Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 12: Chương 12: Người trong giấc mơ




Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên

Mưa to tầm tã bên ngoài đã từ từ nhỏ lại, cũng không còn nghe tiếng hạt mưa va vào cửa sổ nữa.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh.

Chỉ có giọng nói mềm mại đang khó chịu của Minh Lê là đặc biệt rõ ràng.

Từng chữ như đánh vào lòng Hoắc Nghiên.

Váy ngủ tơ lụa theo động tác đá chăn của cô mà bị cuộn lên, bất ngờ đập vào mắt anh là bắp chân nhỏ nhắn tinh tế của cô còn có một phong cảnh đầy xuân sắc kiều diễm kia.

Ánh mắt Hoắc Nghiên tối sầm lại.

“Lục Nghiên, đau...” Cô uất ức lẩm bẩm.

Dáng vẻ yếu ớt, mềm mại đáng thương được phơi bày ra một cách không phòng bị.

“Đau..”

Như là sắp khóc đến nơi.

Hoắc Nghiên rũ mắt, mắt không chớp khóa chặt khuôn mặt cô, giọng nói kiềm chế, căng thẳng như dây đàn sắp đứt: “Minh Lê.”

“Muốn thổi thổi.......” Khó chịu cắn môi, sương mù lấp đầy đôi mắt đẹp.

Ý thức vẫn chưa được tỉnh táo, cô căn bản không biết mình đang nói gì.

“Lục Nghiên...”

Hoắc Nghiên nhắm mắt, cổ họng căng thẳng, yết hầu di chuyển khó khăn.

“Ừm“. Giọng nói kiềm nén từ sâu trong cổ họng, anh mở mắt, ngón tay kéo chăn che đi những phong cảnh kia, chỉ lộ ra đầu gối cô kêu đau.

Quỳ một gối xuống đất, anh tiến lại gần.

“Đau......” Cô khó chịu lẩm bẩm.

Lại càng giống như đang làm nũng.

Yết hầu lại khẽ di chuyển, sau đó anh chậm rãi cúi đầu, làn da cô trời sinh trắng nõn mềm mại, trên da chỉ cần xuất hiện một dấu vết nhỏ đều sẽ hiện rõ lên, giống như lúc này.

Đầu gối không còn trắng nõn mà đã hơi hồng hồng.

Cũng không biết anh đã quỳ bao lâu.

Ánh mắt không nhúc nhích, vẻ mặt yên lặng, nhưng đáy mắt thì đang che giấu sự lạnh lẽo.

Kìm chế, anh cuối cùng như cô mong muốn thổi đầu gối cho cô.

Hai người kề sát nhau không có kẽ hở.

Môi anh ấm áp chạm vào đầu gối cô, mùi hương nhàn nhạt của cô nhanh chóng xâm nhập vào chóp mũi Hoắc Nghiên, thậm chí nó còn xâm lấn quấy nhiễu tất cả giác quan khác của anh.

Hoắc Nghiên nhắm mắt, che đi sự u ám trong đó, đường cong quai hàm siết chặt lại, bị kéo căng đến nỗi nổi rõ các khớp, khuôn mặt anh tuấn cực lực kiềm chế.

Anh chuyên chú thổi, động tác nhẹ nhàng.

Từ từ cô không còn kêu đau nữa.

Tạm dừng, Hoắc Nghiên ngước mắt.

Tuy cô nhắm chặt mắt nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy sự sợ hãi, hàng lông mi cong dày vẫn không ngừng run rẩy, lông mày nhíu chặt lại.

“Em còn đau không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Không có lời đáp lại.

Ngay khi Hoắc Nghiên cho rằng cô đã rơi vào trạng thái hôn mê ——

“Đau.”

Một tiếng kêu đau kèm theo sự nức nở lại lần nữa chui vào tai anh, giọng nói rất nhẹ.

Hoắc Nghiên mím chặt môi.

“Chỗ nào đau?” Anh kìm nén cúi đầu đến gần cô, theo bản năng giọng nói anh chậm lại giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.

Lại thấy một giọt nước mắt từ khóe mặt cô chảy xuống thấm ướt vào gối cuối cùng chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt.

“Chỗ nào cũng đau, đau lắm...Lục Nghiên, em đau...” Cô nức nở, cơ thể bất ngờ run rẩy, dường như cô đang phải trải qua điều gì đó rất kinh khủng đáng sợ.

Không có từ nào khác cô chỉ luôn lặp đi lặp lại chữ đau.

Ánh mắt anh bỗng tối đen như mây mù u ám, Hoắc Nghiên không do dự vươn tay ôm chặt cô vào lòng, nhìn cái trán trơn láng mịn màng của cô anh đặt tay lên nhẹ nhàng ấn.

“Không đau nữa” Anh thấp giọng dỗ.

Một lần lại một lần động tác rất dịu dàng chậm chậm.

Cũng không biết đã bao lâu, cuối cùng người trong ngực đã yên tĩnh lại.

Hoắc Nghiên rũ mắt: “Minh Lê?”

Chân mày đã dãn ra nhưng sau đó lại nhíu lại.

“Em khát........” Cô vô thức cắn môi.

Môi cô đang khô.

Ánh mắt hơi tối lại, Hoắc Nghiên cẩn thận đặt cô xuống, sau đó quay người đi đến bàn trà rót một ly nước, quay lại giường anh ôm cô vào lòng để cô dựa vào ngực mình.

“Anh lấy nước cho em rồi mau mở miệng.” Anh để ly nước trên môi cô.

Cô nhíu mày thật chặt, môi cũng nhanh chóng mím lại, cô rõ ràng lại đang kháng cự, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.

“Minh Lê?”

Đáp lại Hoắc Nghiên, chỉ có lồng ngực cô hơi phập phồng.

“Khát...” Giọng nói rất nhẹ ấm ức khó chịu.

Cô không chịu uống nước.

Hoắc Nghiên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám.

Một lúc sau anh ngửa đầu uống một ngụm nước, sau đó đặt ly lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng nắm cằm cô, cúi đầu đặt môi mình lên môi cô......

Ý thức Minh Lê mơ hồ, cô rất đau rất khó chịu.

Cô không biết rõ chỗ nào đang đau chỉ thấy toàn thân đều đau nhói, cảm giác đau đớn dồn dập vừa xa lạ lại quen thuộc.

Lúc mơ màng, cô cảm giác có gì đó ấm áp đã chạm vào môi mình.

Rất mềm mại.

Ngay lập tức nó làm dịu đi sự khó chịu của cô.

Theo bản năng, cô càng muốn nhiều hơn, ngay khi sự mềm mại đó rời đi cô quýnh lên liền chủ động cắn lại.

Cơ thể Hoắc Nghiên cứng ngắc.

Đôi mắt anh đã tối đen, u ám đến nỗi không có gì có thể miêu tả được, có gì đó đã nhẹ nhàng lướt qua môi anh.

Là cô......

Cho uống nước đã nhanh chóng thay đổi thành hương vị khác.

Thành........... Hôn nhau.

Hoắc Nghiên căng thẳng.

*

Căn phòng ngủ ở lầu hai toát lên vẻ lạnh lẽo, khô cứng với hai màu sắc đen và trắng, sau khi tắm nước lạnh bước ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng.

Anh đốt một điếu thuốc.

Làn khói trắng xanh từ từ tỏa ra, che khuất đi khuôn mặt anh tuấn, anh đang đứng ở cửa sổ kính trong suốt sát trần, nhưng làn khói đã dần dần bao phủ bóng dáng anh, không ai biết được anh đang nghĩ gì cũng không nắm rõ được cảm xúc trong đôi mắt lạnh nhạt ấy. (Yu: Yu k set ảnh cái kính lên đây được mn có thể ghé blog xem ảnh hoặc search cửa sổ sát trần (đất) để xem nhé)

Điện thoại rung lên.

Liếc nhìn màn hình, phủi phủi khói thuốc, Hoắc Nghiên bắt máy, giọng nói lạnh nhạt không cảm tình: “Có chuyện gì?”

“Cháu tính khi nào thì chính thức quay về nhà họ Hoắc?” Giọng nói trầm trầm lạnh nhạt của ông cụ Hoắc phát ra, “Tuy rằng bây giờ cháu vẫn lấy cái tên Lục Nghiên để quản lý chi nhánh công ty, nhưng ít nhất cũng phải về nhận tổ quy tông, cũng đừng quên tháng sau là ngày gì.”

Hoắc Nghiên hút điếu thuốc, lạnh nhạt vô cảm phun ra vòng khói, giọng nói qua loa cho có lệ: “Tôi không quên.”

Không khí trầm xuống.

“Hai nhà Minh Hoắc sắp liên hôn, vài ngày nữa sẽ gặp mặt,“ Ông cụ bình tĩnh nhắc nhở, “Bất cứ ai có thể cưới được thiên kim nhà họ Minh đều sẽ là sự hỗ trợ tốt nhất.”

“Đã biết.” Hoắc Nghiên cực kỳ hờ hững trả lời.

Dứt lời, anh lập tức tắt máy.

Dựa lưng vào ghế kẹp điếu thuốc trong tay, dưới ánh đèn phòng sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Nghiên lại chìm trong bóng tối, ánh mắt sắc bén, cả khuôn mặt bị bao phủ bởi khói thuốc lạnh lẽo.

Nhà họ Hoắc...

Mang trong mình dòng máu của nhà họ Hoắc nhưng mẹ con anh lại bị đuổi đi cũng bởi vì dòng máu này mà hai người đã nhiều lần xém phải bỏ mạng.

*

Nhà cũ nhà họ Hoắc.

Nghe được giọng nói lạnh nhạt, ông cụ Hoắc cau mày.

Cầm điện thoại trong tay ông rất không vui.

Tính tình tên nhóc Hoắc Nghiên này quá lạnh lẽo chỉ sợ là......

“Cộc cộc cộc ——”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Ông cụ bình tĩnh lại, nhướng mày trầm giọng nói: “Vào đi.”

Một bóng dáng xuất hiện.

“Ông nội, Minh Lê đã về nước, cháu muốn kết hôn với cô ấy.”

*

Bóng dáng Hoắc Nghiên trải dài dưới ánh đèn toát ra sự lạnh lẽo và cô đơn rồi lặng lẽ tràn ngập khắp căn phòng, cho đến khi điếu thuốc tắt hẳn anh mới nhấc chân đi đến phòng ngủ của Minh Lê.

Đẩy cửa ra anh lại thấy chăn bông bị cô đá văng ra, bắp chân mảnh mai lộ ra bên ngoài càng thêm trắng nõn dưới ánh đèn ấm áp.

Có tiếng nức nở nghẹn ngào không rõ ràng lắm.

Hoắc Nghiên nheo mắt, đi nhanh hơn, anh vẫn chưa kịp đến liền thấy cô nhắm chặt mắt, níu chặt mép giường nôn ra.

Mặt cô trắng bệch.

Hoắc Nghiên nhanh chóng ôm cô lên, quấn chặt chăn mỏng bao phủ cơ thể cô lại.

“Đau...” Cô lại mơ màng vô thức lẩm bẩm.

Hoắc Nghiên không do dự một giây nào lập tức ôm cô xuống phòng mình, cẩn thận đặt cô lên giường, cơ thể gầy yếu liền cuộn tròn lại như bản năng phòng vệ của cơ thể khi gặp nguy hiểm.

Môi mỏng mím chặt lại, anh cẩn thận đắp chăn cho cô, quay người đi ra phòng tắm tìm một chiếc khăn sạch, thấm ướt khăn rồi quay lại bên người cô, anh ôm cô dậy, dịu dàng tỉ mỉ lau môi cô.

Một sợi tóc đẹp ướt đẫm mồ hôi dính vào cổ cô, Hoắc Nghiên vươn tay lấy nó ra.

“Lục Nghiên...”

Bỗng nhiên, cô nỉ non một tiếng hai mắt vẫn nhắm chặt.

Động tác Hoắc Nghiên hơi dừng lại.

Đặt khăn một bên, cổ họng khô nóng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mười ngón tay đan vào nhau.

“Minh Lê, anh ở đây.” Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt không rời khỏi cô.

Cơn sốt lặp đi lặp lại khiến Minh Lê mê mang khó chịu.

“Đau quá..”

*

Minh Lê mơ thấy một giấc mơ thật dài.

Trong giấc mơ cô được gọi là Minh Lạc, là đại tiểu thư của Minh gia chịu sự cung kính của mọi người, từ nhỏ được cưng chiều muốn gì có đó mãi đến năm cô 17 tuổi.

—— Thì ra cô không phải giọt máu của nhà họ Minh cô không hề có huyết thống ruột thịt gì với họ.

Năm đó cuộc sống của cô tất cả mọi thứ của cô đều đã bị đảo lộn lên hết cô như rơi vào hố sâu tối tăm.

Những hình ảnh cưỡi ngựa, vui chơi, những đoạn ký ức ngắn dần dần hiện lên, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Minh Hành đã mang cô đi nước ngoài rời xa khỏi Lâm Thành.

Tiếp sau đó...

Minh Lê không biết bản thân đang ở đâu, muốn đi về hướng nào, cô lẻ loi một mình giữa bốn bề vắng lặng, bỗng, cô thấy một bé gái, cô không nhìn thấy rõ được khuôn mặt cô bé ấy.

Nhưng hình như bé gái kia đang chăm chú nhìn gì đó.

Cô tiến lại gần bé gái phát hiện cô bé đang nhìn chằm chằm vào một vết sẹo, một vết sẹo rất dài như là bị dao chém.

Cô ngẩn ngơ, không hiểu sao lại thấy rất quen mắt.

Cũng chính vào lúc này, hơi thở cô bỗng nhiên chậm lại lồng ngực phập phồng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Vết sẹo này......

Cô sững sờ đứng đó, cố gắng nhớ lại nó nhưng lại nhanh chóng bị bóng tối bao phủ không thấy ánh sáng.

Cảm giác đau đớn khắp cả người nhưng lại không biết đang đau chỗ nào, cảm giác đau nhức rất khủng khiếp, như thủy triều nhấn chìm cô không có lối thoát.

Thần kinh Minh Lê dần căng thẳng.

Không khí loãng đi, hơi thở cô bắt đầu suy yếu, vết sẹo đó càng lúc càng rõ, thậm chí Cô đã sinh ra ảo giác.

—— Một ánh sáng lạnh lẽo lóe qua rồi biến mất, có một con dao đang sắp chém đứt nó.

Minh Lê hoảng hốt muốn hét lớn lên, nhưng cổ họng lại như bị đá đè nặng lên, rất khó chịu cô không thể phát ra âm thanh gì.

Cô sợ hãi.

Một bóng dáng xa lạ đã ôm cô vào lòng.

“Đừng sợ.”

Minh Lê nghe được câu này, hình như đó là giọng nói của một người đàn ông, giọng nói nặng trĩu trầm thấp, hơi thở gấp gáp.

Nó văng vẳng bên tai cô hết lần này đến lần khác.

*

“Á...”

Cô khẽ gọi.

Trán cô đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, tay theo bản năng vươn ra lung tung muốn nắm lấy gì đó lại......

Cô đã chạm phải...

Cứng.

Cái gì vậy?

Minh Lê đột nhiên mở mắt ra.

Khung cảnh xa lạ chỉ toàn màu trắng.

Cả người cô mềm nhũn vô lực, đầu vẫn choáng váng nặng nề, cô theo bản năng di chuyển đầu muốn thấy rõ mình đang ở đâu, sau đó cô liền nhìn thấy thì ra vật cứng mình chạm phải là Lục Nghiên......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.