Đại khái cảm thấy Lục Lưu không dùng thái độ Vương gia đối với mình,
Giang Diệu đương nhiên xem hắn là trưởng bối tốt tính, nếu lúc này đổi
lại là người khác, nàng sẽ không có khả năng dùng loại giọng điệu này
nói chuyện đâu.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy nam nhân mở miệng muốn nói chuyện, nhưng
hắn lại nhìn thoáng ra phía sau nàng trước, sau đó mới nắm lấy cổ tay
nàng, kéo nàng đi đến bên cạnh hòn non bộ phía sau rừng cây.
Giang Diệu muốn giãy giụa thì nghe nam nhân kia nói: “Đừng lên tiếng.”
Hắn nháy mắt ra hiệu cho nàng.
Hả?
Giang Diệu đưa mắt nhìn theo thì nhìn thấy đằng kia có một ma ma mặc y
phục mùa thu nhiều lớp và một nha hoàn mặc áo xanh đi tới. Ma ma và nha
hoàn này Giang Diệu đều biết, họ thường chăm sóc cho Trường Phúc. Vị ma
ma này họ Lưu, khi tuyển người nàng có nghe nói Lưu ma ma có kinh nghiệm chăm sóc hươu, nên nàng mang nhiệm vụ chăm sóc Trường Phúc giao cho bà. Còn nha hoàn kia tên là Xuân Chi, rất cường tráng, lại có giọng nói
lớn, là một cô nương tràn đầy năng lượng. Ngoài ra Giang Diệu còn tuyển
thêm một nha hoàn tên là Xuân Liễu giúp Lưu ma ma chăm sóc Thường Phúc.
Vừa rồi Trường Phúc chạy ra ngoài, nàng và Bảo Cân Bảo Lục chia nhau ra
tìm, chắc là Lưu ma ma và Xuân Chi cũng đến tìm Thường Phúc đây mà.
Giang Diệu không dám quay qua, khoảng cách với bọn họ rất gần, nàng sợ
sẽ chạm mặt. Lúc này nàng hiểu rõ, Lưu ma ma và Xuân Chi không đáng tin
bằng Bảo Cân và Bảo Lục, nếu để bọn họ phát hiện nàng nói chuyện với Lục Lưu ở đây rồi truyền ra ngoài, vậy thì thanh danh tiếng nàng gặp riêng
nam nhân ở bên ngoài không chạy đi đâu được.
Giang Diệu lẳng lặng quan sát, cho tới khi Lưu ma ma và Xuân Chi rời đi.
Lưu ma ma phát hiện hươu con ở dưới gốc cây hoa quế, bà mừng rỡ gọi Xuân Chi đi tới.
Thường ngày tính tình Trường Phúc rất kiêu căng, tuy nhiên được Lưu ma
ma và Xuân Chi cho ăn...Nó ăn không ít đồ ngon đâu, dưới sự tận tâm tận
lực chăm sóc của hai người, nó không thể nào phát cáu được. Lưu ma ma
tươi cười hiền lành nhìn vào hươu con phía trước, sau đó nhìn thoáng qua Xuân Chi ở phía sau, bà thở dài: “Ngươi nhìn xem, con hươu này được
nuôi kỹ biết bao nhiêu, ăn toàn đồ ngon, nó còn quý giá hơn chúng ta
nữa.”
Xuân Chi cũng phụ họa: “Đúng thế, có điều nó là do tiểu thư nhà chúng ta nuôi, dù cho nó là súc sinh, thì chúng ta cũng phải chăm sóc thỏa đáng
cho chủ nhân...” Xuân Chi nhìn khắp bốn phía xem có người nào không rồi
mới nhỏ giọng nói với Lưu ma ma, “Nhưng mà tiểu thư nhà chúng ta thật sự khiến người ta phải hâm mộ, trên dưới trong phủ đều yêu thương nàng,
tính tình lại rất tốt, với gia thế của nàng, sau này nhất định sẽ có thể gả cho người trong sạch...”
Giang Diệu muốn nhanh chóng trở về, nàng không muốn ở chung một mình với nam nhân, nàng hi vọng Lưu ma ma và Xuân Chi đi nhanh một chút, nhưng
hình như hai người kia muốn đối nghịch với nàng thì phải, còn ở đó buôn
dưa lê.
Đôi mắt tròn của Xuân Chi híp híp, nàng dùng cùi chỏ huých Lưu ma ma bên cạnh, mỉm cười nói: “Ma ma, bà cảm thấy tiểu thư chúng ta sẽ gả cho vị
công tử thế nào?” Thấy Lưu ma ma nhíu mày không biết, Xuân Chi lại nói:“Ta cảm thấy, đại công tử của Bình Tân Hầu phủ rất xứng với tiểu thư nhà chúng ta, hằng ngày cũng thường lui tới. Ma ma, bà xem, mỗi lần Hoắc
đại công tử nhìn tiểu thư nhà chúng ta thì không dời mắt nổi, vẻ mặt
thẹn thùng kia, vị cô gia này thật khiến người ta yêu thích...”
Nói đến Hoắc Nghiễn, Lưu ma ma cũng đồng ý: “Đúng nha, xưa nay tiểu thư
nhà chúng ta không thường qua lại với các biểu ca biểu đệ, nhưng với
Hoắc đại công tử thì không giống vậy, mỗi lần Hoắc đại công tử đến tìm
tiểu thư nhà chúng ta đi ra ngoài xem hoa đăng, không phải tiểu thư đều
ăn mặc thật xinh đẹp sao? Xem xong Hoắc đại công tử còn tự mình đưa nàng trở về, tiểu thư chúng ta còn cười tủm tỉm đấy, vui vẻ biết bao...”
Đúng là nói bậy, nàng ra ngoài với Hoắc Nghiễn bao giờ? Mỗi khi nàng ra
ngoài đều là Hoắc Tuyền hẹn nàng, Hoắc Nghiễn chỉ đi theo muội muội Hoắc Tuyền của y mà thôi. Có điều mới đầu Giang Diệu cũng không phát hiện,
hôm nay nghe hai người nói tun lung một hồi, ngược lại nàng hơi hiểu ra, có lẽ....có lẽ Hoắc Nghiễn vì nàng thật.
Trong Cẩm Tú phường của Giang Diệu, nha hoàn bên cạnh nàng đều là người
lanh lợi thông minh, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua những lời
luyên thuyên thế này. Hôm nay lần đầu nghe thấy, nàng không ngờ mình lại trở thành tiêu điểm của câu chuyện, hơn nữa....Cảm nhận được hơi thở
của nam nhân bên cạnh, nhất thời Giang Diệu cảm thấy mặt mình nóng rát
như bị phỏng.
Hoắc Nghiễn thích nàng là một chuyện, nhưng bây giờ bị người ta nghe
thấy lại là một chuyện khác. Tuổi còn nhỏ đã nghĩ tới mấy chuyện nam nữ
thế này, hắn không biết sẽ liên lụy đến nàng à.
Giang Diệu vừa tức vừa giận, nàng phải tìm cách đổi Lưu ma ma và Xuân
Chi mới được, miễn cho...miễn cho hai người dạy hư Trường Phúc.
Ước chừng khoảng nửa khắc, Giang Diệu thấy Lưu ma ma và Xuân Chi vẫn còn đang nói chuyện, con hươu bên cạnh ngoắc ngoắc đuôi, dùng đôi mắt to
đen ướt sũng nhìn Lưu ma ma và Xuân Chi, giống như đang chăm chú lắng
nghe hai người nói chuyện bát quái.
Giọng Xuân Chi vốn to, dù cho nàng ta đã cố gắng nói nhỏ nhất có thể,
nhưng Giang Diệu đứng đây vẫn nghe thấy rõ ràng, “... tiểu thư nhà chúng ta và Hoắc đại công tử là thanh mai trúc mã nên rất xứng đôi, tiểu thư
cái gì cũng tốt, nếu thân thể khỏe mạnh một chút vậy thì tốt hơn nữa.
Không cần quan tâm dung mạo có giống Thiên Tiên hay không, nếu đã thành
thân, thì phải sinh được con trai mới tốt...“.
Lưu ma ma không đồng tình, bà chân thành nói: “Theo kinh nghiệm nhiều
năm của ta, mông tiểu thư nhà chúng ta vừa tròn vừa vểnh lên, nhất định
có thể sinh...”
Nhắc đến chuyện này, Xuân Chi xấu hổ che miệng cười cười, nhưng lại dùng đôi mắt mong đợi nhìn Lưu ma ma, giống như nàng ấy rất hứng thú với đề
tài này vậy.
Giang Diệu sắp mắc cỡ chết rồi.
Mông nàng...thì sao...