Giang Diệu yên tĩnh không lên tiếng, lúc này Lục Lưu mới quay đầu, nhìn
nàng một cái. Bình thường tính tình Lục Lưu rất lạnh nhạt, khi nhìn
Giang Diệu, mới ôn hòa được một chút, nhưng mà hôm nay tâm tình hắn
không được tốt. Hắn giơ tay nắn nắn khuôn mặt nhỏ ú nu của nàng, cảm
thấy gò má của nàng có chút lành lạnh, mới sai nha hoàn lấy lò sưởi từ
trong phòng ra. Nha hoàn rất nhanh mang ra, Lục Lưu đưa tay lấy lò sưởi
nhét vào trong lồng ngực của Giang Diệu.
Quả thật Giang Diệu rất sợ lạnh, nhìn thấy Lục Lưu quan tâm mình như vậy, tất nhiên là cảm động nói: “Cảm ơn Lục ca ca.”
Lục Lưu “Ừ” nhẹ một tiếng, cũng yên tĩnh ngồi xuống, sau đó im lặng
không nói, có điều hàng lông mày rậm của hắn nhíu lại thật chặt.
Lát sau tiểu Tống thị sang phòng Lão Vương phi thăm bệnh.
Từ lúc Vão vương phi bị bệnh, hàng ngày tiểu Tống thị trải qua cũng
không dễ chịu gì. Bản thân nàng là con dâu, tất nhiên phải đến phụng
dưỡng chăm sóc Lão Vương phi, nhưng Lão Vương phi lại không vừa mắt với
người con dâu này, nhìn thấy nàng lại bày ra bộ dáng ghét bỏ, làm mỗi
lần nàng đi tới, cũng chỉ có thể lóng ngóng đứng một chỗ, không biết làm chuyện gì.
Trong lòng tiểu Tống thị rất tức giận, tất nhiên ước gì Lão Vương phi chết sớm một chút.
Đã già rồi, lại còn bị bệnh, thật là xúi quẩy.
Tiểu Tống thị bước vào sân, nhìn thấy Lục Lưu ngồi ở bên ngoài, trông
Lục Lưu chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, nhưng khí thế của hắn, vẫn rất
khiếp người. Ngay cả tiểu Tống thị cũng cảm thấy có chút bất ngờ, cả một đám đều là con nít miệng chưa dứt sữa, nàng sợ cái gì đây? Nhưng thật
ra nàng có hơi sợ hãi một chút.
Thái độ của Lục Lưu với tiểu Tống thị, xưa nay lạnh lẽo, tiểu Tống thị
cũng không hi vọng hắn như con ruột đối xử hiếu thuận với mình, dù sao
Lục Lưu này cũng là hài tử của trưởng tỷ đã chết. Có điều Tuyên Vương
không thèm để ý đứa con trai này, nếu như lúc này Lão Vương phi chết đi, hắn sẽ không dám dùng sắc mặt thối đối với nàng nữa.
Nghĩ như vậy, tâm tình tiểu Tống thị tốt hơn hẳn. Nàng cố tình chọn
trang phục đoan trang, rất phù hợp với thân phận con dâu. Nhìn tiểu Nữ
Oa ngồi bên cạnh Lục Lưu, đôi mắt của tiểu Tống thị lúc này mới sáng mắt lên, biết hôm nay Lão thái thái của Trấn Quốc Công phủ tới thăm, tất
nhiên đoán được người này là cháu gái dòng chính Giang Diệu của Trấn
Quốc Công phủ. Nhiều năm rồi Tiểu Tống thị không có dấu hiệu sinh nở gì
cả, nằm mộng cũng muốn sinh hài tử, lúc đầu thì ngóng trông có thể sinh
ra con trai mập mạp, mấy năm gần đây đây, dù sinh ra khuê nữ, nàng cũng
đã vui vẻ lắm rồi.
Tiểu Nữ Oa này, đầu năm gần đây mập lên rất nhiều, thật giống như là ngọc tuyết đáng yêu.
Tiểu Tống thị khá là yêu thích Giang Diệu, bèn bước qua, vươn tay muốn
chạm mặt Giang Diệu, mỉm cười nói: “Giang tiểu cô nương cũng tới thăm
Lão Vương phi sao?”
Vậy mà tiểu Tống thị muốn đụng tới mặt Giang Diệu thì, Lục Lưu ở bên cạnh lập tức nâng tay ôm người qua một bên.
Bị chạm hụt, trên mặt tiểu Tống thị có chút lúng túng, chậm rãi thu tay
lại. Nàng đối với ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên, không dám nói
lời nào, trong lòng âm thầm chửi bới vài câu, mới bỏ đi vào phòng ngủ
của Lão Vương phi.
Cánh tay Giang Diệu bị nắm có chút đau, nhưng nghĩ đến tâm tình hiện tại của Lục Lưu, nên cũng đành im lặng không nói.
Lão vương phi ở bên trong đang nói chuyện với Lão thái thái của Trấn
Quốc Công phủ, bà vừa nhìn thấy tiểu Tống thị đến, lập tức xụ gương mặt
xuống. Tiểu Tống thị chỉ có thể cười cười với Kiều thị, đối với vẻ mặt
như nhìn thấy vật bẩn thỉu của Lão Vương phi, cũng chỉ có thể nén giận
không chỗ nào phát tiết. Trong lòng lại nói: Chờ ngươi chết rồi, xem ta
trừng trị Tôn nhi ngươi thương yêu nhất như thế nào!
Thân thể Lão vương phi ốm yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, Lão thái thái cũng không muốn quấy rầy bà lâu.
Trở lại trên xe ngựa, vẻ mặt Giang Diệu có chút nghiêm nghị.
Hai đại nhân cũng không để ý.
•
Trở về phường Cẩm Tú, đầu Giang Diệu đều hiện lên dáng dấp tiều tụy gầy
gò của Lục Lưu vào hôm nay, cảm thấy hắn thật là đáng thương. Có điều,
mẫu thân nàng đã nói, những thứ này đều là số mệnh đã định sẵn, ngay cả Hoa đại phu đã hết cách rồi, cho dù nàng có lo lắng, cũng không có
tác dụng.
Vậy mà qua nửa tháng sau, ở Tuyên Vương phủ truyền đến một tin tức --
nói là bệnh tình của Lão Vương phi có chuyển biến tốt, bây giờ ngoài ngủ cũng có thể bước đi, khẩu vị cũng rất tốt.
Điều này làm Giang Diệu hơi kinh ngạc.
Theo như kiếp trước, Lão Vương phi cố gắng không qua nổi mùa đông này.
Chẳng lẽ kiếp này, có một số việc đã xảy ra ra biến hóa, bao gôm cả tuổi thọ của Lão Vương phi?
Có điều dù sao cũng phải nói tới, chuyện này chính là chuyện tốt nha.
Tuổi Kiều Nguyên Bảo còn nhỏ, nhưng đối với Đại ca ca Lục Lưu này, xưa
nay rấy là sùng bái, mỗi lần đến Trấn Quốc Công phủ tìm Giang Diệu đều
nhõng nhẽo muốn nàng cùng nhau đi tới Tuyên Vương phủ tìm Lục Lưu. Lúc
đầu Lục Lưu vẫn lo lắng bệnh tình của Lão Vương phi, đương nhiên Giang
Diệu sẽ không để Kiều Nguyên Bảo đến làm phiền. Nhưng ngày hôm nay Kiều
Nguyên Bảo đến, Giang Diệu có cớ đi Tuyên Vương phủ dò xét bệnh Lão
Vương phi. Nàng nói chuyện này cho Kiều Thị, Kiều Thị cũng chỉ có thể
đồng ý, căn dặn nàng một phen, sau đó để nhóm nha hoàn ma ma đưa hai hài tử đi Tuyên Vương phủ.
Hôm nay Kiều Nguyên Bảo mặc một áo bông màu xanh lục.
Vốn dĩ hắn rất mập mạp, hiện tại y phục bao bọc hắn chặt chẽ, nhìn giống như quả bóng, chỉ cần đá một cước, hắn sẽ lăn vài vòng như cái “bánh
xe“.
Đi vào Tuyên Vương phủ, Kiều Nguyên Bảo nắm tay Giang Diệu, hỏi: “Tiểu
biểu tỷ, chờ tí nữa chúng ta lúc trở về, lại mua thêm khoai lang nướng
nha? Nguyên Bảo rất thích ăn.”
Mấy ngày này, Giang Diệu rất thích ăn khoai lang nướng, mùa đông ăn
khoai lang nóng hầm hập lại ngon ngọt mềm mềm, đương nhiên là một sự
hưởng thụ, vừa nãy đi ngang qua sạp hàng khoai lang nướng, Giang Diệu
lại cùng Kiều Nguyên Bảo mua một củ thật lớn, chia ra mỗi người ăn một
nửa. Giang Diệu nghiêng đầu, quay về mặt thịt đô đô của Kiều Nguyên Bảo, nói: “Được. Có điều không cho phép ngươi nói cho nương, hôm nay chúng
ta ăn khoai lang nướng.”
Nhìn dáng vẻ nàng thú vị như vậy. Kiều Nguyên Bảo vội vàng gật đầu, vô
cùng thần bí nháy nháy mắt nói: “Được rồi, Nguyên Bảo nhất định phối hợp với tiểu biểu tỷ.”
Tuổi còn nhỏ xíu, mà đã có thể dùng hai từ “Phối hợp” này. Giang Diệu
khen thưởng sờ sờ đầu Kiều Nguyên Bảo, Kiều Nguyên Bảo mang mũ có đỉnh
đầu gắn lông xù xì, cùng với gương mặt trắng trẻo mập mạp mang theo nét
ngây ngô, nhìn rất là đáng yêu.
Nha hoàn dẫn Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo đi tới Ngọc Bàn viện của Lục Lưu.
Bây giờ thân thể Lão Vương phi chuyển biến tốt, Lục Lưu cũng không cần
phải ở bên cạnh Lão Vương phi cả ngày, chỉ cần mỗi ngày đi thăm vài lần. Vừa vào phòng, đã thấy Lục Lưu mặc cẩm bào màu xanh ngọc đứng trước cửa sổ, Kiều Nguyên Bảo rất vui vẻ, vội vàng vọt tới, cười hì hì nói: “Đại
ca ca! Đại ca ca!”
Sắc mặt Lục Lưu hờ hững nhìn Kiều Nguyên Bảo, sau đó nhìn Giang Diệu ở phía sau Kiều Nguyên Bảo.
Tất nhiên Giang Diệu cũng đang nhìn hắn.
So với nửa tháng trước, khí sắc của Lục Lưu khí tốt hơn hẳn, hơn nữa
trên mặt cũng ôn hòa hơn một chút, nhìn không dọa người như trước nữa. Giang Diệu bé ngoan kêu một tiếng: “Lục ca ca.”
Lục Lưu ôn hòa cười cười, vươn tay sờ sờ đầu Giang Diệu.
Đầu nhỏ của Kiều Nguyên Bảo đưa tới, nháy nháy mắt nói: “Nguyên Bảo cũng muốn sờ sờ.”
Lục Lưu thu tay lại, không thèm sờ đầu Kiều Nguyên Bảo, đôi mắt rơi vào tay trái của Kiều Nguyên Bảo đang cầm kẹo hồ lô.
Kiều Nguyên Bảo suy nghĩ rất đơn giản, lập tức bị dời đi sự chú ý, cầm
kẹo hồ lô đưa lên như hiến vật quý, âm thanh non nớt nói: “Cho Đại ca
ca, rất ngọt.” Kiều Nguyên Bảo là hài tử hiểu lễ phép, hôm nay đến thăm
Lục Lưu, trong tay còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô làm lễ ra mắt.
Lục Lưu vươn tay nhận lấy, trước giờ hắn là người không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay cũng rất nể tình cắn một miếng.
Giang Diệu nhìn dáng dấp kia của hắn, liền biết hôm nay tâm tình của hắn rất tốt.
Lục Lưu ăn rất nhã nhặn, cắn một miếng kẹo hồ lô, Giang Diệu cùng Kiều
Nguyên Bảo cũng rất ngoan ngoãn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn
hắn ăn.
”Bủm... bủm bủm”
Hả?
Lục Lưu dừng ăn kẹo hồ lô lại, con ngươi đen nhánh nhìn về phía bên phải Kiều Nguyên Bảo mập mạp. Con mắt của Kiều Nguyên Bảo trợn lên, sau đó
mới phản ứng được, nhìn chằm chằm Giang Diệu, gương mặt hưng phấn nói:“Nha nha nha, tiểu biểu tỷ đánh rắm, thật là xấu hổ!”