Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 74: Chương 74: Chương 55.2




Editor: Biuti

Đưa Tiết Kim Nguyệt đi, hai huynh muội mới lên xe ngựa, Giang Thừa Hứa vẫn luôn ít nói không ngờ lại mở miệng: “Nàng ấy kể với muội rồi?”

Giang Diệu quay đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Nhị ca mình, ánh mắt rơi vào bên trên cánh môi mỏng của hắn bị rách da, tất nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao. Nàng không lên tiếng, lại nghe Giang Thừa Hứa tiếp tục nói: “Muội yên tâm, ta sẽ kêu phụ mẫu đi Tiết phủ cầu hôn.”

”Nhị ca.” Giang Diệu không nhịn được mở miệng ngăn cản lời hắn, “Nhưng mà... Nhưng mà Kim Nguyệt không muốn.”

Giang Thừa Hứa nhìn muội muội mình, lát sau mới đáp: “Chuyện hôm nay, ta không hối hận.” Không hổ danh là Giang Thừa Hứa, bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta, còn có thể bình tĩnh điềm nhiên như vậy. Hắn đưa tay vuốt đầu muội muội, lên tiếng: “Diệu Diệu, muội còn nhỏ, có một số việc muội không hiểu.”

Giang Diệu lắc đầu một cái, phản bác: “Muội có lẽ không hiểu thật, nhưng mà Nhị ca, huynh đừng miễn cưỡng Kim Nguyệt, có được không? Nếu như huynh yêu Kim Nguyệt, vậy huynh nghĩ cách làm cho nàng ấy cũng yêu huynh, mà không phải bắt nạt nàng như vậy. Muội là muội muội của huynh, vốn là nên thiên vị huynh mới phải, nhưng cũng cảm thấy chuyện hôm nay là huynh không đúng, nếu là người khác, nhất định cảm thấy huynh càng thêm không đúng. Nhị ca, tính tình Nguyệt đơn thuần, nếu như huynh cố gắng đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ không sợ huynh như thế...”

Giang Thừa Hứa suy nghĩ một chút, dù sao hắn cũng là người biết nghe lời phải, gật đầu nói: “Ta biết rồi.” Nhớ tới tiểu cô nương hôm nay ở trong lồng ngực hắn oan ức nức nở, còn có đôi môi mềm mại của cô nương gia, xưa nay khuôn mặt tuấn tú luôn chỉ có nét mặt lãnh đạm nay cũng xuất hiện chút ý cười ôn hòa.



Trở về phủ, vốn dĩ Giang Thừa Hứa muốn đưa muội muội đến phường Cẩm Tú, nhưng Giang Diệu lại bảo hắn đi về trước. Lúc bước tới hành lang, Giang Diệu nhìn nữ nhân liễu rủ trong gió (1) xông tới trước mặt, đầu lông mày nhăn lại theo bản năng.

(1) Liễu rủ trong gió: Chỉ người con gái yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió.

Đứng trước mặt là Tạ di nương, cũng chính là người vào sáu năm trước không cẩn thận sẩy thai, sau này thân thể khó có thể thụ thai, nên không mang thai hài tử nào. Những năm qua Tam thúc nàng, tốn không ít bạc, mời rất nhiều danh y cho nàng ta. Nhìn nàng ta mặc đồ này, trông khá đơn giản, không giống như một di nương được sủng ái, trên khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn, mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy ai cũng là một bộ dáng cười cười khách khí. Nhưng Giang Diệu hiểu rõ, những năm này, nếu không có Tạ di nương thổi gió ở bên gối Tam thúc, phụ thân nàng và tam thúc cũng không quấy đến mức độ như vậy.

Tạ di nương dịu dàng hành lễ, cũng đang quan sát Giang Diệu trước mặt. Tiểu cô nương đang đứng phía trước, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khi nhấc chân vung tay tràn ngập khí thế khuê nữ thế gia, nhìn người nàng xem, trâm nam châu cài trên búi tóc, cổ tay mang vòng tay, mọi thứ đều là thứ tốt.

Giang Diệu không nói gì, trực tiếp đi tới.

Nụ cười trên mặt Tạ di nương cứng lại, nhìn Giang Diệu bước qua, liền đứng thẳng người. Nha hoàn Thanh Nha mặc váy xanh ở bên cạnh Tạ di nương quái gở nói thầm: “Di nương, tính cách tiểu tổ tông này thật là kiêu ngạo.”

Tạ di nương cười cười, trả lời: “Được cả một đại gia đình nâng niu như thế, đương nhiên rất kiêu ngạo.” Nói xong, nhớ tới người mấy năm nay mình không thấy, chính là muội muội Tạ Nhân ở Bình Châu thật xa, hỏi Thanh Nha, “Chỗ Nhị cô nương có tin tức gì không?”

Thanh Nha mỉm cười nói: “Hừm, có lẽ mấy ngày nay sẽ lên đường. Từ Bình Châu đến Vọng Thành chúng ta, đi đường thủy tối đa cũng là một tháng lộ trình, năm nay tết đến, cuối cùng di nương cũng có thể thấy Nhị cô nương.”

Nhắc đến muội muội duy nhất của mình, Tạ di nương cũng vui vẻ hẳn lên. Sáu năm qua, tuy Tam gia phái người chăm sóc, nhưng nàng cũng là thân tỷ tỷ mà lại không ở bên cạnh nàng ấy. Bây giờ đã thành cô nương, nên bàn luận chuyện cưới hỏi, thế nào đi nữa cũng phải do người tỷ tỷ là nàng đây tự mình kiểm định mới tốt. Vọng Thành phồn hoa, địa linh nhân kiệt (2), còn có tam gia ở đây nữa, nhất định sẽ tìm cho muội muội nàng một mối hôn sự tốt.

(2) Địa linh nhân kiệt: Đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt.

Tạ di nương vui sướng trong lòng, nhưng nhớ đến Giang Diệu vừa mới đi qua, không nhịn được than một tiếng. Cũng khó trách lúc trước trong lòng muội muội nàng không thoải mái, cùng so sánh với một kiều tiểu thư sống trong nhung lụa như vậy, nàng cũng sẽ cảm thấy ông trời bất công, huống chi lúc ấy muội muội nàng mới bảy tuổi.



Buổi tối lúc cả gia đình dùng bữa, trên bàn tràn đầy thức ăn phong phú. Mấy ngày nay Giang Thừa Ngạn được Phu tử (3) khích lệ, nên sống lưng ưỡn đến thẳng tắp, lúc ở trước mặt phụ thân Giang Chính Mậu nói chuyện, cũng tràn đầy niềm tin. Vào lúc này Giang Thừa Ngạn đang tự lột vỏ tôm cho muội muội mình. Có lẽ là làm quen chuyện này rồi, động tác lột tôm của Giang Thừa Ngạn rất thành thạo, đem từng con tôm cộng với đuôi tôm lột chỉnh tề đặt bên trong dĩa sứ có màu hoa sen, mà Giang Diệu cũng gắp lên thịt tôm trắng trẻo ở bên trong dĩa, chấm một chút nước sốt sau đó tự mình ăn.

(3) Phu tử: Thầy giáo

Giang Thừa Ngạn một bên lột, một bên nhìn miệng Nhị ca Giang Thừa Hứa, lẫm lẫm liệt liệt hỏi: “Nhị ca, miệng huynh làm sao?”

Đũa Giang Diệu đang gắp con tôm cũng dừng lại một chút, liếc mắt nhìn về hướng Nhị ca mình.

Giang Thừa Hứa còn chưa mở miệng nói chuyện, Kiều Thị lại xem miệng nói trước tiên: “Có lẽ là bị sâu cắn, không gì phải vội vàng, chờ lát nữa thoa một chút thuốc mỡ thì ổn thôi. Con mau mau dùng cơm, bớt nói.”

Giang Thừa Ngạn có chút oan ức. Hắn chỉ có lòng tốt quan tâm thôi mà. Hắn quay đầu nhìn muội muội, nói: “Diệu Diệu...”

Giang Diệu chớp mắt mấy cái, âm thanh ngọt ngào trả lời: “Nghe mẫu thân.”

Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu là người từng trải, tự nhiên hiểu được miệng nhi tử mình bị làm sao. Chỉ là chuyện như vậy, nếu ngồi chỗ nào cũng nói, cũng không sợ thành chuyện cười cho người khác. Có điều, trước kia Kiều Thị còn lo lắng nhi tử mình không chịu thành thân, bây giờ hiểu được thì ra trong lòng nhi tử đã có người thương, khóe miệng cũng không nhịn được cong cong. Dù sao ở trong lòng Kiều Thị, đối với nhân phẩm của nhi tử mình bà rất bảo đảm, nên hoàn toàn không nghĩ tới là nhi tử ép buộc tiểu cô nương nhà người ta.

Ngoại trừ Giang Thừa Ngạn và Giang Diệu là hai người nhỏ nhất ra, lão đại Giang Thừa Nhượng luôn luôn trầm ổn, cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Giang Thừa Nhượng là người sinh ra sớm nhất bên trong ba bào thai, việc hôn nhân cũng là được định sẵn trong ba huynh đệ. Tuy nói hắn là con trưởng đích tôn Trấn Quốc Công phủ, việc hôn nhân không thể qua loa, nhưng Giang Thừa Nhượng đối với vị hôn thê xuất thân danh môn này rất có hảo cảm. Bây giờ nghĩ lại, Nhị đệ tính tình nhạt nhẽo này của hắn, cũng nên định thân.

Một bữa cơm này, ngoại trừ hơi yên tĩnh một chút, đúng là có hơi không giống ngày thường. Có điều trong lòng những người ở đây đều có suy nghĩ riêng, chỉ có người cả ngày chỉ biết chơi, tính tình hoạt bát đầu óc mơ hồ chính là Giang Thừa Ngạn.

Buổi tối Giang Diệu tắm rửa xong, đang ngồi ở trên giường nhỏ để Bảo Cân lau tóc, Bảo Lục giúp nàng bôi mỡ làm mềm da, thì thấy Kiều Thị đi vào.

Kiều Thị cầm lấy khăn trong tay Bảo Cân, để hai người ra lui ra ngoài làm việc khác, tự mình lau tóc cho khuê nữ. Kiều Thị cúi đầu nhìn mái tóc dài đen nhánh ở trong cái khăn, sợi tóc mềm mại và sáng bóng, được chăm sóc rất tốt.

Mà Giang Diệu, thấy mẫu thân mình nãy giờ không nói gì, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Nương, hôm nay người đến đây, là có chuyện muốn nói với nữ nhi sao?”

Đối với đôi mắt to trong suốt óng ánh nước của tiểu cô nương, Kiều Thị cười cười, làm bộ như vô ý nói: “Hôm nay con và Kim Nguyệt cùng nhau đi cúng Bồ Tát, còn có những cô nương nào khác nữa không?”

Nghe Kiều Thị hỏi như vậy, Giang Diệu liền biết trong lòng mẫu thân mình đang bàn tính chuyện gì. Trước tiên mẫu thân nàng không đi hỏi Nhị ca, mà lại đi tới chỗ nàng thăm dò ý tứ. Giang Diệu nghĩ, nếu hôm nay nàng đã đồng ý với Nguyệt, không đem chuyện này nói cho mẫu thân nàng, tất nhiên nàng nói được làm được, nhưng hiện tại, hình như nàng nói hay không cũng không quan trọng lắm.

Giang Diệu thật thà nói: “Vốn là muốn gọi Tuyền tỷ tỷ, có điều Tuyền tỷ tỷ hôm nay không rảnh.”

Ban đầu Kiều Thị đã suy đoán ra, bây giờ thì càng chắc chắc mấy phần -- xem ra đứa con thứ hai này của bà, xác thực coi trọng Kim Nguyệt cô nương kia.

Quá trình Tiết Kim Nguyệt trưởng thành Kiều Thị tận mắt thấy, Kiều Thị cũng là thật tâm yêu thích đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần, lá gan có chút nhỏ, trong ngày thường luôn rất sợ sệt con thứ hai của bà, như vậy chuyện hôm nay... Sợ là con trai của bà hung hăng chủ động. Trong lòng Kiều Thị có chủ ý là một chuyện, nhưng ra tay hay không lại là một chuyện khác. Nếu con trai của bà yêu thật lòng, là nam tử hán muốn chịu trách nhiệm, nên đem chuyện này nói cho bà, bà sẽ an bài chuyện cầu hôn.

Nhưng nếu hắn không nói, vậy xác thực là có chuyện khác .

Kiều Thị lại hỏi: “Hôm nay ở Pháp Hoa Tự, có những chuyện gì khác phát sinh nữa không?” Đứa con thứ hai của bà, đang yên đang lành, nếu như không có chuyện gì kích thích nó, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Giang Diệu lắc đầu một cái.

Nhìn khuê nữ ngơ ngác bày ra bộ dáng hoàn toàn không biết chuyện gì cả, Kiều Thị cũng hiểu khuê nữ còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ không hiểu rõ lắm, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ căn dặn khuê nữ nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng Giang Diệu làm sao có thể ngủ được?

Nàng ở trên giường nhỏ lăn qua lăn lại, hình ảnh Nhị ca nàng với Tiết Kim Nguyệt vào kiếp trước, và bộ dáng oan ức của Nguyệt hôm nay nàng nhìn thấy, đan xen vào nhau, làm Giang Diệu sầu đến lông mày liễu chau lại thật chặt.

Sau lại nghĩ đến lúc nàng phái người giáo huấn Kỳ Trừng, bị Lục Lưu vừa vặn bắt được...

Suy nghĩ một hồi lâu, giang Diệu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc sau còn mơ thấy giấc mơ mà hai kiếp này nàng chưa từng mơ.

Nàng mơ thấy hôm nay ở Pháp Hoa Tự, nàng đi ra ngoài tìm Kim Nguyệt, lúc bước tới sau núi giả, nhìn thấy cảnh Nhị ca hắn bắt nạt Tiết Kim Nguyệt. Chỉ là hình như hai người không phát hiện ra nàng, vẫn đang tiếp tục. Nàng thấy có chút xẩu hổ, nên xoay người rời đi.

Không ngờ quay người lại, liền nhìn thấy Lục Lưu đứng ở sau lưng nàng.

Lục Lưu gương mặt tuấn tú mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng, cầm trên tay một chuỗi kẹo hồ lô, coi nàng thành tiểu hài tử sáu tuổi. Nàng muốn nói mình đã lớn rồi, lại thấy Lục Lưu dừng một chút, ném kẹo hồ lô trên tay xuống, sau một khắc, môi hắn dần ép xuống, một bộ tư thế muốn hôn miệng nàng.

Lúc Giang Diệu tỉnh lại thì sống lưng chảy mồ hôi ròng ròng, sợ đến mức thở dốc từng hơi từng hơi.

Bảo Cân bưng thau rửa mặt đi vào, nhìn cô nương nhỏ nhắn trên giường, mặc một bộ đồ ngủ màu ngọc lan, khuôn mặt nhỏ nhắn hai gò má tròn tròn, mồ hôi trên trán chảy xuống cằm, vội hỏi: “Tiểu thư mơ thấy ác mộng ?”

Đó là cái giấc mơ gì, đó chính là... Cái giấc mơ gì nha.

Giang Diệu nỗ lực không nghĩ nữa, nhưng trong đầu nàng hình ảnh càng rõ ràng, rõ ràng đến mức hầu như có thể nhận ra được hô hấp ấm áp của hắn. Giang Diệu đưa tay vỗ vỗ xung quanh mặt mình, suy nghĩ nếu đã nằm mơ thấy loại giấc mơ như vậy, muốn mơ, cũng nên mơ tới Hoắc Nghiễn nha.

Giang Diệu lắc đầu một cái, nhìn bên ngoài trời đã sáng, nghe thấy hươu con kêu “ô ô” ở trong sân, mới nói: “Không có chuyện gì.”

Giang Diệu vừa rửa mặt xong, thời điểm lúc đang ăn sáng, Bảo Lục vui vẻ chạy vào, khuôn mặt tròn nhỏ hàm chứa ý cười xán lạn ý cười, nói với Giang Diệu một tin tức vừa mới hỏi thăm được.

Con trưởng đích tôn Kỳ phủ là Kỳ Trừng, hôm qua lúc đi về được nửa đường, bị người đánh gãy hai chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.