ từ anh nhanh chóng xua tan đi cái lạnh nơi đầu ngón tay cô, thậm chí cảm giác điện giật lúc trước chợt lóe qua rồi biến mất.

Ngón tay Minh Lê run rẩy cô nhanh chóng rút tay về.

“Nước.” Ánh mắt Hoắc Nghiên sâu thẳm chăm chú nhìn cô, đưa ly nước cho cô.

Minh Lê rũ mắt, lúc cầm lấy ly nước cũng không biết là đã tỉnh táo hay chưa, hay chỉ là vô tình nhưng lúc này cô đã tránh tiếp xúc da thịt với anh.

Khi vành ly đụng tới môi............

Động tác Minh Lê hơi dừng lại một chút.

Lúc nãy khi anh tìm váy ngủ cho cô vì quá vội cũng không để ý kiểu dáng, bây giờ khi quan sát kĩ đó là một chiếc váy ngủ hai dây, màu đen gợi cảm cùng làn da trắng sáng chói mắt của cô dường như hòa lại thành một với nhau, hai loại màu sắc xinh đẹp này có lực tấn công rất mạnh.

Cánh tay nhỏ nhắn tinh tế, ánh đèn chiếu xuống trông cô càng thêm trắng nõn mềm mại tạo nên một mỹ cảnh mờ ảo.

Hoắc Nghiên che giấu đi sự âm u trong mắt, yết hầu hơi di chuyển, anh nhìn chằm chằm cô hỏi: “Sao em không uống?”

Cánh môi Minh Lê giật giật, tỉnh táo lại.

Không chỉ đôi mắt của cô mà ngay cả đầu cô cũng đang cúi xuống rất thấp.

Cô không biết nên trả lời sao đây.

Chẳng lẽ muốn cô trả lời là lúc chuẩn bị uống nước cô đã hốt hoảng sinh ra một ảo giác vô cùng vô lý, là lúc ngủ cô mơ màng được cho uống nước nhưng uống không phải là nước mà là........... Môi của anh sao?

Tim đập dồn dập sắp vọt ra khỏi lồng ngực cô.

Lông mi vỗ vỗ liên tục, cô cố hết sức đè xuống cảm giác không thể tin được kia, hơi ngửa đầu uống miếng nước, nhanh chóng đem thuốc hạ sốt nuốt vào.

Rốt cuộc cũng không biết vì có tật giật mình hay vẫn là sự ngượng ngùng kia như lốc xoáy cuốn đến mà cô không ngờ mình lại sặc khi uống nước!

“Khụ........ Khụ khụ!”

Khuôn mặt vốn đang ửng hồng liền vì sặc nước mà trở nên đỏ bừng.

Tay cầm cái ly run lên, ngay khi nước sắp tràn ra ngoài.........

Cổ tay liền được nắm chặt lại.

Là Lục Nghiên.

Anh nắm cổ tay cô cầm ly nước đặt sang một bên.

Dạ thịt hai người chạm vào nhau.

Minh Lê cảm nhận rõ ràng cổ tay bị anh nắm đang nóng cháy lên, cô theo bản năng muốn rút về, nhưng người đàn ông đã nhanh hơn cô một bước, anh bình tĩnh buông cô ra trước.

Đem một tờ khăn giấy đến trước mặt cô.

Minh Lê nắm chặt tờ khăn giấy, cúi thấp đầu có chút hoảng loạn lau lau miệng, nhịn xuống cơn ho khan, vừa muốn ném tờ khăn giấy đi liền không thấy thùng rác đâu.

“Đưa anh.” Hoắc Nghiên hướng cô vươn tay.

Minh Lê rối rắm hai giây liền đưa anh.

Hoắc Nghiên bình tĩnh cầm lấy, cố gắng không tiếp xúc da thịt với cô, đem khăn giấy ném ở thùng rác nhỏ cạnh tủ đầu giường.

Vừa quay đầu lại.

Liền thấy cánh tay cô còn đang nằm bên ngoài chăn.

“Minh Lê.”

Bất thình lình một tiếng đã cuốn trôi những suy nghĩ đang rối loạn của Minh Lê đi.

“Hửm?” Cô theo bản năng ngước mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt cô không chút phòng vệ lộ ra vẻ ngơ ngác ngày thường không thấy lại còn có chút ngốc nghếch.

Cứ như vậy nhìn anh.

Hoắc Nghiên rũ mắt che giấu đi tia tăm tối, yết hầu khẽ di chuyển, anh thấp giọng nhắc nhở: “Đắp chăn kín vào đừng để cảm lạnh.”

Minh Lê chớp mắt, im lặng hai giây, như thể đã nghe hiểu ý anh lúc này cô mới lấy tay cho vào trong chăn bông, cô còn đang muốn chui cả đầu vào trong chăn lần nữa.

Không khí nhanh chóng im lặng.

Không có ai nói chuyện.

Minh Lê cuối cùng không chịu được cảm giác im ắng này: “Lục Nghiên...”

“Ừm.”

Minh Lê cắn môi, lông mi vỗ vỗ, mất tự nhiên mà nói: “Anh có thể đi ra ngoài không, em......”

Nửa ý sau vẫn không dám nói ra.

Đôi mắt Hoắc Nghiên trầm lặng nhìn cô, lời nói bình tĩnh: “Em muốn làm gì?”

Minh Lê: “...”

Hoắc Nghiên nhìn cô, bỗng nhiên hiểu ra.

“Em muốn đi vệ sinh?” Anh hỏi.

Minh Lê cắn môi khẽ gật đầu.

“Chờ một chút.”

Chờ?

Chờ cái gì?

Minh Lê còn chưa kịp suy nghĩ miên man thì mùi hương của Lục Nghiên bỗng bao phủ cô một cái áo ngủ nam màu xám đậm liền xuất hiện trong tầm mắt.

“Mặc vào,“ Hoắc Nghiên nhẹ giọng giải thích, “Em lúc sốt đã nôn ra giường, phòng em tạm thời vẫn chưa dọn dẹp, đây là phòng anh nên không có quần áo của em, mặc tạm áo này trước đừng để cảm lạnh.”

Minh Lê sững sờ một lúc sau mới phát hiện ra.

Thì ra là vậy, thảo nào khi tỉnh dậy chỉ thấy một khung cảnh xa lạ, thì ra là cô đang ở phòng anh.

Nói như vậy cô đang nằm trên...

“...... Ôi.” Minh Lê chớp mắt lông mi vỗ vỗ liên tục, không muốn nghĩ đến chữ kia cô nhanh chóng lấy áo mặc lên người.

Mũi chân vừa chạm xuống đất.

“Dép.”

Cô liền thấy Lục Nghiên đem dép đi trong nhà đến.

Phòng ngủ của anh không thể có quần áo của cô thì đương nhiên dép cũng sẽ không có.

Nhưng.

Ngón chân nhỏ trắng nõn cuộn tròn lại, cảm giác nóng bừng lúc trước lại bùng lên, hơi thở cũng khẽ thay đổi dồn dập hơn.

Lục Nghiên đang đứng bên cạnh cô, cái bóng cùng khí thế của anh cũng theo đó bao quanh lấy cô.

Trái tim Minh Lê không chịu khống chế mà đập bịch bịch liên tục.

Cô nhắm mắt cố gắng kìm nén cảm giác khó giải thích đang lởn vởn ở trong lòng, cô nhanh chóng đặt chân vào dép anh đứng lên chạy nhanh đến phòng vệ sinh.

Nhưng mà cô đã đánh giá thấp mức độ suy yếu của cơ thể mình.

Trước khi bị bắt quỳ cô còn chưa kịp ăn gì, lại phải quỳ rất lâu cộng thêm ánh nắng oi bức và mưa to cô liền phát sốt đến bây giờ vẫn chưa hạ, cơ thể đang rất yếu ớt không có chút sức lực nào.

Mới vừa đứng lên, cơ thể Minh Lê đã lung lay ngã nhào về phía trước.

Nhưng mà dáng vẻ té ngã nhếch nhác trong dự đoán đã không xảy ra.

—— Cô đã ngã vào lòng Lục Nghiên, anh vòng tay ôm eo cô, lòng bàn tay chạm vào làn da cô qua lớp quần áo.

“Để anh ôm em đi.” Giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu vọng xuống.

Minh Lê còn chưa kịp tỉnh người liền bị anh ôm ngang lên đi về hướng phòng vệ sinh.

*

Mãi đến khi nước lạnh thấm ướt tay mình, Minh Lê mới có thể định thần lại.

Trong gương, khuôn mặt cô đỏ ửng, áo ngủ của người đàn ông rất lớn, khiến cho cô càng thêm nhỏ xinh, chiếc váy ngủ bây giờ.... giống như đã có mùi của Lục Nghiên.

Nhịp tim Minh Lê bỗng nhiên đập rất nhanh.

Cảm giác này thật lạ lùng khó hiểu.

Minh Lê nhắm mắt lại muốn quên đi nhưng không thể, cuối cùng chỉ có thể dùng nước lạnh giúp mình tỉnh táo hơn.

Sau khi xốc lại tinh thần, cô mới đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra.

Vừa hé mắt ra liền thấy Lục Nghiên đang đứng chờ ở cửa.

Cô còn chưa kịp nói gì người đàn ông đã rất tự nhiên bế cô trở lại giường thậm chí còn giúp cô đắp chăn.

Trong suốt quá trình đó Minh Lê không nói một tiếng.

Im lặng một hồi.

Hoắc Nghiên vẫn đứng cạnh mép giường, rũ mắt nhìn cô hỏi: “Còn có chỗ nào....” Anh dừng lại một chút, “Không thoải mái không?”

Minh Lê tỉnh táo lại.

Cô lắc đầu, theo bản năng muốn nói không có, nhưng không biết như thế nào lời nói đến miệng lại thành: “Chỉ có cơ thể uể oải không có sức, đầu còn hơi choáng và vẫn còn cảm giác buồn nôn.”

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đi hẳn.

Ánh mắt Hoắc Nghiên khẽ nhúc nhích.

“Vậy em còn đau không?” Anh trầm giọng hỏi tiếp giọng nói rất trầm.

Minh Lê khó hiểu.

“Đau?”

Đôi mắt đen của anh đối diện nhìn cô nhanh chóng hiểu ra.

Sau khi hôn mê sốt cao cô đều đã quên đi hết chuyện đã xảy ra.

Anh đột nhiên nhớ tới ban nãy khi bác sĩ tiêm cho cô, cây kim tiêm còn chưa đụng vào người, cô đã có phản ứng rất mãnh liệt.

“Đầu gối.” Anh nói.

Nghe anh nhắc vậy Minh Lê cho rằng anh hỏi đầu gối cô có đau hay không, sau khi quỳ lâu ở Phật đường.

Cô cắn môi lắc đầu: “Em không sao.”

Thế nhưng giọng nói vừa dứt, đầu gối đang không cảm giác gì lại nhói lên, đau đớn từng cơn ập đến như sóng biển vỗ vào bờ.

Cảm giác đau mỏi do quỳ lâu cũng nhanh chóng bừng lên.

Minh Lê cau chặt mày.

Hoắc Nghiên thu hết biểu tình của cô vào mắt, mày cũng nhíu chặt theo cô, trầm giọng hỏi: “Nơi nào lại đau?”

Đau.

Âm thanh đột ngột vang lên, như một chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp đang chứa đựng những mảnh vỡ ký ức.

【 Lục Nghiên, em đau, muốn thổi thổi.. Đau lắm..】

【 Lục Nghiên....】

【 đau... Thổi thổi...】

Giọng nói có chút nức nở đó rất hiển nhiên là của cô, từng chữ từng chữ được tái hiện lại rất rõ rang rất chân thật.

Không phải giấc mơ cũng không phải ảo giác.

Mà là sự thật là do chính miệng cô đã nói ra.

Trong phút chốc, hơi thở cô chậm lại, nhịp tim cũng tăng nhanh lên, khuôn mặt cô đã rất vất vả khôi phục lại bình thường lại nhanh chóng đỏ bừng lên, theo tốc độ mắt thường có thể thấy, màu đỏ đã nhanh chóng lan tràn ra khắp khuôn mặt cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Nghiên: Giường của tôi, quần áo của tôi, cộng tất cả lại tôi cùng lão bà của mình đã ngủ chung một giường.

Minh Lê.....?

Yên yên: Ta cái này ngỗng tử dễ dàng như vậy thỏa mãn sao? Ta không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.