Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên
Bầu trời tối đen.
Ánh trăng sáng hòa cùng ánh đèn đường hắt vào trong xe, che khuất khuôn mặt đẹp trai cùng các đường nét sắc bén của người đàn ông, ánh sáng mờ ảo càng tăng thêm sự gợi cảm cuốn hút ở anh.
Hai người kề sát nhau không có kẽ hở, cô có thể thấy rất rõ sự thờ ơ điềm tĩnh trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Không một chút che giấu.
Minh Lê nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng đôi mắt sâu thẳm khó đoán của anh, cô từng chút siết chặt hơn chiếc cà vạt trong tay, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch chỉ đơn giản hỏi: “Lục Nghiên, trả lời em là anh có đúng không?”
Trong lòng cô đang rất bồn chồn nôn nao.
Là một người kiêu ngạo Minh Lê rất không muốn thừa nhận những cảm xúc này, nhưng bây giờ cô phải chấp nhận rằng, đúng là trong 23 năm qua cô chỉ có vài lần phải rơi vào tình trạng này và nó đều xuất phát từ người đàn ông trước mặt – Lục Nghiên.
Cô nửa muốn nghe được đáp án kia nửa lại không dám nghe.
Nhịp tim đập liên hồi mất kiểm soát, mỗi nhịp như đang nhắc cho cô biết sự hồi hộp căng thẳng của cô, cùng với những cảm xúc khác nhau đang bồi hồi trong trái tim cô.
“Lục.....”
“Đúng.”
Thời gian như đột ngột ngưng lại, sự im lặng lan ra khắp xe.
Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Nghiên nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô, anh nói, lời nói trầm thấp khàn khàn mỗi chữ mang theo sự nặng nề nghẹn nghẹn: “Là anh.”
Hơi thở hai người thay đổi hòa vào nhau lướt qua mặt đối phương.
Ấm áp.
Có chút ngứa.
Trái tim của Minh Lê run lên, hô hấp của cô nhanh dần.
Anh đã thừa nhận điều đó.
Chính anh là người đã thay quần áo cho cô.
Tay trái buông xuống đầu ngón tay vô thức bấu chặt vào ghế, cắn chặt môi, một cảm giác nóng bỏng bừng lên trong lòng Minh Lê.
Nóng quá, thật sự quá nóng rồi.
Nhưng mà khuôn mặt anh tuấn trước mặt cô thì vẫn giữ sự lạnh lùng và bình tĩnh.
Minh Lê cuối cùng cũng không chống lại được sự ngượng ngùng, khẽ hít một hơi thật sâu, ổn định lại, cô hơi cao giọng, trong giọng nói có chút bối rối và hoảng loạn: “Anh có nhắm mắt lại không?”
*
Bên trong xe cũng khá sáng.
Anh có thể thấy được vành tai xinh đẹp của cô từ từ ửng hồng, hàng mi cong vút chớp chớp, trong mắt lộ ra vẻ thẹn thùng tức giận.
Ánh mắt Hoắc Nghiên tối sầm.
Yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, chất giọng ồm ồm, từng chữ từng chữ trầm thấp: “Đã nhắm.”
Đầu ngón tay của Minh Lê hơi run lên.
Nhiệt độ trong xe đang rất mát mẻ mà sao người cô nóng quá cả người như đang bốc cháy vậy, đặc biệt là ngón tay đang nắm lấy cà vạt anh, sự nóng bỏng không thể giải thích được đang lan ra khắp cánh tay cô, khiến cô không thể buông nó ra được.
Nhịp tim đập nhanh hơn.
Cô đang suy nghĩ phải nói gì khác để phá vỡ sự im lặng ngột ngạt khó chịu này, nhưng lại có một giọng nói đang thầm thì mê hoặc cô muốn biết nhiều chuyện hơn nữa.
Mà biểu cảm của người đàn ông trước mặt từ đầu đến giờ vẫn không có chút dao động nào.
Vẫn lạnh nhạt.
Đầu ngón tay dùng lực cô kìm nén những cảm xúc đang chạy nhảy trong lòng hỏi: “Nếu mà không thay quần áo ướt ra thì em sẽ sốt cao hơn, mà trong biệt thự lại không có người khác nên anh mới phải thay cho em đúng không, vì để làm tròn bổn phận người chồng trên danh nghĩa kia nên anh mới làm vậy đúng không?”
Dù cô chỉ buột miệng hỏi thôi nhưng trong lòng vẫn không kìm được sự lo lắng thấp thỏm, chỉ là cô không muốn để lộ nó ra.
Hơi thở gấp gáp thậm chí đã bắt đầu có dấu hiệu hỗn loạn, sự xấu hổ thẹn thùng khiến khuôn mặt thanh tú của cô trở nên sống động hơn nhiều.
Hoắc Nghiên thấy rõ điều đó.
Một tia u ám xẹt nhanh qua đáy mắt anh, môi mỏng chuyển động anh trầm giọng nói: “Ừm.”
Ừm...
Chỉ trả lời cô đúng một chữ “ừm” này.
Giọng điệu vẫn nhạt nhòa.
Hô hấp cô thoáng chậm lại, sự nóng cháy cũng nhanh chóng bị chữ “ừm” này của anh dập tắt.
Hơi máy lạnh thổi qua, nhiệt độ mát lạnh dễ chịu.
Khi nghe được câu hỏi của bản thân, nhịp tim cũng bình ổn lại nhưng suy nghĩ thì không được như vậy: “Chẳng lẽ vì anh vẫn xem bản thân là vệ sĩ của em, mà bất luận em nói gì em yêu cầu gì anh cũng không từ chối sao?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Nghiên vẫn duy trì tư thế kề sát cô, cà vạt bị cô nắm chặt, một tay chống ở bên người cô.
Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy sự mập mờ thân mật.
“Đúng vậy”, anh nhếch môi cổ họng chỉ hơi động nhẹ.
Trầm thấp lạnh nhạt.
Minh Lê bấu chặt ghế.
Cô nhìn thẳng mắt anh, cảm xúc ấm ức khổ sở đang nhấn chìm cô: “Nếu cho dù em yêu cầu gì anh cũng đáp ứng, vậy sao đêm đó em đưa anh 100 vạn muốn ngủ với anh, sao anh lại từ chối?”
Lời nói vô tình tuôn ra, trong lời nói ẩn ẩn sự giận dỗi.
Ánh mắt Hoắc Nghiên u ám.
“Em uống say rồi.” Anh nhìn cô giọng nói cực kỳ thấp.
Không khí yên tĩnh, không ai nói gì nữa.
Hai người vẫn duy trì kề sát nhau cô không buông cà vạt anh ra mà anh cũng không rời khỏi cô.
Vẻ mặt anh khuôn mặt anh biểu cảm của anh tất cả đều chỉ hiện lên sự lạnh lùng, sự hờ hững thờ ơ vô cảm, cũng chưa từng có chút cảm xúc nào khác lộ ra, cho dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ cũng không có, không có gì hết sao.
Ngón tay cô buông lỏng cà vạt.
“Đầu gối em đau thổi thổi” câu nói này đã tắc nghẽn lại ở cổ họng cô, tuy suýt chút nữa cô đã thốt ra nhưng lời nói của anh đã rất thành công chặn nó lại rồi, mà có lẽ cô cũng không cần hỏi làm gì nữa.
Kể cả chuyện mùi nước hoa nữ trên người anh.
*
Minh Lê hiện tại đã hiểu rất rõ ——
Lục Nghiên vẫn chỉ xem cô là Minh tiểu thư là cô chủ của anh mà thôi.
Anh lạnh nhạt thờ ơ anh bạc tình hờ hững anh không chạm vào phụ nữ, tất cả những điều đó, mọi thứ... trước giờ đều như vậy không phải sao.
Có chút chua xót ưu buồn lặng lẽ tràn vào khóe mắt Minh Lê.
“Lục Nghiên.”
“Ừm.”
Minh Lê nghĩ nghĩ, cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, chớp lông mi, khẽ cắn chặt môi, cô hỏi anh:
“Lúc trước khi ký tên vào bản hợp đồng này anh đã nói là không có thích ai, vậy hiện tại thì sao?”
Quai hàm hơi siết lại, ánh mắt Hoắc Nghiên nặng trĩu khóa chặt khuôn mặt cô.
*
Mặt không đổi sắc anh lần thứ hai nói dối cô: “Không có.”
Quả nhiên là vậy.
Tim như bị một tảng đá to đè lên, sao cô thấy nặng nề quá, khó chịu quá, nhưng sự kiêu hãnh ăn sâu trong xương cốt từ nhỏ đến lớn không cho phép cô bộc lộ cảm xúc đó ra cho dù chỉ là một chút nhỏ.
“Lục Nghiên,“ ngón tay cô rời đi không nắm lấy cà vạt anh nữa, cô ép buộc bản thân về lại bộ dáng thường ngày, “Nếu anh có người mình thích thì nhớ nói với em nhé, chúng ta có thể kết thúc bản hợp đồng này sớm.”
Hoắc Nghiên chợt mím chặt môi mỏng lại.
Ánh mắt anh u ám sâu kín nhìn chằm chằm cô.
Minh Lê cũng không nhìn anh nữa, nói xong cô mở cửa xe bước xuống, dáng lưng thăng tắp nhưng chỉ có bản thân cô biết bộ dạng mình bây giờ không khác gì đang chạy trối chết.
Một làn sương mù lơ lửng trong mắt cô, cô vô thức bước nhanh hơn, nhưng không biết có phải đêm nay cô gặp hạn gì hay không mà đang đi thì cô lại bị lật giày cao gót.
.....Ngay cả giày cao gót cũng muốn ức hiếp cô mà!
Ngực hơi phập phồng Minh Lê cắn chặt môi, đầu đang ong ong, dưới tâm trạng bực mình khó chịu cô nhanh chóng cởi giày cao gót ra ném xuống thảm cỏ rồi đi chân trần vào nhà.
Hoắc Nghiên bước đi chậm rãi.
Ngay khi thấy cảnh đó anh nhíu mày bước nhanh đuổi theo nắm cổ tay cô lại.
“Minh Lê.” Anh ngăn cô lại, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị.
*
Minh Lê chỉ cảm thấy tất cả cảm xúc của mình, tức giận xấu hổ và buồn bực..., đã bị cái nắm tay này của anh kéo ra tới một lần nữa, nó làm cô nhớ lại hai lần trước ở quán bar anh cũng nắm cổ tay cô rồi anh cũng lại buông cô ra và cả cuộc nói chuyện vừa nãy trong xe.
Bị kích thích cô nhanh chóng bộc phát ra tính tình đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn của mình, cô rất không muốn nhìn thấy anh lúc này một chút nào.
“Buông ra.” Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, cô hơi hất cằm liếc anh một cái.
Cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp của riêng anh.
Minh Lê càng thấy khó chịu hơn.
Giây tiếp theo, cô trừng anh lập tức hất tay anh ra.
“Đừng có đi theo em!”
Cô tức giận ra lệnh với anh.
Phòng ngủ rất yên tĩnh và ngập tràn ánh sáng.
*
Minh Lê ngồi dưới đất dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân co lên, đặt cằm lên đầu gối một tay ôm chân, một tay khác siết chặt tấm thảm lông dưới sàn như hận không thể giựt đứt nó ra.
Trên chiếc bàn trà theo phong cách Bắc Âu, có một điếu thuốc đang cháy, một làn khói trắng chậm rãi tỏa ra, mùi bạc hà mát lạnh sảng khoái tràn ngập trong không khí, đó cũng là mùi hương yêu thích của cô, nó sẽ giúp cô bình tĩnh lại cảm xúc giúp cô ổn định tâm trạng của mình mỗi khi cô có lo lắng khó chịu.
Thế nhưng, giờ phút này chúng lại mất đi tác dụng của mình.
Lồng ngực cô rất nặng rất khó chịu, một làn sương mù giăng kín khóe mắt cô, sự ghen tuông đang cuộn trào mãnh liệt, hô hấp cũng không thoải mái chút nào.
Nhất là bây giờ khi cô chỉ có một mình, xung quanh im ắng vắng lặng khiến cảm giác khó chịu cô đơn càng rõ ràng mãnh liệt hơn.
Cô không thể tự lừa dối bản thân thêm nữa rồi, cô đã có chút động tâm với Lục Nghiên, hoặc có thể nói cô có cảm tình với anh hay thậm chí là... cô có lẽ đã hơi thích anh rồi.
Đỏ mặt, xấu hổ thẹn thùng, ngủ cũng mơ thấy anh, sẽ tức giận khi anh...
Đây không phải là cô.
Có cảm giác với người khác phái là như thế này sao?
Minh Lê bối rối không biết phải làm sao.
*
Vì chính cô cũng không biết mình đã có tình cảm với anh từ lúc nào, rõ ràng bên nhau 3 năm ở nước ngoài cũng không có gì xảy ra, như thế nào vừa về tới Lâm Thành lại như thế này? (Yu: chắc Yu phải tìm qua chỗ này mới được kéo crush theo cùng