Những ngày cuối đông ở Vọng Thành cực lạnh, chỉ mới đầu tháng chạp (12),
trong phòng Giang Diệu đã phải đốt địa long. Tiết trời lạnh lẽo, tất
nhiên Kiều Thị cũng không muốn khuê nữ lại đi ra ngoài chơi đùa, thật
may Giang Diệu là hài tử ngoan ngoãn, cả ngày đi theo tiên sinh đọc sách tập viết. Giang Diệu thông minh từ nhỏ, thường xuyên được tiên sinh
khích lệ, trong lòng Kiều Thị rất là vui mừng.
Có một ngày kia, Giang Diệu đang tập trung luyện chữ, lại nghe được có
âm thanh bên ngoài, nhìn sắc trời lúc này, là ba ca ca của nàng trở về.
Giang Diệu đặt bút xuống, nhìn thấy Giang Thừa Ngạn mặc áo choàng bông
màu xanh đậm bước vào.
Gương mặt tuấn tú cùng chóp mũi của Giang Thừa Ngạn có chút đỏ ửng, há
miệng thổi ra làn khói trắng, nhìn thấy muội muội mình, mới từ trong
lồng ngực lấy ra một món đồ được giấy dầu bọc lại, như hiến vật quý đưa
tới trước mặt Giang Diệu, nháy mắt nói: “Đoán xem Tam ca mang cái gì cho muội nào?”
Hôm nay Giang Diệu mặc váy sa tanh nhỏ màu đỏ như son, điểm thêm dây kim tuyến vàng ròng, gò má hiện ra vẻ hồng hào, dáng dấp ngây thơ đáng yêu. Âm thanh nàng ngọt ngào, cười dài nói: “Là khoai lang nướng với hạt dẻ ngào đường.”
Giang Thừa Ngạn nhíu mày, lầm bầm nói: “Lại đoán đúng .”
Giang Diệu tươi cười nói: “Mùi này thơm như vậy, nếu muội không ngửi ra, đó mới là kỳ quái.” Khoai lang nướng thơm nồng vị ngon đặc biệt mê
người, dù Giang Diệu không tham ăn, ngửi cũng có chút không chịu được,
vội vã giục.
Giang Thừa Ngạn mở ra hai giấy dầu, chia một nửa củ khoai lang nướng,
thổi mấy cái, mới đưa đến bên miệng của muội muội, nói: “Đây, có chút
nóng, ăn chậm một chút.”
Khoai lang nướng vàng rực, lại mềm nhũn, làm người ta cảm thấy ấm áp.
Giang Diệu há miệng cẩn thận từng li từng tí cắn một cái, liền bắt đầu há miệng hà hơi, giơ tay quạt quạt ở bên miệng mấy lần.
”Đã nói là chậm một chút, nóng chứ?” Giang Thừa Ngạn đau lòng nói.
Đang ở bên cạnh lột hạt dẻ ngào đường. Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa vội vã vươn người sang thổi thổi cho muội muội
Giang Diệu cười lắc đầu một cái, nói: “Muội không sao.” Nàng chép chép
miệng, nói với Giang Thừa Ngạn, “Thật ngon, còn muốn ăn nữa.”
Nhìn muội muội không sao, tất nhiên ba huynh đệ cũng yên tâm. Giang
Thừa Ngạn cầm khoai lang nướng trong tay, không nhịn được nắn nắn chóp
mũi ưỡn lên của muội muội mình, vốn chóp mũi nàng trắng nõn, nhưng bị
ngón tay đầy than của Tam ca làm cho đen sì. Giang Thừa Ngạn thấy muội
muội không hề phát hiện, chỉ hài lòng ăn khoai lang nướng với hai người
huynh đệ kia đang yên lặng lột hạt dẻ ngào đường, lúc này mới nhếch
miệng lên, kìm nén tiếng cười.
Giang Thừa Ngạn nói: “Ăn khoai lang nướng cũng rất tốt cho thân thể, nếu như Diệu Diệu thích ăn, mấy ngày nữa Tam ca lại cho mua cho muội.”
Giang Diệu hài lòng nói cảm ơn ca ca, sau đó mới cầm một hạt dẻ vàng ươm đã được lột sẵn, mượn hoa hiến phật (1) nhét vào trong miệng Giang Thừa Ngạn.
(1) Mượn hoa hiến phật: Lấy đồ của người này đem cho người khác.
Dù sao mình cũng có tới ba ca ca, không được bên trọng bên khinh, Giang
Diệu lại cầm thêm hai cái nữa, đưa đến trong miệng nhị ca và đại ca.
Bốn huynh muội ở trong phòng ăn thật ngon, Kiều Thị từ bên ngoài đi vào, vừa bước vào trong, liền ngửi được một luồng hương thơm.
Ba huynh đệ đều quay lưng vào mành, chỉ có Giang Diệu là nhìn về phía
mành, ngước mắt nhìn thấy mẫu thân mình vào, Giang Diệu mới kêu một
tiếng: “Nương.”
Giang Thừa Ngạn cầm khoai lang nướng trong tay, vội vã muốn giấu, lại
nghe Kiều Thị ở phía sau nói: “Giấu làm gì, ta đã nhìn thấy hết.”
Giang Thừa Ngạn quay đầu, cười nịnh nọt nhìn Kiều Thị, chờ Kiều Thị đến
gần, mới thân mật đi tới bên cạnh bà, nói: “Nương.” Hắn cầm ra một củ
khoai lang nướng khác từ trong giấy dầu, làm một bộ dáng hối lộ với Kiều Thị, nói, “Nương, người có muốn ăn không?”
Kiều Thị lườm hắn một cái.
Giang Thừa Ngạn ngượng ngùng thu tay về.
Kiều thị từ nhỏ đã được sống trong cuộc sống được cưng chiều tận trời,
những món ăn đều là thứ tốt nhất. Đối với Kiều thị mà nói đồ ăn có thể
được bà đưa vào trong miệng, đầu tiên phải đạt chuẩn ' Sắc, hương, vị'.
Và đương nhiên 'Sắc' chiếm vị trí hàng đầu, tất nhiên nó cũng có đạo lí
của nó, đó cũng là lí do mà từ trước đến nay Kiều thị không ăn mấy thứ
như khoai lang.
Nàng nhìn khuê nữ, chóp mũi nhỏ nhắn đen sì, bên mép cũng có một vòng
bụi than, lập tức gọi Ngọc Trác với Phỉ Thúy bưng nước nóng đi vào.
Kiều Thị vừa rửa mặt cho khuê nữ, vừa nói với ba huynh đệ: “Lần sau
không cho phép các con mua những thứ đồ tào lao này cho Diệu Diệu.”
Giang Thừa Ngạn bất mãn cắn một miếng khoai lang nướng, nói với Kiều Thị: “Nào có tào lao? Rất ngon mà.”
Giang Diệu cũng không nhịn được nói thêm: “Nữ nhi cũng rất thích ăn.
Hơn nữa lần trước đại phu có nói, ăn một chút khoai lang, cũng tốt với
thân thể của nữ nhi.”
Tốt thì có tốt, nhưng mấy loại như hạt dê hay khoai lang ăn nhiều sẽ bị
đánh rắm. Có điều từ nhỏ Kiều Thị là nữ nhi con nhà gia giáo, xưa nay sẽ không đánh rắm hoặc làm những hành động thô thiển như vậy.
Lau xong khuôn mặt của khuê nữ bảo bối, Kiều Thị vươn tay bóp mặt nàng
mấy cái, nói: “Vậy cũng được, có điều không được ăn nhiều...” Căn dặn
xong xuôi, Kiều Thị mới nói với ba huynh đệ, “Được rồi, mỗi người các
con đều quay về phòng làm bài tập đi.”
Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa đều là học trò xuất chúng, dù
Giang Thừa Ngạn cũng rất thông minh nhưng đại khái chỉ là khôn vặt, bài
tập về nhà nếu đem so với hai vị ca ca thì vẫn chênh lệch 1 đoạn dài.
Tất nhiên Giang Thừa Ngạn hiểu được, lời này là chuyên dùng để nói cho
hắn nghe. Giang Thừa Ngạn chuẩn bị đi, mới nháy nháy mắt với muội muội,
nói: “Ngày mai Tam ca lại mua cho muội.”
Giang Diệu ngửa đầu cười đến vui vẻ: “Tam ca thật tốt.”
Tâm Giang Thừa Ngạn đắc ý một trận, sau đó bị ánh mắt như đao của mẫu
thân nhìn qua, lập tức rụt cổ một cái, theo hai ca ca đi rời đi.
Kiều Thị cho Ngọc Trác đem khoai lang nướng và hạt dẻ ngào đường trên
bàn dọn dẹp xong xuôi, Giang Diệu cũng không ngăn cản. Đợi đến khi thấy
Ngọc Trác ngay cả cái trống bỏi cũng muốn mang đi luôn, thì Giang Diệu
mới không nhịn được nói: “Ngọc Trác tỷ tỷ, cái trống để ở đó là được
rồi.”
Ngọc Trác gật đầu đồng ý, không mang trống bỏi trên bàn đi nữa.
Kiều Thị đi tới cầm trống bỏi lên, chuyển động qua lại, trống bỏi phát
ra âm thanh “Tùng tùng tùng”, thật là náo nhiệt vui vẻ. Kiều Thị còn cái tính trẻ con, trống bỏi tinh tế tỉ mỉ như này, tất nhiên có thể nhìn ra trống bỏi này được làm hết sức kỳ công, vừa nhìn liền biết người này bỏ ra rất nhiều tâm tư. Kiều Thị biết, sinh thần lần trước của khuê nữ,
được tặng rất nhiều lễ vật, cái trống bỏi tinh xảo này, có lẽ cũng là
một trong số lễ vật đó.
Nhưng khuê nữ này của bà, làm gì có vật tốt nào mà nàng chưa gặp qua, làm sao có thể yêu thích những thứ này?
Kiều Thị hiếu kỳ hỏi: “Đây là ai tặng con? Cũng rất thú vị nha.”
Giang Diệu thật thà nói: “Là Lục ca ca tặng vào sinh thần lần trước ạ.”
Khi nàng nhìn thấy hộp quà của Lục Lưu tặng, có chút ngạc nhiên, nàng
mới mở ra xem, không ngờ lại là một cái trống bỏi, thật sự coi nàng là
tiểu hài tử đây mà. Có điều nhắc tới cũng rất rất kỳ lạ, nàng lại còn
rất yêu thích lễ vật này của hắn.
Mấy ngày này Giang Diệu không ra khỏi cửa, phường Cẩm Tú lại rất yên
tĩnh, có những lúc nàng buồn chán tẻ nhạt, lại cầm trống bỏi lên chơi
một chút, nghe âm thanh “Tùng tùng tùng” của nó, nàng cũng vui vẻ
theo.
Kiều Thị đặt trống bỏi vào trong tay khuê nữ, ngồi ở trên ghế hoa hồng, lại bế khuê nữ ôm lên đùi.
Giang Diệu mập lên rất nhiều, đã hoàn toàn khác hẳn tiểu Nữ Oa gầy gò vào đầu năm.
Kiều Thị suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai Diệu Diệu theo nương đi tới
Tuyên Vương phủ, thăm Lão Vương phi cùng Tuyên Thế tử nha.”
Tay Giang Diệu cầm trống bỏi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Kiều Thị nói: “Nương, Lão... Lão vương phi đã xảy ra chuyện gì sao?” Đời trước nàng
đối với chuyện của Lão Vương phi cũng không biết nhiều lắm, nhưng hôm
nay đột nhiên nhớ lại, hình như vào mùa đông này Lão Vương phi không qua khỏi, tính ra, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa. Nàng cũng biết
được chuyện này là do Lục Hành Chu nói ra, Lão Vương phi khi qua đời
cũng xem như nhẹ nhàng, cháu ruột Lục Lưu vẫn luôn ở bên cạnh bà đến
phút cuối cùng
Đã hai tháng rồi nàng không có gặp Lục Lưu.
Cũng là do chuyện của Lão Vương phi, Lục Lưu mới chịu bước ra cửa.
Nàng cũng không thể để Lục Lưu đợi nàng được, ba lần bốn lượt hắn cứu
mệnh nàng, tuy nàng không thích Lục Lưu lắm, nhưng cũng rất thích lão
vương phi hiền lành hòa ái. Lục Lưu là một người thật tâm yêu thương bà, nếu bà đi rồi, đối với Lục Lưu mà nói, quả thật là sự đả kích không
nhỏ.
Giang Diệu vội vã nhìn Kiều Thị, hỏi: “Nương, tại sao không bảo Hoa đại
phu xem bệnh cho lão vương phi đi?” Ngay cả bệnh của nàng Hoa đại phu có thể trị hết, nếu để ông xem bệnh cho vương phi, có lẽ sẽ đỡ hơn một
chút.
Kiều Thị nói: “Tất nhiên là có rồi. Nửa tháng rưỡi trước Tuyên Thế tử đi tìm Hoa đại phu...” Nói xong, Kiều Thị mới cảm thán một tiếng, “Hài tử
kia thật là hiếu thuận, người có tâm địa sắt đá như Hoa đại phu, cũng bị hắn làm cho cảm động. Có điều, dù bệnh của Lão Vương phi có chuyển biến tốt, nhưng cũng đã đến tuổi già, thời gian không còn nữa, dù là thần y
nào cũng không thể giữ được...”
Đối với con mắt sáng long lanh của khuê nữ trong lồng ngực mình, Kiều
Thị cảm thấy lời nói của mình quá mức thâm ảo, khuê nữ chỉ là hài tử
sáu tuổi thôi, biết cái gì đây?
Kiều Thị nói: “Có lẽ bây giờ Diệu Diệu không hiểu, nhưng sau này con sẽ biết.”
Giang Diệu ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, sau đó vùi đầu vào lồng ngực mẫu
thân của mình, nói: “Diệu Diệu muốn đi thăm lão Vương phi, cũng muốn đi thăm Lục ca ca.”
Kiều Thị sờ đầu khuê nữ, nói: “Thật ngoan.”
Ngày hôm sau, Lão thái thái của Trấn Quốc Công phủ, mang con dâu đích tôn Kiều Thị đi Tuyên Vương phủ vấn an Lão Vương phi.
Lão thái thái nhìn thấy Kiều Thị dẫn theo tôn nữ, mới nhíu mày nói: “Sao lại dẫn theo Diệu Diệu?”
Kiều Thị nói: “Lúc trước Tuyên Thế tử có ân cứu mạng với Diệu Diệu, Lão
Vương phi cũng rất thích Diệu Diệu, sở dĩ con dâu muốn mang Diệu Diệu
theo, vì nghĩ rằng lão nhân gia nhìn thấy hài tử, bệnh tình có thể đỡ
hơn một chút.”
Tất nhiên Lão thái thái hiểu rõ đạo lý này. Nhưng tôn nữ bảo bối của bà, khó khăn lắm mới trắng trẻo khỏe mạnh như bây giờ, trong bụng bà có
chút bận tâm, nếu như tôn nữ lại trở thành như lúc trước, thường xuyên
bị bệnh, bộ dáng gầy gò yếu đuối. Lão Vương phi lại đang mắc bệnh, sợ là không còn nhiều thời gian nữa, mà tiểu hài tử thân thể yếu đuối, nếu như không cẩn thận bị lây bệnh, bà hối hận cũng không kịp. Con người
luôn có một chút sự ích kỷ, đi hay không cũng không quan trọng, bà không muốn tôn nữ mạo hiểm như vậy.
Lão Thái thái nói: “Thôi, bên ngoài trời lạnh lắm, cho nên ta tự mình đi thăm, ngươi mang theo Diệu Diệu trở về đi.”
Giang Diệu nhìn thấy mình không được đi, vội vàng ngồi ở bên cạnh Lão
thái thái, ôm cánh tay bà làm nũng nói: “Tổ mẫu, Diệu Diệu cũng muốn
đi.” Nàng dùng tính tình trẻ con lắc lắc cánh tay Lão thái thái, vẻ mặt thành thật nói, “Lão Vương phi rất tốt với Diệu Diệu, Diệu Diệu muốn đi xem bà. Tổ mẫu cho Diệu Diệu đi theo nha?”
Tuổi còn nhỏ xíu, mà đã hiểu chuyện như vậy, Lão Thái thái không thể làm gì khác hơn là gật đầu, vươn tay lấy thêm một cái áo choàng đắp lên
người nàng. Hài tử có tâm hiếu thuận là chuyện tốt, nàng cũng không
muốn ngăn cản. Lão thái thái vuốt ve mặt tôn nữ, hài lòng cong môi cười.
•
Vào lúc Lão Vương phi bị bệnh nặng, mấy ngày này ở Tuyên Vương phủ, trông rất là quạnh quẽ tiêu điều.
Ngay cả Tuyên Vương xưa nay rất là phong lưu, nhìn thấy mẫu thân mình
bệnh nặng, cũng không muốn ra bên ngoài ăn chơi chè chén. Chỉ là lão
vương phi nhìn cái nhi tử bất hiếu này lại tức giận, bà chỉ lo lắng cho
một mình Tôn nhi thôi.
Lý ma ma bước vào, nhìn thấy Thế tử ngồi ở cạnh giường Lão Vương phi
chăm sóc, nhớ đến hai tháng này, Thế tử không được nghỉ ngơi một chút
nào, nhìn qua thiếu niên tốt này, gầy một vòng lớn, lòng Thế tử đau đến
hỏng rồi.
Viền mắt Lý ma ma đỏ hoe, mới nói đến chính sự, nói: “Thế tử, bên ngoài
có Lão thái thái và Đại phu nhân của Trấn Quốc Công phủ đến thăm.”
Trong phòng ấm áp dễ chịu, tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, dù sao
cũng không tính là khó ngửi lắm, nếu như gặp khách cũng không đến nỗi.
Trên người Lão vương phi được đắp kín bởi chiếc chăn gấm thêu mây ngũ sắc, nghe Lý ma ma bẩm báo, mới chậm rãi mở mắt ra.
Lập tức Lục Lưu gọi nhẹ một tiếng: “Tổ mẫu?”
Lão vương phi gật nhẹ đầu, nói với Lý ma ma: “Mời bọn họ vào đây.”
Lý ma ma đáp “vâng” một tiếng, vội vàng đi ra ngoài mời đoàn người vào trong.
Lão Thái thái đi ở phía trước, Giang Diệu và Kiều Thị đi theo phía sau.
Giang Diệu vừa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy Lục Lưu ở bên cạnh
giường, hắn mặc một bộ áo choàng màu xanh sẫm, cẩn thận từng li từng tí
đỡ Lão thái thái ngồi dậy, cầm lấy gối mềm từ tay nha hoàn đưa tới, nhét vào sau lưng Lão Vương phi.
Lão thái thái bước qua, ngồi ở trên ghế thêu, mới trò chuyện hỏi thăm với bệnh tình của Lão Vương phi một phen.
Tuy rằng Lão vương phi bị bệnh nặng, nhưng xưa nay tính tình dễ chịu, trên môi luôn mỉm cười với Lão thái thái.
Giang Diệu cũng bước tới gần bà.
Lão vương phi cúi đầu, nhìn tiểu Nữ Oa trước mặt thật xinh xắn, sở hữu
khuôn mặt tinh xảo, khiến cho người ta yêu mến. Nhìn thấy Giang Diệu
đứng cạnh bên bà, Lão vương phi thoáng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Lão thái thái hiện lên sự lo lắng. Lão vương phi cũng là người có Tôn nhi, tất nhiên hiểu được bà lo lắng cũng là chuyện bình thường, mới nói với
Tôn nhi bên cạnh mình: “Con đưa Diệu Diệu ra ngoài chơi đi. Cơ thể của
Diệu ốm yếu, nếu không cẩn thận bị ta lây bệnh, sẽ không tốt.”
Nghe được lời này, hốc mắt Lão thái thái cũng nóng lên. Bà cũng không từ chối, chỉ nắm tay Lão Vương phi nói: “Hoa đại phu y thuật cao minh,
người nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Người cần gặp cũng đã gặp, Giang Diệu ngoan ngoãn bị Lục Lưu nắm tay ra
ngoài. Ở bên ngoài có chút lạnh, Giang Diệu theo bản năng run lên một
cái, nàng thoáng nghiêng đầu, thấy sắc mặt thiếu niên bên cạnh không có cảm xúc, còn lạnh lùng hơn lúc trước rất nhiều.
Vốn dĩ hắn cao cao gầy gầy, bây giờ khoác cái áo choàng rộng, nhìn càng
gầy thêm. Mà gò má tuấn tú cũng hóp đi rất nhiều, trước mắt có quần
thâm tím mờ mờ, nhìn bộ dáng có vẻ mấy ngày nay không ngủ được tốt.
Nhưng mà --
Nghĩ đến vị lão nhân hiền lành ở bên trong kia, chỉ còn sống không đến một tháng, tâm trạng Giang Diệu có chút buồn bã.