Nửa tháng sau, đại thọ sáu mươi tuổi của ngoại tổ phụ Giang Diệu, Giang
Diệu đến Kiều phủ, sau khi ra mắt ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cùng mấy vị
cữu cữu cữu mẫu, thì đến trong viện cùng với Tiết Kim Nguyệt cũng đã tới chúc thọ nói chuyện của Kỳ Trừng.
Tiết Kim Nguyệt mấy ngày này gầy đi không ít, một đôi mắt to long lanh
nước, giống như con hươu con nàng nuôi dưỡng trong viện. Hươu con kia,
được biểu đệ mập của nàng đặt cho một nhũ danh, là Trường Phúc. Con hươu đó có linh tính, ban đầu sống chết không chịu thuận theo, sau đó biểu
đệ mập mỗi lần gọi mà nó không nghe lời, đều không cho ăn cỏ, qua nhiều
lần, Trường Phúc tự nhiên đành tiếp nhận cái tên thô tục này của bản
thân.
Hai người ngồi trên băng đá ở góc sân, Tiết Kim Nguyệt cúi gằm mặt nói: “Ta không nghĩ tới Kỳ biểu ca lại là loại người đó...”
Kỳ Trừng là loại người nào vậy?
Kỳ Trừng hôm trước bị người ta đánh gãy chân dưỡng thương ở trong phủ,
về sau có mấy tiểu cô nương trẻ tuổi mỹ mạo đến thăm nom, nói mình đã tự định chung thân với Kỳ Trừng, nghe được tin tức Kỳ Trừng sắp không qua
khỏi, nên tới để thăm hắn. Tiếp đó mới biết, mấy tiểu cô nương này đều ở thôn xóm bên ngoài Vọng thành, phần lớn khoảng mười ba mười bốn tuổi,
lớn nhất, cũng chưa qua mười sáu. Thì ra tên Kỳ Trừng này không dám tầm
hoa vấn liễu trong Vọng thành, kiên trì giữ gìn hình ảnh quân tử khiêm
nhường của bản thân, mặc dù bên người có thông phòng xinh đẹp, vẫn không nhịn được muốn nếm thử tiểu cô nương ở bên ngoài, vì vậy liền để mắt
tới những tiểu cô nương trẻ tuổi mặn mà sinh trưởng nơi thôn xóm kia. Cô nương thôn dã đơn thuần dễ gạt, Kỳ Trừng lớn lên lại tuấn tú, cách ăn
mặc quý khí, nói thêm mấy câu ngon ngọt dỗ người, dễ dàng chiếm được
không ít tiện nghi.
Nhưng Kỳ Trừng không ngốc, chưa từng tiết lộ tên họ thật.
Vậy mà những tiểu cô nương này như thể đã ước hẹn trước với nhau, chẳng
những biết tên thật cùng thân phận của hắn, lại còn tìm tới cửa vào cùng một ngày. Kỳ Trừng thân là đích trưởng tử của Kỳ phủ, bị thương, vốn đã khiến Kỳ phụ Kỳ mẫu đau lòng, còn gây ra loại chuyện này nữa, thật là
nhất cá đầu lưỡng cá đại (*). Sự việc ầm ỹ lên, thanh danh của Kỳ Trừng
bị phá hủy, Kỳ đại công tử vốn lịch sự khiêm tốn, thì ra cũng là một tên phong lưu quần là áo lượt!
(*)一个头两个大 ( nhất cá đầu lưỡng cá đại): thường dùng để chỉ trạng thái
đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải
quyết. (nguồn: http://2u-lud.livejournal.com/135262.html)
Việc này vừa lộ ra, hôn sự trước đó giữa Kỳ phủ và Tiết phủ, hiển nhiên ngay cả dấu phẩy duy nhất của chữ bát cũng mất luôn.
Hai tay Tiết Kim Nguyệt vặn xoắn chiếc khăn trên đầu gối, lầm bầm: “May phước lần trước ta chưa bị hắn khi dễ.”
Tiết Kim Nguyệt tuy có vẻ đơn thuần ngây thơ, nhưng xem ra còn cứu chữa
được, bản chất nàng đối với Kỳ Trừng tình cảm huynh muội còn nhiều hơn
tình ý nam nữ, từ lúc Kỳ Trừng hành xử lỗ mãng thiếu chút nữa khinh bạc
nàng, đã để lại trong lòng Tiết Kim Nguyệt ấn tượng không tốt, sau khi
chuyện xấu của Kỳ Trừng bị vạch trần, Tiết Kim Nguyệt tức giận thương
tâm một thời gian, nhưng không suy nghĩ nhiều. Ví như hiện tại, đề cập
đến việc này với Giang Diệu, cả một giọt nước mắt cũng không rơi, có
chăng chỉ là chút phẫn nộ mà thôi.
Giang Diệu nói: “Nếu không phải Kỳ Trừng đột nhiên bị người ta đánh,
chuyện này có thể lộ ra ngoài nhanh như vậy sao? Ngươi đấy, trước đó còn muốn gả cho hắn kìa, nhìn đi, cái loại đàn ông này, ngươi nếu đã gả
sang, muốn khóc cũng không kịp.”
Lúc nói lời này, trong lòng Giang Diệu vui vẻ không thôi. Kiếp trước Kim Nguyệt chính vì không thấy rõ bản chất của Kỳ Trừng, hồ đồ gả vào cửa,
bây giờ việc gả cho Kỳ Trừng không thành, vậy phần thắng của Nhị ca nàng đương nhiên lớn hơn rồi.
Tiết Kim Nguyệt cũng cực kỳ vui mừng, rốt cuộc ngước mắt nhìn Giang
Diệu, hỏi: “Diệu Diệu, Kỳ biểu ca có phải do Nhị biểu ca phái người đánh không?”
Nhị ca nàng?
Giang Diệu cau mày: “Nhị ca của ta hắn... hắn không phải loại người như
vậy.” Thật ra thì lúc này, trong lòng Giang Diệu cũng không chắc lắm.
Lại nói, nếu việc này thật sự do Nhị ca nàng làm, thì cũng hợp tình lý. Chưa kể, đây cũng coi như làm một chuyện tốt mà.
Tiết Kim Nguyệt là một người nội tâm ngang bướng, thường ngày có chút sợ Giang Thừa Hứa, nhưng bây giờ Giang Thừa Hứa không có ở bên, liền bĩu
môi oán trách: “Ngươi là muội muội hắn, dĩ nhiên bênh vực hắn. Diệu Diệu ngươi cũng không biết, Nhị biểu ca bình thường có vẻ tính tình cổ quái, nhưng còn nói đạo lý, không nghĩ tới hắn căn bản chẳng nói lý, lần
trước trông thấy Kỳ biểu ca liền sáp đến đánh hai quyền, lại còn dùng
sức nữa. Ta cảm thấy chuyện này nhất định do Nhị biểu ca làm...”
Giang Diệu không ngờ được trong lòng của Kim Nguyệt ấn tượng với Nhị ca
nhà mình lại kém đến thế, vốn muốn nói tốt mấy câu thay Nhị ca, nhưng
vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử đang đứng cách đó không xa, mới sững sờ
kêu một tiếng: “Nhị ca.”
Tiết Kim Nguyệt sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Hai tiểu cô nương đồng loạt đứng dậy, ngoan ngoãn chào hỏi.
Giang Thừa Hứa sắc mặt hờ hững, nói với Giang Diệu: “Nương bảo ta nói với muội, hôm nay nhiều người, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Giang Diệu gật gật, biểu thị bản thân đã biết. Một khắc sau, nhìn Nhị ca nhà mình mặt lạnh rời đi, Giang Diệu nghiêng đầu, ngó sang Tiết Kim
Nguyệt ở bên cạnh, lấy cánh tay đụng đụng tay nàng, gọi: “Kim Nguyệt...”
Tiết Kim Nguyệt cũng không ngừng kêu khổ, lầm bầm: “Ta có cố ý đâu.” Nàng sao biết được, Nhị biểu ca ở ngay sau lưng chứ.
Tiết Kim Nguyệt cũng là một cô nương có giáo dưỡng, biết sau lưng không
nên nói xấu người khác, với lại cẩn thận suy nghĩ thì, Nhị biểu ca đối
tốt với nàng vô cùng. Nàng do dự một hồi, ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Hứa
càng đi càng xa, mới cắn răng, hướng về phía Giang Diệu: “Ta đi tìm Nhị
biểu ca xin lỗi là được chứ gì?” Nói xong liền đuổi theo chẳng khác nào
tiểu tức phụ.
Sau khi Tiết Kim Nguyệt rời đi không lâu, Giang Diệu nghe được có người gọi nàng.
Nàng quay đầu, nhìn hai tiểu cô nương đang tiến đến, tiểu cô nương bên
trái quần áo tươi đẹp, trên búi tóc cắm đồ trang sức lộng lẫy, khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo, chính là biểu tỷ Kiều Mộ Nghi của nàng, mà tiểu
cô nương bên cạnh trông lớn hơn nàng khoảng một hai tuổi, mặc một bộ áo
ngắn cùng váy màu quýt, mặt mũi thanh tú xinh đẹp, đoan trang dễ gần,
chính là đích nữ Tống Loan của Ninh Viễn Hầu phủ, đồng thời là đại tẩu
kiếp trước của Giang Diệu, kiếp này, cũng đã thuận buồm xuôi gió đính
hôn với đại ca nàng.
Giang Diệu bước qua chào hỏi.
Tống Loan thân thiết gọi một tiếng Giang Diệu, sau đó đôi mắt đan phượng xinh đẹp không nhịn được liếc nhanh sang phía bên người Giang Diệu.
Kiều Mộ Nghi thông minh, hiểu được Tống Loan đang nhìn cái gì, cười tủm
tỉm trêu ghẹo: “Nếu tỷ muốn tìm Đại biểu ca, trực tiếp hỏi Diệu Diệu mới hơn.”
Tống Loan là đại gia khuê tú số một số hai Vọng thành, nương của nàng,
là biểu muội của tiên hoàng Chiêu Hoa Quận chúa, hiện nay được Cảnh Huệ
đế cực kỳ tôn trọng. Tính tình của Tống Loan giống Chiêu Hoa Quận chúa,
đối đãi với người khác thân thiện ôn hòa, trong vòng khuê nữ của Vọng
thành là một người hiếm thấy xuất thân cao quý, dáng dấp đẹp, mà nhân
duyên cũng tốt. Khi còn bé nàng đã để tâm rất nhiều đến chuyện này, giờ
đây hôn sự với đại ca Giang Thừa Nhượng của Giang Diệu đã định ra, đối
với Giang Diệu hiển nhiên càng tốt hơn hẳn so với những tiểu cô nương
khác.
Mắt thấy bị Kiều Mộ Nghi trêu ghẹo, khuôn mặt nhỏ của Tống Loan đỏ lên, mở miệng: “Không cho phép Mộ Nghi nói như vậy.”
Kiều Mộ Nghi thích hồ nháo, tính tình thẳng thắn, nhưng đùa giỡn kiểu
này, đương nhiên đâu thể tùy tiện nói ra, chẳng qua hôm nay ba người ở
đây, đều là tỷ muội cực tốt, ngày sau cũng có quan hệ thân thích, trêu
đùa mấy câu, dĩ nhiên không hề gì. Có điều Kiều Mộ Nghi trước giờ khó
tuân phục người, trời sinh đối với Tống Loan thật lòng thật dạ kính nể,
coi Tống Loan như tỷ tỷ ruột, vào lúc này thấy Tống Loan thẹn thùng liền vội vàng xin tha.
Giang Diệu không nhịn được mà cười, nháy mắt với Tống Loan, nói: “Nhóm
của Đại ca muội ở tiền viện đấy, Loan tỷ tỷ lúc đi vào đây không gặp
được sao?”
Gặp được thì thế nào chứ, cùng lắm là nhìn được một chút thôi. Tống Loan trên mặt mắc cỡ, không nói tiếp nữa.
Giang Diệu cùng Tống Loan và Kiều Mộ Nghi nói chuyện một lát, thấy Tiết
Kim Nguyệt mới vừa rồi theo hướng Nhị ca nàng đi nhận lỗi còn chưa trở
lại, nhất thời trở nên lo lắng. Bữa trước Nhị ca hắn đã hôn Kim Nguyệt,
lần này nếu lại khi dễ người ta, vậy Kim Nguyệt khẳng định sẽ không để ý đến hắn nữa. Đạo lý dục tốc thì bất đạt, Giang Diệu còn không hiểu
được. Giang Diệu nói với Tống Loan và Kiều Mộ Nghi: “Loan tỷ tỷ, Nghi
biểu tỷ, muội ra phía trước tìm nương của muội, các tỷ trò chuyện trước
đi.”
Nói xong thì đi về phía tiền viện.
Kiều Thái phó đức cao vọng trọng, đại thọ hôm nay, quá nửa những nhà có
mặt mũi tại Vọng thành đều tới, trong sân bốn phía toàn những tiểu công
tử và tiểu cô nương thế gia mặc lăng la tơ lụa. Giang Diệu ngó quanh,
vậy mà không thấy Kiều Nguyên Bảo đâu —— bình thường nàng vừa tới Kiều
phủ, Kiều Nguyên Bảo bảo đảm quấn lấy nàng.
Đợi đi qua hành lang dài quanh co, lúc xuyên qua cửa tròn, Giang Diệu
mới ở ven hồ nhìn thấy Kiều Nguyên Bảo trong bộ áo dài nhỏ xanh mượt.
Có điều bên cạnh Kiều Nguyên Bảo còn có người khác.
Là Tuyên vương Lục Lưu, còn có đích tôn chi trưởng của Kiều phủ, Kiều đại công tử, cũng là biểu ca Kiều Tuần của nàng.
Vừa nãy nàng ở hậu viện, đã nghe được tin hôm nay Tuyên vương Lục Lưu cũng tới, nên giờ gặp được, không bị kinh ngạc lắm.
Giang Diệu đang đi tìm Tiết Kim Nguyệt, dù lúc này gặp phải người khác,
nhưng Lục Lưu và Kiều Tuần đều đưa lưng về phía nàng, nàng nếu không qua đó chào hỏi, thì cũng chẳng vấn đề gì. Khốn nỗi bước chân nàng vừa dừng lại, Kiều Nguyên Bảo trước giờ lanh mắt lập tức trông thấy nàng, cánh
tay mập duỗi ra vẫy vẫy nàng, nhảy nhót gọi: “Tiểu biểu tỷ, Đại ca ca
cũng ở đây. Tiểu biểu tỷ lại đây, tới cùng chơi với Nguyên Bảo và Đại ca ca.”
Giọng nói của Kiều Nguyên Bảo vừa giòn vừa vang, Lục Lưu cùng Kiều Tuần
đang nói chuyện hiển nhiên đều nghe được, đồng loạt xoay người nhìn
nàng.
Giang Diệu cam chịu đối mặt với ánh mắt của đối phương.
Giang Diệu dời mắt, đầu mày nhíu lại, nhìn gương mặt mập mạp trắng trẻo
kia của Kiều Nguyên Bảo, thật muốn sáp đến hung ác véo một cái. Nàng
chậm rãi bước đến hành lễ, cử chỉ thỏa đáng, vô cùng ra dáng của một cô
nương thế gia có giáo dưỡng.
Kiều Tuần năm ngoái mới thành thân, hiện giờ đang dần dần tiến vào quan
trường, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, trừ vẻ ôn hòa như Đại ca ca năm xưa,
còn tăng thêm vài phần trầm ổn. Y biết trong tay vị nam tử bên cạnh nắm
bao nhiêu quyền lực, những người đến đây hôm nay, muốn thiết lập quan hệ với hắn, không chỉ một mình y, nhưng hắn nể mặt mũi độc mỗi y, hiển
nhiên khiến Kiều Tuần được sủng ái mà lo sợ. Não bộ Kiều Tuần nhanh
chóng xoay chuyển, lúc này trông thấy tiểu biểu muội bước tới, vốn cũng
không cảm thấy điều gì, nhưng vừa nghiêng đầu, nhìn đầu mày vị nam tử
lạnh lùng bên cạnh bỗng nhiên dịu hòa mấy phần, thâm tâm tự nhiên nảy
sinh mấy ý tưởng.
Kiều Tuần liếc tiểu biểu muội của y một cái.
Tuy nói vị biểu muội này qua năm mới mười ba, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn
đó, trưởng thành lên còn đẹp hơn so với cô mẫu của y, không quá hai năm
nữa, sợ là sẽ đẹp đến mức khó hình dung nổi. Nam nhân ấy mà, chung quy
đều thích mỹ nhân hết, vị Tuyên vương Lục Lưu này, xưa nay không gần nữ
sắc, nhưng Kiều Tuần nhận thấy, chẳng qua tầm mắt quá cao thôi.
Trong lòng Kiều Tuần hiểu rõ, nhưng y sẽ không làm chuyện hồ đồ, thân
phận của tiểu biểu muội này rành rành ra đó, bảo bối của Trấn Quốc Công
phủ, hắn không dám có bất kỳ ý tưởng gì.
Nhưng nghĩ đến Tuyên vương có lẽ có cảm tình với biểu muội của y, sống
lưng Kiều Tuần ngày càng thẳng, tâm lý nhất thời như thể được khích lệ.
Như thể y vốn đang ở thế yếu, bất thình lình nắm được đằng chuôi của đối phương, ngay tức thì có được tiền cược để đàm phán.
Giang Diệu không biết trong đầu biểu ca nhà mình đang trù tính điều gì,
nhưng sau khi đứng thẳng người, không nhịn được ngẩng đầu nhìn mặt của
nam nhân phía trước, ngó thấy đôi môi mỏng của hắn hơi hơi vểnh lên, bất chợt lại nhớ tới giấc mộng hoang đường nàng mơ thấy hôm kia...
Kiều Tuần tìm lý do đi ra đằng trước.
Kiều Nguyên Bảo ngồi đếm kiến dưới cây đại thụ cách đó không xa.
Lục Lưu nhìn theo bóng lưng xa xa của Kiều Tuần, rồi cúi đầu ngắm tiểu
cô nương ra vẻ lanh lợi trước mặt, tự nhiên vỡ lẽ, nếu không phải thân
phận của tiểu cô nương đặc biệt, tên Kiều Tuần kia đã chờ không nổi mà
hai tay dâng vị tiểu biểu muội này lên rồi. Lục Lưu thoáng ngẫm nghĩ,
mới lên tiếng nhắc nhở: “Diệu Diệu, vị biểu ca này của ngươi tâm thuật
bất chánh, sau này hãy cách xa hắn một chút.”
Giang Diệu ngẩn ra, nghe giọng điệu này, cứ như nàng với hắn rất gần gũi ấy, lại còn thẳng thừng nói xấu biểu ca nàng thế chứ. Biểu ca của nàng
tâm thuật bất chính là một nhẽ, từ miệng hắn nói ra thì lại là chuyện
khác đấy.
Lục Lưu duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc cái trán trơn bóng của nàng, đầu
mày nhiễm chút ý cười, tông giọng trong trẻo mượt mà nói: “Ngươi yên
tâm, bổn vương sẽ không hại ngươi.”