Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 18: Chương 18: Khiến anh ấy thần phục cậu đi




Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên

Minh Lê nghe được anh gọi mình cũng vừa đúng lúc cô đang cởi váy dài ra ném xuống đất.

Quần áo đang nằm ngổn ngang trên sàn nhà.

Ngón tay cô chợt tê cứng, hô hấp có phần chậm lại.

“Minh Lê.”

Lại gọi thêm một tiếng, cách một cánh cửa giọng nói của người đàn ông vang lên rất rõ ràng có chút trầm có chút nhẹ.

Cho dù là không nhìn thấy được anh nhưng Minh Lê vẫn có thể hình dung được vẻ mặt của Lục Nghiên lúc này.

Có gì khác sao?

Vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, hờ hững không chút gợn sóng như mặt hồ êm ả kia.

Đối với ai cũng trưng cái khuôn mặt đó ra.

Minh Lê hơi mím môi đứng im tại chỗ vài giây cảm giác xấu hổ bức bối lại kéo đến, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay để lại những dấu vết nho nhỏ, cô đi đến phòng để quần áo.

Váy đã ném xuống đất rồi cô sẽ không nhặt lên mặc lại.

Ngón tay lướt nhẹ qua đống váy ngủ vốn định chọn đại một cái, nhưng ma xui quỷ khiến, đầu ngón tay cô hơi chững lại dừng ở một chiếc áo ngủ to rộng dáng vẻ sang trọng nằm ở tít bên trong tủ đồ.

—— của Lục Nghiên.

Tối hôm đó anh đã mặc cái áo này cho cô mà trong lúc rối loạn đờ đẫn cô cũng không từ chối, hôm sau khi cô lên dọn dẹp lại phòng ngủ của mình đã quên trả nó lại cho anh.

Rồi cô lại nhớ đến những hành động trẻ con của mình với anh lúc cô sốt, cũng từ lúc đó vì quá ngượng ngùng nên cô bắt đầu né tránh anh rồi cũng quên luôn cảm ơn anh.

Minh Lê mím môi.

Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, nhiệt độ ấm áp trên áo ngủ đã không còn, áo cũng đã được giặt sạch sẽ nếu có cũng chỉ còn mùi xà bông thơm tho, nhưng mà thế quái nào cô vẫn chỉ ngửi thấy mùi hương của Lục Nghiên.

Mùi hương rất nhẹ nhưng mà vẫn khiến người ta không thể nào bỏ qua nó.

Như muốn khắc sâu vào trái tim cô.

Bên cạnh áo ngủ của anh là chiếc váy ngủ hai dây màu đen mà cô đã mặc vào đêm hôm đó, hiện tại váy của cô lại vô tình chạm vào áo ngủ của anh tạo nên một cảm giác mập mờ chỉ có ở nam và nữ.

*

Lúc cô đang ngẩn ngơ thơ thẩn thì những đoạn ký ức ngắn đó đã lặng lẽ hiện lên.

Anh bế ngang cô lên đi đến phòng vệ sinh, rồi anh hỏi cô có còn đau không......

Trong lúc hốt hoảng đó cô đã sinh ra ảo giác về sự dịu dàng ở anh.

Ý nghĩ này vừa nảy lên như có một dòng điện đột ngột xẹt qua làm tê buốt đầu ngón tay cô, ngón tay khẽ run lên Minh Lê vội vàng rút nó lại.

Cô lại càng thêm chán chường xấu hổ không biết làm sao.

Nhưng đó chỉ là ảo giác không phải sao?

Lục Nghiên sao có thể như vậy được, một người trời sinh tính tình lạnh lẽo vô tình không tim không phổi lại còn không có chạm vào phụ nữ bao giờ như anh sao có thể dịu dàng với cô được.

Ngay cả khi.........cô vô tình chạm vào chỗ kia của anh, anh cũng chẳng có chút phản ứng nào.

Cô cắn môi hô hấp nhanh dần, ngón tay Minh Lê không khỏi nắm chặt một bộ quần áo bên cạnh, siết chặt như muốn trút hết nỗi lòng mình ra.

Áo ngủ của anh vẫn được treo ở đó.

Không có một chút nếp nhăn nào, phẳng phiu thẳng thóm, giống hệt như chủ nhân của nó Lục Nghiên, Minh Lê nhìn thấy vậy thì lại càng khó chịu chán ghét bực tức hơn.

*

Cô có chút xúc động mà muốn lôi nó xuống, muốn phá hủy đi cái sự cao ngạo kia, muốn xé nát cái bộ dáng hững hờ đó ra!

Đầu ngón tay lại chạm vào......

Khuôn mặt thanh tú tức giận thoáng trầm xuống, cuối cùng Minh Lê quay người lại, rời khỏi phòng để quần áo đi vào phòng tắm.

Cô thư giãn trong phòng tắm, thoải mái từ tốn làm việc vặt, gội đầu, sấy tóc, dưỡng da.......

Sau khi ra khỏi phòng tắm đã là một tiếng sau.

Chiếc áo choàng tắm màu hồng nhạt hơi lỏng lẻo, màu hồng càng tôn lên làn da trắng ngần hoàn mỹ của cô khiến màu trắng kia càng thêm chói mắt, Minh Lê chậm rãi sắp xếp các chai tuýp lại, nhìn khuôn mặt sau khi bôi dưỡng da căng tràn collagen mềm mịn trong gương, tâm tình cô tốt hơn một tí.

*

Cô tính sẽ đi ra ban công nằm nghỉ một lát cũng tiện thể ngắm sao.

Nhưng khi vừa đứng dậy cô chợt phát hiện không thấy điện thoại đâu.

Minh Lê hơi khựng lại.

Điện thoại.......

Cô nhớ lại lúc nãy ở quán bar Yểu Yểu đã đưa điện thoại cùng với túi xách của cô cho Lục Nghiên rồi sau khi lên xe hình như anh đã để nó ở ghế sau.

Minh Lê cắn môi.

Rối rắm buồn bực một lúc, cô quyết định ra ngoài xuống xe lấy nó lên.

Bàn tay mảnh mai gầy yếu mở khóa cửa.

Cánh cửa được mở ra.

Vật đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi giày da đen, tiếp lên trên là chiếc quần tây phẳng phiu không có một nếp nhăn, ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, lại đi lên một chút nữa là một chiếc thắt lưng sẫm màu...

Minh Lê ngẩng mặt lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Khóe mắt cô nhìn lướt qua thì thấy người đàn ông đang kẹp một điếu thuốc còn chưa đốt giữa hai ngón tay, một tay khác thì đang cầm túi xách của cô.

*

Không lẽ anh vẫn đứng đây đợi cô nãy giờ sao?

“Túi xách và đi động của em.”

Đôi mắt đen nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn của cô, yết hầu khẽ chuyển động, Hoắc Nghiên đưa đồ cho cô, giọng nói rất nhẹ.

Lại là giọng điệu lạnh nhạt đó.

Những cảm xúc cô đã rất cố gắng buông bỏ lại một lần nữa vì anh mà dâng lên nó nhanh chóng giăng tơ bao kín trái tim cô.

Khó chịu và buồn phiền.

Khuôn mặt nhỏ nhạt nhẽo không cảm xúc, cô cầm lấy đồ rồi quay người lại đi vào phòng.

“Minh Lê.” Tay trái đang giơ lên của anh hơi khựng lại, anh bình tĩnh rút nó về, cho vào túi quần nắm chặt thành nắm đấm, cổ họng nghẹn cứng khó chịu, Hoắc Nghiên nhìn chằm chằm một góc mặt cô, trầm giọng gọi cô.

Lúc này dưới ánh đèn tường ấm áp những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh như đã bớt đi một chút lạnh giá và cứng nhắc, một chút cảm xúc gì đó được ẩn giấu sâu bên trong đôi mắt đen của anh, anh nhìn cô giọng nói trầm trầm, mỗi chữ giống như chỉ có toàn một tông màu lạnh: “Em đang tức giận sao?”

Minh Lê hơi dừng lại cô đứng im.

*

Đôi môi đỏ hồng khẽ mím lại, tim lại nhảy bịch bịch, các ngón tay đang cầm túi xách nhanh chóng chuyển sang trạng thái siết chặt, cảm giác ấm ức buồn bã lần thứ hai kéo đến, cô không có lên tiếng.

Những cảm xúc kia đang nhảy nhót va chạm, đánh nhau lung tung trong ngực cô.

Hoắc Nghiên đã chú ý tới.

Khuôn mặt trắng nõn của cô bây giờ chỉ hiện lên sự tức giận, các đường nét mềm mại trên mặt cô cũng dần dần trở nên lạnh lùng hơn.

Giống với lúc nãy trên xe.

Ánh mắt anh tối sầm mờ mịt, yết hầu khẽ chuyển động anh lại nhẹ giọng mở miệng: “Sẽ không có lần sau nữa,“ dừng một chút anh nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung thêm, “Thỏa thuận giữa chúng ta sẽ không kết thúc sớm như vậy đâu.”

Minh Lê: “.......”

Một ngọn lửa giận kèm theo sự thẹn thùng và phẫn nộ đột nhiên bùng lên khắp người cô, ngọn lửa bùng cao khiến tay chân cô bủn rủn không thể kiềm chế được nữa, cô lạnh lùng nhìn anh giọng nói nghiến chặt, từng chữ từng chữ như được ép chặt mãi mới thành được một câu——

“Anh nói được thì phải làm được!”

“Ầm!”

Tiếp đó cô lập tức đóng sầm cửa lại.

Hành lang yên tĩnh trở lại, phải nói là quá mức yên tĩnh.

Hoắc Nghiên đứng im thật lâu vẫn không cử động, chỉ có đôi môi của anh là đang mím chặt lại thành một đường thẳng.

*

Sự ghen tuông tuôn trào trong mắt cô, Minh Lê nằm gục xuống chiếc giường mềm mại, những ngón tay mảnh mai bấu chặt tấm chăn mỏng trên người, cô dứt khoát xem nó thành Lục Nghiên cái người đàn ông khiến cô vừa tức giận vừa bối rối kia người gì mà không hiểu phong tình gì hết.

“Tên khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!” Ngực phập phồng không kiểm soát được cảm xúc, cô tức giận mắng anh.

Nhưng mà sao mắng xong rồi mà cảm giác buồn bã khổ sở vẫn còn đó không giảm đi chút nào.

Sẽ không có lần sau.......

Anh nghĩ cô tức giận vì chuyện gì chứ mà còn nói không có lần sau? Đâu phải cái chuyện anh thay quần áo giúp cô đâu?

Tên khốn kiếp kia!

Cánh môi căng mọng đã xuất hiện nhiều vết răng, chỉ là cảm giác bức bối khó chịu trong lòng đang tuôn ào ào như nước nên Minh Lê không còn cảm thấy đau.

Nghĩ đến gì đó cô hơi di chuyển người đứng dậy, hai chân trắng nõn dẫm lên sàn nhà chạy tới phòng để quần áo, cô lấy áo ngủ của anh đang được đặt cạnh với váy ngủ của cô xuống.

Siết chặt nó trong tay Minh Lê ném mạnh nó xuống sàn như để trút giận.

Cô không muốn nhìn thấy nó một lần nào nữa.

*

Nhưng ngay khoảnh khắc cô quay người đi hai chân lại giống như bị điểm huyệt đứng bất động không di chuyển được, đáy lòng như có một giọng nói đang kêu gào cô hãy nhặt áo ngủ của Lục Nghiên lên.

Mà cuối cùng Minh Lê vẫn là làm lơ nó quay người chạy đi.

Cô nhào lên chiếc giường mềm mại, cho dù là rất khó thở nhưng cô vẫn chôn mặt sâu xuống giường không muốn nhấc lên.

Sự chua xót ở hốc mắt yên lặng trào dâng đến đỉnh điểm, dần dần biến thành hơi nước rồi cuối cùng là hóa thành những dòng lệ chảy ra từ khóe mắt cô thấm ướt vào chăn.

Tim cô đau quá khó chịu quá.

“.......Tên khốn kiếp.” Cô lẩm bẩm, giọng nói buồn bã từ môi đỏ Minh Lê phát ra, bay vào không khí trở thành một lời tâm sự thầm kín của cô.

Chữ “thích” này đột nhiên không hề báo trước ập đến cuộc đời cô, trong đêm nay cô như nếm trải được tất cả những gia vị của tình yêu rồi, chua xót ngọt ngào đau khổ, chúng đã dễ dàng đánh ngã cô và khiến cô phải khóc.

Cũng càng khiến cô như đánh mất đi bản thân mình không giống cô thường ngày một chút nào.

“Ting” một tiếng, là tiếng tin nhắn Wechat truyền đến.

*

Minh Lê nằm ườn trên giường một lúc rồi mới ngẩng mặt lên, cô cầm điện thoại đầu ngón tay bấm mở màn hình ——

【Từ trước đến nay bé Minh Lê nhà chúng ta dù làm gì cũng đều mang một tác phong kiêu ngạo không khuất phục cũng không biết nói chuyện yêu đương vậy mà bây giờ đã bắt đầu biết thẹn thùng rồi nè biết thích người ta nữa】

【 Nếu thích anh ấy thì ngủ với anh ấy ngay đi đẩy ngã anh ấy khiến Lục Nghiên phải thần phục với cậu, khiến anh ấy chỉ thuộc về một mình cậu 】 Đây là đoạn tin nhắn của Tống Yểu gửi đến.

Minh Lê sụt sịt.

【 Không muốn 】 Chỉ gửi lại hai chữ này, cô liền chuyển điện thoại về chế độ rung.

Minh Lê nghĩ, chuyện này nên dừng ở đây thôi, đêm nay là lần đầu tiên và chắc chắn cũng sẽ là cuối cùng của cô.

Trong bất cứ tình huống nào cô cũng sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.

Vì cô là Minh Lê.

“Thích” của đêm nay chỉ nên tồn tại đến đây thôi.

Cây đèn sàn đang tỏa ra ánh sáng ấm áp, máy xông tinh dầu tản ra mùi hương dìu dịu giúp cô thấy bình tâm hơn, dần dần nước mắt ngừng rơi, mang một đôi mắt đỏ hoe cùng hai vành mắt sưng đỏ Minh Lê dần chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó điện thoại nằm trên giường sáng lên, số điện thoại gọi tới là của Hoắc Dung Cảnh.

*

Hoắc Nghiên đi xuống phòng ngủ ở lầu hai của mình.

Khuôn mặt anh tuấn âm trầm, sương lạnh vây kín mặt anh lạnh bức người, kéo cà vạt ra ném ở một bên, lần lượt cởi từng nút áo, anh cởi áo sơ mi ra chuẩn bị đi tắm nước lạnh.

Đột nhiên động tác hơi khựng lại.

Cầm áo sơ mi lên anh ngửi thấy một mùi nước hoa nữ nhè nhẹ.

Anh nhíu mày.

Trong đầu chợt lóe lên gì đó Hoắc Nghiên ngay lập tức ném nó vào thùng rác.

Lúc Đường Cách nhận được điện thoại tiến vào cậu ta nhìn thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đang đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa đỏ lúc sáng lúc tối.

Cậu ta bỗng có cảm giác xung quanh Hoắc tổng như đang toát ra sự cô đơn cùng một bộ dáng lạnh lẽo giá lạnh cự tuyệt người khác đến gần.

“Hoắc tổng.” Lấy lại tinh thần cậu ta lên tiếng.

Hoắc Nghiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ đôi mắt hơi hạ xuống che lấp đi sự sắc bén và bóng đêm u tối đang dày đặc trong mắt, anh phủi phủi khói thuốc, giọng hơi khàn: “Tâm trạng cô ấy ngày hôm nay như thế nào?”

“Cô ấy” ở đây đương nhiên là đang nói đến Minh Lê.

*

Đường Cách vội nhớ lại, cẩn thận báo cáo: “Hôm nay phu nhân ở nhà cả ngày, tâm trạng cũng rất tốt, buổi trưa phu nhân còn khen thím Mai nấu đồ ăn rất ngon hợp khẩu vị cô ấy, lúc gần tối có nhận được điện thoại của Tống tiểu thư rủ đến quán bar, tôi liền đưa phu nhân đi lúc đó nhìn phu nhân cũng không có chút gì là không vui cả.”

Đôi mắt Hoắc Nghiên âm trầm u ám.

“Còn gì nữa không?”

Không biết có phải ảo giác của mình hay không, mà khi nghe được những chữ này, cậu có cảm giác sếp hình như đang rất ẩn nhẫn kiềm chế một cái gì đó, nó giống như là một cơn sóng êm lặng trước khi có một cơn cuồng phong mạnh mẽ ập đến vậy.

Thật là kì lạ.

“Dạ không có chuyện gì khác.” Đường Cách chau mày trả lời, “Lúc đến quán bar phu nhân liền bảo tôi trở về đi với một phần Hoắc tổng nói rằng nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn của phu nhân mà không phải là theo dõi cô ấy, cho nên tôi.....”

“Được rồi.” Hoắc Nghiên trả lời giọng nói lạnh tanh.

Đường Cách suy nghĩ một chút rồi thử thăm dò hỏi: “Hoắc tổng vậy sau này tôi có cần thu thập và báo cáo về tung tích của phu nhân nữa không ạ?”

“Không cần.” Hoắc Nghiên nói ra hai chữ.

“Dạ.”

*

“Cậu đi ra ngoài đi.”

“Dạ được.”

Đường Cách nhanh chóng rời đi.

Điếu thuốc sắp tắt Hoắc Nghiên lại đốt nó lên.

Một làn khói trắng tùy ý bay ra từ đôi môi mỏng của anh, đường nét hoàn mỹ dần dần mờ ảo dưới khói thuốc, một cảm giác lạnh lẽo âm thầm xâm nhập vào các cơ quan nội tạng trong cơ thể anh.

Ngoại trừ Tống Yểu thì người thứ hai mà cô ấy đã gặp ở quán bar không ai khác chính là Hoắc Dung Cảnh.

*

Sáng sớm hôm sau.

Sự yên tĩnh ở nhà cũ của nhà họ Minh đã bị phá vỡ, có một vị khách đã đến đến đây từ rất sớm.

Hoắc Dung Cảnh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, kiên nhẫn chờ đợi Hoa Mẫn Quân xuất hiện, ngay khi bà ấy bước ra anh ta lập tức đứng dậy.

Ánh mắt Hoa Mẫn Quân lướt nhìn qua anh ta.

“Cậu chỉ có năm phút.” Liếc nhìn đồng hồ, bà ấy vô tình vô cảm nhắc nhở.

“Hoa tổng,“ môi nở một nụ cười khéo léo, Hoắc Dung Cảnh nói, giọng nói nhẹ nhàng tình cảm, “Thật sự rất xin lỗi mới sáng sớm đã làm phiền bác như vậy, cháu đến đây với mong muốn hỏi cưới Minh Lê, hy vọng bác có thể đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.