Ngọc Trác bưng trà nóng đi vào, thấy tiểu thư nhà mình mặc áo gấm thật dày,
tay cầm lò sưởi ngồi ở trên giường La Hán (1), hai gò má hồng hào, vẻ
mặt tỏ ra ngây ngốc. Ngọc Trác càng nhìn càng thấy đáng yêu, bèn bưng
khay trà đặt ở trên bàn, cầm tách trà lên, nói với Giang Diệu: “Tiểu thư uống trà làm ấm thân thể đi.”
(1) Giường La Hán:
Trong phòng đốt địa long, không hề lạnh chút nào, hơn nữa cơ thể của
nàng đã tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước, có thể chống lại được cái
lạnh, tất nhiên cũng đã khỏe hơn nhiều. Có điều Giang Diệu vẫn ngoan
ngoãn vươn tay cầm lấy, nâng tách trà nóng lên, cẩn thận từng li từng tí uống một hớp. Uống vào trà gừng thơm ngọt, quả thật bụng nhỏ ấm hơn rất nhiều.
Ngọc Trác nhìn tiểu thư nhà mình uống mấy hớp trà, mới bưng khay trà rời đi.
Mặt béo của Giang Diệu càng ngày càng hồng, giống như nghĩ tới chuyện gì rất phiền muộn, lập tức đầu nhỏ co rụt lại, ngã xuống giường La Hán.
Trên giường trải hai tấm thảm lông rất dày, nằm xuống cực kỳ thoải mái.
Giang Diệu dứt khoát chôn mặt ở trên gối lụa màu đỏ, cứ nằm im như thế,
cho đến khi khuôn mặt nhỏ bị ép đến nỗi đỏ gay, như cái đầu heo con.
Kiều Thị mỉm cười bước vào, nhìn thấy khuê nữ của mình như vậy, một bộ dáng rất là đáng yêu.
Thân thể Kiều Thị tinh tế thướt tha, những nữ nhân khác vào mùa đông
này, cho dù bề ngoài xinh đẹp bao nhiêu, cũng bị biến thành người mập
mạp ú nu, chỉ có mỗi mình Kiều Thị, cũng là mặc áo bông dày, nhưng bà đã đích thân cải tiến thiết kế lại, càng thể hiện lên dáng người uyển
chuyển xinh đẹp của mình. Mà bà trang điểm theo kiểu đoan trang nhã
nhặn, sẽ không gây cảm giác mất thẩm mỹ.
Kiều Thị nở nụ cười, vươn tay bóp bóp mông khuê nữ đang nằm trên giường La Hán, gọi nàng: “Diệu Diệu.”
Mông nhỏ của Giang Diệu co rụt lại, vẻ mặt hiện lên sự khẩn trương,
nghiêng nghiêng đầu nhỏ, hai mắt vừa to vừa đen lay láy nhìn Kiều Thị,
mở miệng nói: “Nương?”
Kiều Thị ôm khuê nữ lên, vươn tay sửa lại mái tóc nụ hoa kế của nàng,
nói: “Con xem con kìa, ở đâu cũng ngủ. Hôm nay Tuyên Thế tử đến thăm
con, mau mau theo nương ra ngoài.”
Hai tay nhỏ của Giang Diệu xoắn lại với nhau, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hắn tới làm gì?”
Kiều Thị nhăn mày liễu lại: “Đứa nhỏ này, sao lại nói như thế? Thế Tử
tiện đường đi ngang qua, có lòng tốt đến thăm con, nhưng tính tình con
lại như vậy.”
Giang Diệu ngước con mắt nhìn bà, thầm nghĩ: Mẫu thân nha, rốt cuộc ai mới là khuê nữ của người?
Nhưng trước giờ Giang Diệu luôn nghe lời Kiều Thị, mặc dù bây giờ nàng
rất không muốn gặp Lục Lưu, cũng chỉ có thể bị mẫu thân của mình trang
điểm thật xinh đẹp, sau đó ngoan ngoãn đi ra ngoài gặp khách.
Lục Lưu ngồi trên tay vịn của chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, nhìn thấy nàng
đi ra, sắc mặt mới dần ôn hòa lên, lễ phép chào hỏi Kiều Thị, sau đó mới nói với Giang Diệu: “Diệu Diệu.”
Nhìn mặt Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy lổ tai của mình thật nóng.
Nàng bất đắc dĩ kêu một tiếng: “Lục ca ca.”
Kiều Thị là người từng trải, nhìn cử chỉ của hai người liền hiểu được
giữa khuê nữ và Tuyên Thế tử xảy ra chuyện gì không vui. Mà Tuyên Thế tử đã sắp mười lăm, còn khuê nữ này của bà, chỉ là nha đầu sáu tuổi, có
thể xảy ra chuyện gì đây? Cho nên Kiều thị cảm thấy, vấn đề này là nằm ở trên người khuê nữ này của bà, dù sao dáng dấp Tuyên Thế tử hào hoa
phong nhã như vậy, sao có thể tính toán với một tiểu hài tử nha?
Kiều Thị lập tức nói: “Vậy trước tiên hai con trò chuyện, ta còn có chuyện cần phải xử lý.”
Kiều Thị nói đi là đi, để lại một mình Giang Diệu đứng ở đó. Trang phục
của nàng được chuẩn bị rất đẹp, cho nên nhìn nàng toát lên vẻ ngây thơ
đáng yêu, bây giờ đã là tiểu cô nương mũm mĩm trắng trẻo, thật làm cho
người khác yêu thích. Có điều cử chỉ lúc này của Giang Diệu hiện lên sự
ngượng ngùng, một bộ dáng không muốn tiếp xúc với ai.
Lục Lưu nhìn nàng, đuôi lông mày nhuộm đầy ý cười, bước đến gần Giang
Diệu, thuận tay bế nàng lên, ôm tiểu Nữ Oa ngồi ở trên bắp đùi của hắn.
Lục Lưu sờ sờ lổ tai nhỏ của nàng, lại nắn nắn cái mũi nhỏ, nhìn mày nhỏ của nàng nhíu lại, mới đưa tay qua một bên.
Bên cạnh hắn là Lục Hà.
Lục Hà cầm áo choàng màu đen của Lục Lưu trong tay, dường như trong lồng ngực còn mang theo cái gì, khi nhìn thấy cử chỉ của chủ tử nhà mình,
lúc này mới lấy vật đó ra, khom lưng đưa tới.
Lục Lưu vươn tay nhận lấy, hai tay vòng qua lồng ngực tiểu cô nương, sau đó mới bắt đầu mở giấy dầu trong tay, lộ ra một củ khoai lang nướng
nóng hầm hập bay mùi thơm ngát, cúi đầu nói với Giang Diệu: “Ta chỉ đi
ngang qua, tình cờ nhìn thấy, sẵn tiện mua cho ngươi.”
Giang Diệu trừng mắt nhìn, trong nội tâm âm thầm tưởng tượng mình cắn Lục Lưu cho bỏ ghét!
Rõ ràng muốn cười nhạo nàng.
Ngày ấy nàng ở trước mặt hắn làm ra chuyện xấu hổ. Biểu đệ mập của nàng cười, hắn cũng cười theo. Nàng đã sống được hai đời, còn chưa gây
chuyện gì xấu hổ như vậy. Nếu nàng là một tiểu Nữ Oa sáu tuổi, xấu hổ
hai ba ngày cũng sẽ hết, nhưng dù sao nàng không phải sáu tuổi thật sự. Hôm đó nàng vội vội vàng vàng về nhà, ngay cả Kiều Nguyên Bảo cũng bị
nàng quên ở lại đó -- nàng mặc kệ, dù sao Lục Lưu cũng sẽ đưa biểu đệ
về.
Kiều Nguyên Bảo chỉ có ba tuổi, trẻ nhỏ vô tư không để bụng, chỉ cần vài ngày nữa sẽ quên ngay, nhưng còn Lục Lưu, chỉ sợ cả đời hắn cũng nhớ,
sau đó lấy chuyện đó ra cười nhạo nàng.
Lục Lưu thấy nàng yên tĩnh cúi đầu, lúc này mới vươn tay nắm lấy cằm
nàng, nâng mặt nàng lên nhìn chằm chằm. Thấy viền mắt tiểu cô nương ửng
đỏ, một bộ dáng có thể khóc bất cứ lúc nào. Lục Lưu thận trọng như cũ,
biết nha đầu nhỏ này cũng có lòng tự ái, bèn nhẹ nhàng xoa cằm nhỏ của
nàng mấy cái, nói: “Chuyện lần trước, ta cười ngươi, là ta không đúng,
ta xin lỗi, được chưa?”
Tất nhiên Giang Diệu sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà khóc, viền mắt
nàng ửng hồng, là do bị tức giận đến phát khóc. Bây giờ Lục Lưu đã
nghiêm túc đàng hoàng xin lỗi nàng, nếu như nàng còn không đồng ý, đổi
lại là nàng không đúng.
Nhưng mà, nếu đã muốn xin lỗi đàng hoàng, còn mua khoai lang nướng là ý tứ gì, đây chính là kẻ cầm đầu làm nàng xấu hổ nha.
Giang Diệu bất đắc dĩ tỏ ra rộng lượng nói: “Ta không có tức giận.”
Lục Lưu cầm một nửa củ khoai lang nướng trong tay, củ khoai lang thơm
mềm óng ánh. Hắn nghiêng người tới thổi mấy lần, cử chỉ cực kỳ tao nhã,
sau đó mới đưa đến bên miệng nhỏ của Giang Diệu, nói: “Ăn không?”
Nàng mới không muốn ăn đâu. Giang Diệu nắm tay nhỏ thật chặt, kiên định lắc lắc đầu.
Lục Lưu cũng không ép buộc nàng, tự mình cắn một miếng, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.
Giang Diệu ngước mắt nhìn Lục Lưu, bắt đầu so sánh Tam ca của mình với
hắn. Lúc Tam ca của nàng ăn khoai lang, ăn ngấu nghiến, trông như bị bỏ
đói ba ngày, xung quanh miệng đều dính đầy vệt đen, cực kỳ chật vật.
Nhưng còn Lục Lưu đây, lịch sự tao nhã, làm người ta cảm thấy như hắn
đang ăn sơn hào hải vị, mà không phải loại thức ăn ven đường. Nhìn hắn
chằm chằm một hồi lâu, lại ngửi được hương thơm như vậy, Giang Diệu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút thèm ăn.
Nhưng nội tâm nàng lại độc ác nghĩ rằng: Nếu như Lục Lưu cũng có thể làm chuyện xấu hổ ở trước mặt nàng, vậy thì tốt biết bao.
Lục Lưu thấy đôi mắt to của nàng nhìn hắn chăm chú, lúc này mới đưa khoai lang tới, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đây, cắn một cái đi.”
Ban đầu Giang Diệu có chút do dự, bây giờ càng bị hắn làm cho lung lay,
nhưng chỉ cần một củ khoai lang nướng đã mê hoặc được nàng như vậy,
Giang Diệu nàng thật là không có chút tiền đồ nào.
Hơn nữa, khoai lang này đã dính nước bọt của hắn.
Giống như hiểu rõ suy nghĩ của nàng, Lục Lưu xoay khoai lang nướng qua một bên khác, nói: “Chỗ này ta chưa ăn.”
Đã đến nước này rồi, Giang Diệu cũng nể tình cắn một miếng. Có điều rút kinh nghiệm từ lần trước, nàng sẽ không ăn nhiều.
Ăn xong khoai lang nướng, tuyết bên ngoài cũng đã ngừng rơi. Lục Lưu
nhìn sắc mặt tiểu cô nương hòa hoãn chút, biết nàng không còn tức giận
nữa, mới nói: “Chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi.”
Bên ngoài lạnh như vậy, đi ra ngoài làm cái gì? Nhưng Giang Diệu vừa mới ngồi ở bên cửa sổ, nhìn tuyết ngập trắng xóa ở một vùng lớn, xác thực
cũng có chút muốn. Đây là lúc tiểu hài tử muốn chơi đùa nhất, biểu đệ
mập của nàng nhìn thấy tuyết liền kêu gào vui vẻ, còn nàng chỉ có thể
ngồi ở trong phòng xem. Quả thật nàng cũng rất muốn đắp người tuyết
nha. Giang Diệu đã động lòng, dĩ nhiên là gật dầu đồng ý.
Ngọc Trác hiểu ý, lập tức lấy một áo choàng gấm màu đỏ ra. Ban đầu nàng
muốn buộc dây lưng cho tiểu thư nhà mình, nhưng thấy Lục Lưu đưa tay ra, bèn cầm áo choàng đưa cho Lục Lưu.
Ngọc Trác yên tĩnh đứng bên cạnh, nhìn vị Thế tử này tự phụ, khom người
buộc áo choàng cho tiểu thư nhà nàng. Nếu không phải tuổi của tiểu thư
nàng còn nhỏ, có lẽ đã tạo ra một câu chuyện về thanh mai trúc mã, đáng
tiếc tiểu thư nhà nàng chỉ là tiểu Nữ Oa, nhiều lắm thì hắn cũng chỉ có thể xem thành muội muội để thương yêu mà thôi
Thật là đáng tiếc nha.
Buộc xong áo choàng, Giang Diệu thấy hắn đeo nón tai thỏ lông xù xì cho
nàng. Nhưng dù sao Lục Lưu cũng là nam nhân, chưa từng đeo nón tai thỏ
cho tiểu cô nương bao giờ, mang không đúng cách. Cuối cùng vẫn là Ngọc
Trác hiểu ý, cười cười đeo lại cho Giang Diệu.
Nhìn gương mặt tuấn tú Lục Lưu có chút lúng túng, trong lòng Giang Diệu rất thoải mái, bèn cùng với hắn ra bên ngoài.
Ở ngoài sân tuyết trắng mênh mông, trải trên mặt đất một tầng dày đặc,
tuyết vừa mới ngừng rơi, xung quanh chưa kịp quét dọn, đạp lên lớp tuyết mềm mại, tạo ra âm thanh “Xẹp xẹp“.
Mới đầu Giang Diệu cảm thấy lạnh, nhưng sau đó đã nổi lên hứng chơi rồi, liền khom lưng làm một cái cầu tuyết, ném về phía Lục Lưu.
Ai mướn hắn cười nhạo nàng này!
Một cái không đủ, Giang Diệu ném thêm vài cái mới cảm thấy hả giận.
Nhưng Lục Lưu chi lan ngọc thụ đứng ở chỗ đó tủm tỉm cười, tùy ý nàng
ném, giống như bị nàng ném, hắn còn rất vui vẻ nữa chứ. Mặc dù như vậy, Giang Diệu cũng không thèm nương tay, càng chơi càng hăng say, lại ném thêm bốn, năm cái, sau đó bị Lục Lưu chụp được một cái cầu tuyết, ném
ngược lại phía nàng.
Ném qua ném lại, chơi cực kỳ vui vẻ.
Chơi thật lâu, cho đến khi Giang Diệu cảm thấy hai tay mình dần lạnh.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn tay mình, sau đó nói với Lục Lưu: “Lục ca ca,
ta có việc muốn nói với ngươi?”
Lục Lưu nghe vậy, cúi người xuống nghe nàng nói chuyện.
Đột nhiên Giang Diệu đưa tay ra, vội vã nhét vào cổ Lục Lưu, cong miệng nhỏ cười hì hì không ngừng.
Tam ca nàng cũng rất hay đùa người khác như vậy nha.
Lúc Tam ca nàng chọc ghẹo Đại ca, mỗi lần Đại ca nàng đều lạnh đến run
rẩy, sau đó sẽ cùng đùa giỡn với Tam ca nàng. Nhưng còn Lục Lưu... Giang Diệu đưa tay áp lên giữa cổ Lục Lưu, cổ hắn thật nóng làm tay nàng thật ấm áp, ban đầu nàng có ý định đùa giỡn hắn, nhưng bộ dáng không phản
ứng của Lục Lưu, làm nàng không còn hứng thú nữa.
Nàng tự biết được tay mình lạnh đến nhường nào, lấy Lục Lưu ra làm lò
sưởi không được phúc hậu cho lắm, nên vội vàng muốn rút tay về. Nhưng
Giang Diệu vừa muốn rút tay, Lục Lưu lại nâng tay cầm lấy tay nàng,
không cho nàng rút tay đi.
Hai tay Giang Diệu hơi ngứa ngáy, cào mấy cái ở trên cổ Lục Lưu, mới mở miệng nói: “Lục ca ca không sợ lạnh sao?”
Mới vừa rồi nàng ném tuyết lên đầu Lục Lưu, lúc này trên tóc của hắn
còn dính tuyết trắng xóa. Dung mạo của hắn tuấn tú ôn hòa, bình thường
Lục Lưu sẽ không cười, dáng vẻ dịu dàng của hắn vào lúc này, quả thật
làm cho người ta yêu thích, khiến người ta muốn làm quen với hắn.
Lục Lưu nhéo nhéo hai bàn tay nhỏ của nàng, nói: “Không sợ.”
Nếu đã không sợ, vậy nàng không cần khách khí với hắn nữa.
Thái độ của Giang Diệu đối với Lục Lưu, xác thực thay đổi không ít, ít
nhất trong nội tâm nàng chân thành xem hắn thành Đại ca ca. Nàng biết
lúc lão Vương phi bị bệnh nặng, đột nhiên lại được chuyện này, tâm tình
Lục Lưu rất tốt. Đổi lại Giang Diệu cũng rất quan tâm thăm hỏi bệnh
tình của lão Vương phi.
Lục Lưu thấy nàng còn nhỏ tuổi, mà đã hiếu thuận như vậy, bèn nói: “Thân thể tổ mẫu rất tốt, có lẽ không còn gì đáng lo nữa.” Nói tới lão
Vương phi, vẻ mặt Lục Lưu nghiễm nhiên là Tôn nhi hiếu thuận. Kỳ thực
hắn chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn con nít đó.
Giang Diệu gật gù: “Tổ mẫu của Lục ca ca, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Lục Lưu cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trước mặt mình, hai má hồng hào, nụ
cười thật tươi. Lục Lưu chợt nhớ tới ngày đó tiểu Nữ Oa rơi xuống nước, ở trong nước giãy dụa thật lâu, bỗng nhiên hiếm thấy hắn nảy sinh lòng
thương hại một lần, nhảy xuống nước cứu nàng lên. Tiểu cô nương còn nhỏ
tuổi, gầy đến mức như da bọc xương, tuy nàng đã ngất đi, nhưng vẫn gắt
gao ôm chặt lấy hắn, vững vàng nắm chặt vạt áo hắn, như con mèo nhỏ đáng thương cầu xin sự sống.
Lục Lưu cười vỗ đầu của nàng, tá thành lời Giang Diệu nói, mở miệng đáp: “Sẽ.”
Giang Diệu cười đến nỗi hai con mắt cong cong, âm thanh ngọt ngào hỏi:“Lúc mồng một năm mới, ta với Nguyên Bảo đến tìm Lục ca ca đi chơi, có
được không?”
Lục Lưu gật đầu, nói: “Được.” Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một cái hồng bao lì xì thật lớn.
Giang Diệu nghiêng đầu nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, đột nhiên cảm
giác thấy Lục Lưu như vậy, dễ làm người ta sinh lòng yêu mến hắn. Mặc kệ ngày sau hắn trở thành người như thế nào, nhưng mà hiện tại, hắn chỉ
đơn giản là Đại ca ca yêu thương tiểu muội muội là nàng, tình cảm đó
xuất phát từ nội tâm của hắn.
Có điều, ban ngày chơi thả sức, buổi tối báo ứng đã đến.
Hơn nửa đêm, Giang Diệu sốt mơ mơ màng màng, cơ thể khỏe mạnh đã lâu, bỗng nhiên lại bị bệnh.
Có điều bệnh của Giang Diệu, không giống với bệnh nặng lúc trước, chỉ bị nhiễm phong hàn bình thường thôi, ngày hôm sau đã bớt, cơ thể dần hồi
phục lại.
Có điều --
Lúc Giang Diệu còn ở trên giường nhỏ dưỡng bệnh, lại nghe được tin tức lão Vương phi của Tuyên Vương phủ bỗng nhiên qua đời.
•
Sáu năm sau.
Vào lúc cuối mùa thu, sân phường Cẩm Tú gieo hai gốc cây hoa quế, bây
giờ hương thơm hoa quế bay xa, mùi thơm nồng đậm thấm đẫm lòng người.
Hai nha hoàn đều mặc đồ màu xanh lục, một nha hoàn bên cạnh tiểu nha
hoàn khác đang hái hoa quế, có vóc dáng cao gầy, vừa đỡ cái thang, vừa
ngửa đầu nhìn lên trên; còn nha hoàn có vẻ hơi dịu dàng, đang nhấc làn
váy, cầm rổ đứng trên cây thang, vươn tay muốn cầm nhánh cây quế, chuẩn
bị hái vài bông hoa, sau đó phơi khô, lần sau có thể làm túi thơm cùng
với bánh ngọt.
Kiều Thị vừa bước vào sân, nhìn thấy hai nha hoàn, liền nhíu mày nói: “Cẩn thận một chút, coi chừng té.”
Hai nha hoàn này, chính là nha hoàn thiếp thân bên người cháu gái Giang
Diệu của Trấn Quốc Công phủ, nha hoàn cao cao gầy gầy gọi là Bảo Cân,
còn nha hoàn dịu dàng đằm thắm gọi là Bảo Lục, hai người đều do Kiều Thị tự mình tuyển chọn, trung thành tuyệt đối với chủ tử của mình. Kỳ thực, nếu như làm nha hoàn, có thể được ở cùng với người như Giang Diệu, nhìn từ trên xuống dưới đều thành bảo bối, cũng coi như kiếp trước hai người đã tu luyện phúc phận. Lúc Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ được sủng
ái, ngay cả nha hoàn bên người nàng, cũng được người người nịnh bợ. Cứ như vậy, đương nhiên hai nha hoàn phải hầu hạ chủ tử của mình thật tốt.
Bảo Cân với Bảo Lục vừa nghe câu nói này, vội vàng từ cây hoa quế chạy
tới trước mặt Kiều Thị, cùng nhau hành lễ với bà: “Nô tỳ thỉnh an phu
nhân.”
Bây giờ Kiều Thị bây giờ đã ba mươi ba tuổi, tuy là mẫu thân của bốn hài tử, nhưng mấy năm qua Kiều Thị chăm sóc cơ thể rất tốt, dung nhan chỉ
như nữ tử hai mươi, chỉ là trên người có thêm một phong thái thành thục
của phụ nữ có chồng. Chẳng hạn như hôm nay, Kiều Thị mặc váy màu đỏ có
thêu ngũ hạc vờn mây, bới một kiểu tóc uy đọa kế (2), mặc dù thân phận
quý giá, cũng không mặc trang phục phô trương lòe loẹt, nhưng trông lại
đẹp đẽ quý phái dị thường. Phải biết vào ba năm trước, lúc lão Quốc Công gia qua đời, con trưởng đích tôn Giang đại gia Giang Chính Mậu này
thuận lý thành chương kế thừa tước vị Trấn Quốc Công, hơn nữa việc bếp
núc lão thái thái đã toàn quyền giao do Kiều Thị, địa vị của Kiều Thị,
tự nhiên lại cao hơn một bậc.
(2) Uy đọa kế:
Kiều Thị lẩm bẩm một câu, tự mình khoan thai bước vào.
Bảo Cân liếc mắt nhìn Bảo Lục, cũng vội vàng đi theo.
Tiểu cô nương ở trong phòng, đang tập trung tinh thần nhìn chăm chằm một quyển tập thơ, hình như do quá mức chăm chú, cũng không nhận ra được có người đang đến gần, cho đến khi tập thư trên tay bị lấy đi, tiểu cô
nương mới ngẩng đầu lên, oán giận với người mới đến: “Nương, sao đi vào cũng không nói một tiếng?”
Tiểu cô nương chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặc váy màu hồng đào thêu
hoa mẫu đơn, trên đầu cài một chiếc trâm trân châu, cột kiểu tóc song
bình kế (3), trên búi tóc bên trái mang một chiếc châu sai bằng gỗ chạm
khắc tinh tế. Làn da của nàng hồng hào mềm mại, lông mi vừa dày vừa dài, vô tội chớp chớp mắt, đôi mắt trong suốt long lanh ánh nước, mặt mũi
sáng như trăng rằm, bộ dáng mắt ngọc mày ngài, ai nhìn thấy tâm đều mềm
nhũn.
(3) Song bình kế:
Kiều Thị cũng thầm than: Khuê nữ nàng cũng quá dễ thương đi.
Bà sửng sốt một lúc, mới cầm tập thơ trong tay, nhẹ nhàng vỗ một cái ở
trên mặt khuê nữ, oán giận nói: “Con gái con đứa mà suốt ngày đọc sách,
muốn biến thành con mọt sách sao.”
Giang Diệu chu môi nói: “Nữ nhi cũng có đi ra ngoài chơi mà, cùng với Nguyệt và Tuyền tỷ tỷ.”
Kiều Thị biết mình nói không lại nàng, cũng lười nói thêm, chỉ cầm tập
thơ trong tay cất đi, nói với Giang Diệu: “Phải dọn dẹp thật tốt, lát
nữa cùng đi ra ngoài với nương.”
Hôm qua Kiều Thị đã thông báo cho chi thứ hai Phùng thị và tam phòng
Thích thị, hôm nay muốn đi Hoa Trạch Sơn tắm suối nước nóng.
Trấn Quốc Công phủ đến đời Giang Diệu, cũng chỉ có nàng là một cô
nương, không có tỷ muội làm bạn, mỗi lần Giang Diệu đều không muốn đi.
Mà nhị thẩm thẩm Phùng thị và tam thẩm thẩm Thích thị của Giang Diệu,
dọc theo đường đi cứ lôi kéo nàng nói chuyện, đã sắp làm bà bà, còn trẻ con so bì lẫn nhau, luôn muốn mình thân hơn với cô cháu gái Giang Diệu
này.
Giang Diệu chớp chớp mắt nói: “Nương, con có thể không đi không?”
Kiều Thị không chút suy nghĩ, đáp: “Nhất định phải đi. Suối nước nóng
Hoa Trạch Sơn tốt cho thân thể của con, hơn nữa còn làm cho làn da của
cô nương thêm mịn màng...” Có điều nghĩ đến làn da khuê nữ trắng noãn
mềm mại, còn đẹp hơn so với bà lúc còn trẻ, Kiều Thị cũng không nghĩ ra được, “Càng mịn màng” là mịn màng đến mức nào nữa.
Giang Diệu tiểu hài tử ngoan ngoãn, vừa nghe lập trường của mẫu thân
mình kiên định như vậy, cũng miễn cưỡng đồng ý. Dù sao cũng trải qua mấy năm, cơ thể của nàng đã không còn việc gì đáng lo nữa rồi, ngay cả Hoa
đại phu vẫn hay xem bệnh cho nàng, ba năm trước đã xuất môn du sơn ngoạn thủy, trước khi đi còn nói thân thể nàng khỏe mạnh không khác cô nương
bình thường là bao, đã không cần đến người đại phu là ông nữa.
Có điều Kiều Thị vẫn cứ lo lắng cho nàng, dù là như thế, chỉ cần có biện pháp tốt đối với thân thể, Kiều Thị cũng phải để cho khuê nữ thử một
lần.
Mà Giang Diệu cảm thấy, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, ngay cả cơ thể nhỏ bé của nàng đánh con cọp cũng không có vấn đề gì.
Giang Diệu dọn dẹp phòng xong, khoác thêm một cái áo choàng màu hồng thêu hoa mẫu đơn, theo Kiều Thị lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, nhị thẩm thẩm Phùng thị cùng tam thẩm thẩm Thích thị đang đợi Giang Diệu.
Vừa leo lên xe, Giang Diệu lập tức ngoan ngoãn chào hai người: “Nhị thẩm thẩm, tam thẩm thẩm.”
Ban đầu Phùng thị cùng Thích thị đều trợn mắt nhìn nhau không nói một
lời, vừa nhìn thấy mành xe được vén lên, tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu cười với các nàng, hai người mới có chút giật mình.
Tuy nhìn đã quen, nhưng Phùng thị cùng Thích thị vẫn phải thừa nhận một
điều, tiểu chất nữ của bà cực kì xinh đẹp, đẹp hơn cả mẫu thân Kiều Thị
nổi danh khắp toàn thành trước kia. Từ khi sinh ra, đã trở thành trâm
anh nhất, nhì ở Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ có mười Tôn nhi
(4), chỉ có mình Giang Diệu là tôn nữ, hơn nữa bây giờ Giang Chính Mậu đã trở thành Trấn Quốc Công, thân phận như vậy, Giang Diệu vốn là thiên chi kiều nữ, nhưng ông trời cứ một mực sủng ái với nàng, ban cho nàng
một gương mặt tuyệt sắc, làm cho người ta ghen tỵ vô cùng nha.
(4) Tôn nhi/nữ: Cháu nam/nữ
Phùng thị phản ứng lại, mới cười vui vẻ ngoắc tay với Giang Diệu, nói:“Mau đến đây, đến đây, Diệu Diệu ngồi vào bên cạnh Nhị thẩm thẩm này.”
Thích thị cũng không cam lòng yếu thế, nói: “Trước giờ Diệu Diệu thân với ta hơn, tất nhiên nên ngồi bên cạnh ta mới phải.”
Giang Diệu nhìn hai người, có chút đau đầu, may mắn Kiều Thị đúng lúc
tới, giải vây cho khuê nữ, để khuê nữ ngồi sát bên mình, lúc này mới làm cho Phùng thị cùng Thích thị không còn tranh cãi nữa.
Phải mất hai canh giờ (5) lộ trình mới đến Hoa Trạch Sơn, trong xe ngựa
có ba người phụ nhân cộng thêm một tiểu cô nương, tất nhiên đủ chuyện
trên đời dưới đất để nói.
(5) Hai canh giờ: Bốn giờ
Có điều đề tài nói chuyện của ba người lớn đây, chính là chuyện đại sự
cả đời của bọn nhỏ. Kiều Thị có ba nhi tử, sang năm sau đã mười tám,
ngoại trừ lão đại Giang Thừa Nhượng đã định thân ra, còn hai nhi tử kia
đều không tin tức. Mỗi lần Kiều Thị hỏi ý kiến hai nhi tử, một người thì nhàn nhạt nói không vội vã, một người lại nói cô nương Vọng Thành quá
xấu, không bằng được một sợi tóc của muội muội, thà ôm gối ngủ còn hơn
cưới vợ xấu. Chính là để Kiều Thị rầu thối ruột.
Giang Diệu không muốn xen miệng vào, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trong góc, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh ở ngoài xe ngựa.
Bỗng nhiên, xe ngựa lắc lư một trận, Giang Diệu sơ sẩy một cái, đầu nhỏ“Đùng” đụng vào thành xe ngựa, đau đến nỗi mắt Giang Diệu muốn nổ đom
đóm. Kiều Thị theo bản năng che chở cho khuê nữ, xoa xoa đầu nàng, đau
lòng hỏi: “Đau không?” Thấy khuê nữ lắc đầu một cái nói không có chuyện
gì, Kiều Thị nhíu mày lại, nói với Hứa ma ma, “Ngươi đi nhìn xem đã xảy
ra chuyện gì?”
Hứa ma ma hiểu rõ tình huống, đi vào bẩm báo với Kiều Thị: “Bẩm phu
nhân, là xe ngựa của Vệ phủ. Ban đầu là ở sau chúng ta, bỗng nhiên lao
tới.”
Nếu như có việc gấp, muốn lao tới, thì cần phải nói trước một tiếng,
đằng này đột nhiên tông vào như vậy, lỡ sơ suất xảy ra chuyện không may
thì sao.
Phùng thị nhìn sắc mặt Kiều Thị, biết bà đang đau lòng cho khuê nữ, sợ
là trong lòng nuốt không trôi cơn giận này, vội vàng khuyên nhủ: “Đại
tẩu, dù sao chúng ta đều không có chuyện gì, chuyện này bỏ qua thôi.”
Sao Kiều Thị có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?
Lại nghe Hứa ma ma nói: “Phu nhân, xe ngựa Vệ phủ dừng lại. Vệ cô nương
biết là xe ngựa Trấn Quốc Công phủ nên cảm thấy áy náy, bèn sai nha hoàn thiếp thân lại đây, nói lời xin lỗi với phu nhân.”
Chỉ cần để nha hoàn thiếp thân nói xin lỗi là xong sao, vậy còn thành ý để ở đâu?
Giang Diệu bị mẫu thân mình ôm trong ngực, nhìn gương mặt xinh đẹp của
mẫu thân đang nén sự tức giận, lập tức biết bà nuốt không trôi cơn giận này. Có điều đây là Vệ phủ, ngày xưa Thập nhất hoàng tử, sau khi hắn
lên ngôi trở thành Cảnh Huệ, Vệ phủ càng ngày càng kiêu ngạo hung hăng.
Cảnh Huệ đế sủng ái biểu muội Vệ Bảo Linh, nếu không phải do Hoắc Tuyền
của phủ Bình Tân hầu được chọn làm Hoàng Hậu, chỉ sợ Vệ phủ này sẽ lại
có thêm một Kim Phượng Hoàng xuất hiện. Bây giờ không có phi vị gì,
nhưng sau khi Vệ Bảo Linh cập kê, vị trí quý phi kia không thể thoát
khỏi tay nàng. Cộng thêm nhiều năm thanh mai trúc mã với Cảnh Huệ đế,
Vọng Thành này, đúng là không ai dám đắc tội Vệ phủ.
Nhắc tới Cảnh Huệ đế, Giang Diệu cũng không quên một người hiện tại đã là Tuyên Vương Lục Lưu.