Lưu ma ma và Xuân Chi còn nói thêm một lát mới dẫn hươi con về Cẩm Tú phường.
Người đã đi rồi, nhưng Giang Diệu cảm thấy, mặt mũi của nàng đã bị hai
người kia ném sạch. Khuôn mặt nhỏ nhắn phơn phớt hồng, lông mi vừa dày
vừa dài, khuôn mặt không giấu nổi ngượng ngùng, nàng quay đầu nhìn nam
nhân đang im lặng trước mặt, hai tay nàng nắm chặt ống tay áo, “Vương
Gia, khuyên tai của ta...” Đưa khuyên tai cho nàng, nàng sẽ đi ngay.
Nhìn Lục Lưu không lên tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, hai đầu lông
mày cũng thể hiện rõ sự lãnh đạm, nàng đành mở miệng nhắc nhở lần nữa,“Vương gia?”
Lúc này Lục Lưu mới lên tiếng, Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương miễn cưỡng lắm mới đứng tới ngực hắn, “Bản vương giữ khuyên tai bị rơi mất của
ngươi làm gì?” Thấy tiểu đôi mắt ướt sũng mở to đầy kinh ngạc của tiểu
cô nương, hắn nói thêm một câu, “Ngươi không tin?”
Đương nhiên Giang Diệu không tin.
Ngày ấy ở trên ngựa, khuyên tai của nàng vẫn còn, hắn còn gỡ khuyên tai
mắc vào tóc ra giúp nàng, sau khi trở về nàng mới phát hiện không thấy
khuyên tai nữa. Nếu không phải hắn lấy thì còn ai vào đây? Nhưng Giang
Diệu nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, ngay thẳng không lay động, đúng là
dáng vẻ nói thật. Giang Diệu nửa tin nửa ngờ, có điều nàng không dám nói thật là mình không tin hắn. Hơn nữa, cái khuyên tai kia tuy rằng có
chút giá trị, nhưng hắn đường đường là Vương gia, chẳng lẽ hắn thiếu
chút bạc đó hay sao?
Nàng cúi đầu “À” một tiếng, nhưng sau đó lại thấy thái độ của mình quá
qua loa nên nàng đành nhỏ giọng nói: “Vậy ta đã nghĩ sai rồi, có lẽ ta
đã đánh rơi ở chỗ khác rồi.”
Lục Lưu “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Tuổi ngươi còn nhỏ, đôi khi trí nhớ không chính xác.” Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Lúc đi tìm khuyên tai, ngươi nên tập trung chú ý cố gắng tìm.”
Đang êm đẹp, sao lại nói mấy lời kỳ lạ thế? Giang Diệu thấy lúc hắn gặp
gỡ người khác dáng vẻ đều lạnh như băng, chỉ khi gặp riêng nàng thì thái độ mới ân cần một chút, có điều lúc này...Nàng không dám mong chờ một
Vương gia quyền cao chức trọng, năng lực xuất chúng đối xử tốt với tiểu
cô nương như nàng. Bình thường Lục Lưu không qua lại với phụ thân nàng,
hôm nay hắn đến nhà, không cần nghĩ cũng biết có chuyện không nhỏ. Giang Diệu không dám đắc tội với hắn, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên khách khách khí khí với hắn, “Vậy Vương gia đi trước đi, ta chờ một lát sẽ đi sau.”
Phòng ngừa vạn nhất, hai người bọn họ tách ra đi ra ngoài thì tốt hơn.
Nghe nàng nói xong, Lục Lưu ừ một tiếng rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Giang Diệu nhíu mày.
Lời nàng nói là thật lòng, nhưng lúc này hắn lại lựa chọn đi ra ngoài
trước, nàng cảm thấy hắn không có phong độ chút nào. Nếu đổi lại là Hoắc Nghiễn, huynh ấy nhất định sẽ khiêm tốn nhường nàng ra ngoài trước.
Nửa khắc sau, Giang Diệu quan sát xung quanh xong nàng mới nhấc làn váy rón ra rón rén đi ra ngoài.
Nàng chỉnh lại y phục trên người rồi trực tiếp về Cẩm Tú phường.
Lục Lưu bước ra từ phía sau thân cây, ánh mắt hắn rơi vào thân thể nhỏ
nhắn của tiểu cô nương, dọc theo sóng lưng nàng đến eo, một đường nhìn
xuống.....Ánh mắt dừng lại một chút.
Khi Giang Diệu về tới tiểu viện, Bảo Cân và Bảo Lục chạy ra đón ngay.
Bảo Lục vội nói: “Tiểu thư đi đâu thế? Nghe giọng điệu này, hình như Bảo Lục rất lo lắng.
Giang Diệu nói: “Ta đi tìm Trường Phúc chứ đi đâu, nhưng không tìm
được...” Nàng nhìn thấy con hươu con đang ngoan ngoãn ăn cỏ cách đó
không xa, hai mắt nàng sáng ngời, vui vẻ nói: “Ồ, nó đã trở về. Tìm được ở đâu?”
Bảo Cân mỉm cười, đưa mắt nhìn Lưu ma ma và Xuân Chi đang tiến lên hành
lễ, Bảo Cân nói với Giang Diệu: “Tiểu Thư, là do Lưu ma ma và Xuân Chi
tìm được, họ phải tìm rất lâu đó.”
---- Tìm rất lâu ở đâu ra, rõ ràng là vô tình tìm được, còn lười biếng rất lâu nữa.
Giang Diệu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thẹn thùng chất phác của Lưu ma ma và Xuân Chi, nàng lại nhớ tới vừa rồi bọn họ tùy tiện lén lút bàn tán
về mình, còn thản nhiên thảo luận về mông nàng. Cái gì lớn hay không
lớn, vểnh hay không vểnh, rồi còn không sinh được....Giang Diệu gật đầu“Ừ” một tiếng, sau đó nàng sờ sờ đầu Trường Phúc.
Trường Phúc đang ăn cỏ bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt to hươu to ngập nước
nhìn nàng một lát, tiếp theo nó cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào bờ mông hơi
vểnh lên của nàng.
Đây là....
Nếu là ngày thường, đương nhiên Giang Diệu sẽ cho rằng Trường Phúc muốn
thân thiết với nàng, nhưng hôm nay Trường Phúc lại rất chăm chú lắng
nghe Lưu ma ma và Xuân Chi tán gẫu...Mặt Giang Diệu giống như bị phỏng,
nàng nhanh chóng trở về phòng của mình.
Bởi vì khi nãy trốn ở hòn non bộ phía sau bụi cây rất lâu, Giang Diệu sợ trên người mình có côn trùng, nên nàng sai Bảo Cân và Bảo Lục chuẩn bị
nước ấm để nàng tắm rửa một chút.
Sau khi tắm xong, Giang Diệu mặc y phục sạch sẽ rồi khoác áo choàng đi ra ngoài.
Nàng đứng trước tấm gương Tây Dương cao cỡ nửa người trong phòng, ma xui quỷ khiến mà nàng nghiêng đầu nhìn nhìn mông nhỏ mượt mà đang vểnh lên
của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu xấu hổ đỏ lên, không thể
không thừa nhận, mặc dù không lớn, nhưng đường cong ngạo nghễ là rất
chính xác.
Lúc Kiều Thị tiến vào, Giang Diệu vừa mặc y phục chỉnh tề, nàng vừa muốn đi tìm mẫu thân nhà mình, nên nhiệt tính kéo lấy tay Kiều Thị, nói
chuyện nàng muốn đổi Lưu ma ma và Xuân Chi đi cho Kiều Thị nghe. Kiều
Thị nghe xong cũng không hỏi nhiều mà gật đầu một cái: “Ừ, vậy ta sẽ nhờ Hứa ma ma tìm cho con mấy người nghe lời.”
Giang Diệu ngước mắt hỏi một câu: “Nương không hỏi tại sao ạ?”
Kiều Thị đưa tay vuốt vuốt tóc tiểu khuê nữ, “Con đã trưởng thành, tự có suy nghĩ riêng của mình, nương không muốn hỏi nhiều.”
Đúng nhỉ, sang năm nàng đã mười ba, có thể bắt đầu mai mối rồi. Giang
Diệu hơi mím môi, đôi mắt nàng sáng lấp lánh tò mò nhìn Kiều Thị,“Nương, nghe nói hôm nay Tuyên Vương tìm phụ thân thương lượng chuyện gì đó, không phải Tuyên Vương không qua lại với phủ Trấn Quốc Công của
chúng ta sao?”
”Chuyện này nương cũng không biết, có điều chuyện trong quan trường,
nương cũng không tiện hỏi nhiều.” Kiều Thị là người biết tiến biết lùi,
tuy những năm qua bà được Giang Chính Mậu yêu thương nâng trong lòng bàn tay, nhưng bà cũng không hỏi đến công sự. Hôm nay bà cũng tò mò, nhưng y không nói, bà cũng sẽ không hỏi.
Giang Diệu gật đầu “À” một tiếng, rồi không hỏi thêm gì nữa.
Giang Diệu cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì kiếp trước Trấn Quốc Công phủ và
Tuyên Vương phủ vẫn giống mấy năm trước, người duy nhất nàng tiếp xúc
chính là Lục Hành Chu của Tuyên Vương phủ. Kiếp này, nàng đã đoạn tuyệt
qua lại với Lục Hành Chu từ nhỏ, theo lý thuyết nửa cơ hội gặp nhau cũng không có.
Kiều Thị lại thở dài: “Có điều nam nhân này rất khác biệt, hắn trẻ tuổi
kiêu ngạo, ngay cả khi cha con đứng bên cạnh, hắn cũng không thèm chú ý
tới.”
Điều này Giang Diệu đồng ý.
“....Đứa nhỏ này, vẫn giống với trước kia, là một người hiểu lễ nghĩa,
Không quan tâm chuyện bây giờ hắn có thân phận gì, khi gặp một phu nhân
trong nội trạch như nương, hắn cũng rất khách sáo. Nếu mẫu thân hắn biết được con trai mình có tiền đồ như vậy, chắc hẳn bà ấy sẽ rất vui mừng.” Theo giọng điệu của Kiều Thị, dường như bà cảm thấy Lục Lưu là nam nhân trẻ tuổi xuất sắc nhất mà bà từng gặp. Khoan nói tới mấy khía cạnh
khác, chỉ cần thấy khí chất như ngọc của Lục Lưu hôm nay, hai mắt Kiều
Thị đã tỏa sáng. Lúc trước bà đã gặp qua hắn ở Kiều phủ, nhưng không có
tiếp xúc nói chuyện nhiều.
Nói xong, Kiều Thị liếc nhìn khuê nữ nhà mình, “Diệu Diệu, con đã từng gặp mặt Tuyên Vương hả?”
Giang Diệu giật mình, nàng rũ mắt cẩn thận nói từng li từng tí: “Dạ, mấy ngày trước con có gặp ở thôn trang của Trưởng công chúa nên có nói mấy
câu, sau đó lại gặp trong ngày thọ yến của ngoại tổ phụ, con nhìn thấy
hắn nói chuyện với biểu ca...”
Kiều Thị xem Kiều Tuần như nhi tử của mình, nghe xong lời này, bà lại
than thở: “Nếu Tuyên Vương có thể giúp Tuần Nhi một chút, thì đó là may
mắn của nó.”
Giang Diệu thầm nghĩ: “Cháu ngoan của người suýt chút nữa đã bán khuê nữ bảo bối của người đi đấy.”
**********
Lục Hà thấy Vương gia nhà mình vừa trở về phủ là bận rộn vào thư phòng
ngay, y bèn vội ra ngoài chuẩn bị trà nóng. Khi Lục Lưu tiến vào thư
phòng, hắn không bắt đầu xử lý công vụ, mà chỉ ngồi dựa vào bàn tử đàn
bên cạnh cửa sổ, vẫn nhàn nhã tự tại như thường ngày, trong tay cầm hai
cành lá cọ, cúi đầu tết một hồi.
Bình thường chỉ cần tết mấy cái là hắn đã có thể bình tâm tĩnh khí,
nhưng bây giờ đã tết đến một nửa mà trong lòng hắn vẫn còn phập phồng
không yên.
Hắn đặt con châu chấu mới tết được một nửa lên bàn, rồi đứng dậy đi đến
bàn đọc sách, lấy hộp chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn tủ bên phải ra.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc khuyên tai bằng ngọc hình thỏ con.
Hắn lặng lẽ vuốt ve, trong đầu là hình ảnh xinh đẹp động lòng người của
tiểu cô nương đã gặp hôm nay, ánh mắt lấp lánh như nước, giọng nói mền
mại đáng yêu.
********
Ngày hôm sau, Kiều Thị đã chọn được người thích hợp dẫn đến tiểu viện của Giang Diệu để thay Lưu ma ma và Xuân Chi.
Ma ma mới họ Thành, tuổi lớn hơn Lưu ma ma một chút, làm việc cũng vững
vàng hơn, gương mặt ưa nhìn lại hay cười, rất có kinh nghiệm chăm sóc
hươu con. Về phần nha hoàn thay thế Xuân Chi tên là Bích Đào, tính tình
Bích Đào hướng nội, khuôn mặt bình thường, im lặng đúng một chỗ không
gây sự chú ý cho ai, lúc Giang Diệu nhìn thấy nàng ấy tỉ mỉ chải lông
cho hươu con, nàng rất hài lòng với nha hoàn yên tĩnh chăm chỉ này, phải để Bảo Cân chú ý trông nom nàng ấy một chút.
Về phần sinh thần Hoắc Nghiễn, đúng lúc trước đó một đêm Giang Diệu phát sốt, nên ngày hôm sau nàng không thể đến Bình Tân Hầu phủ mà chỉ sai
Bảo Cân chuẩn bị lễ vật sinh thần thật tốt đưa sang.
Ngày kế tiếp Hoắc Tuyền đến thăm nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
bệch của Giang Diệu, dáng vẻ tiều tụy, lúc này nàng ấy mới chịu không
nổi kéo tay Giang Diệu, nhíu mày nói: “Đang yên lành sao lại ngã bệnh
thế này? Muội có biết là hôm qua ta lo cho muội lắm không, còn có ca ca
ta nữa, huynh ấy cũng thế, cả ngày đều không tập trung.”
Giang Diệu sinh bệnh nên không đến chúc mừng sinh thần Hoắc Nghiễn được, nàng ấy đành thở dài một hơi.
Mặc dù hôm đó Lưu ma ma và Xuân Chi nói hươu nói vượn, nhưng sự thật là
mấy năm nay nàng rất thân với Hoắc Nghiễn. Nàng đã là đại cô nương nên
kiêng kỵ một chút, dù cho... Dù cho nàng thật sự muốn gả cho Hoắc Nghiễn thì cũng phải duy trì khoảng cách một chút.
Nàng vốn do dự chuyện đi hay không đi, hôm qua lại bị bệnh ngược lại khiến nàng thở ra một hơi.
Giang Diệu nắm chặt nệm gấm thêu ngũ hoa vờn mây, nàng mặc một bộ trung y trắng tinh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang nét trẻ con hồn nhiên vui vẻ, “Chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, không có gì đáng ngại cả.”
Vốn đã đồng ý với người ta nhưng cuối cùng lại thất hẹn, Giang Diệu hơi
áy náy với Hoắc Nghiễn, đây là dịp đáng để chúc mừng, ngày khác nàng
phải bổ sung mới được.
Hoắc Tuyền nói: “Muội không sao là tốt rồi.” Nói xong đôi mắt nàng ấy
khẽ cong lên nói tiếp, “Vậy được rồi, muội nghỉ ngơi cho mau khỏe, mấy
ngày nữa ta lại đến thăm muội.”
Giang Diệu gật gật đầu sai Bảo Cân tiễn Hoắc Tuyền ra ngoài, bản thân nàng ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.
Sau khi Hoắc Tuyền rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, nàng ấy đi đến một chiếc xe ngựa màu đen vững vàng, vừa nhấc rèm che lên thì nghe thấy giọng nói lo lắng của người bên trong, “A Tuyền, Diệu Diệu không sao chứ?”
Nam tử bên trong mặc một bộ cẩm bào màu xanh hoa văn chìm, đầu đội phát
quan bạch ngọc, vẻ mặt nhã nhặn tuấn tú, đúng là Hoắc Nghiễn. Hoắc Tuyền mỉm cười bước vào, sau khi ngồi xuống nàng mới nói: “Ca ca yên tâm,
Diệu Diệu không sao.” Thấy ca ca thở phào nhẹ nhõm nàng hỏi: “Sao ca ca
không vào thăm Diệu Diệu với muội?”
Hoắc Nghiễn trả lời: “Nam nữ khác biệt, chung quy không tiện lắm, muội thay ta đi thăm cũng giống nhau thôi.”
Thật ra, có phải giống nhau hay không, trong lòng Hoắc Nghiễn rõ ràng
nhất. Y muốn tận mắt xem nàng ấy thế nào rồi, có phải rất gầy, rất tiều
tụy không. Nhưng y lại bối rối, cộng thêm hiểu rõ thân phận của mình, y
không phải ca ca của nàng, cũng không phải là...Vị hôn phu của hàng.
Nghĩ đến tiểu cô nương trong lòng mình, Hoắc Nghiễn liền nhớ nhung, y
mong thời gian trôi qua mau một chút --- Để nàng lớn hơn, y sẽ nói phụ
mẫu đi cầu hôn. Vừa nghĩ y vừa dịu dàng cúi đầu sờ sờ chiếc khuyên tai
mà hắn xem như trân bảo trong tay, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Lúc chiếc xe ngựa của huynh muội Hoắc Nghiễn và Hoắc Tuyền vừa đi, thì
có một cỗ xe ngựa lộng lẫy màn che màu xanh thêu hình chim phú quý.
Ngồi bên trong là đương kim Minh Hà trưởng công chúa Lục Dục Tú.
Xe ngựa dừng lại, trưởng công chúa vén rèm xe lên híp mắt nhìn chiếc xe ngựa vừa rời đi kia.
Xe ngựa Bình Tân Hầu phủ...
Giang Diệu không ngờ, vừa tiễn Hoắc Tuyền đi lại nghênh đón vị Đại Phật
trưởng công chúa này. Lần đầu trưởng công chúa đến, trên dưới Trấn Quốc
Công phủ đều ra đón tiếp, ngay cả lão phu nhân cũng được dìu ra gặp
khách. Trưởng công chúa vội vàng nói nàng sang đây thăm Giang Diệu, để
mọi người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, nàng đến Cẩm Tú phường
thăm Giang Diệu là được rồi.
Kiều Thị dẫn đường đưa trưởng công chúa sang đây, mặc dù bà tò mò quan
hệ của khuê nữ nhà mình và trưởng công chúa tốt như vậy từ khi nào,
nhưng bà cũng biết giữa hai tiểu cô nương có lời muốn nói với nhau nên
thức thời rời đi.
Giang Diệu muốn ngồi dậy hành lễ nhưng trưởng công chúa giữ bả vai của
nàng lại, khách khí nói: “Ngươi nằm nghỉ cho khỏe, hôm nay ta chỉ tới
thăm ngươi một lát.” Trưởng công chúa cúi đầu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt
nhỏ nhắn của Giang Diệu, nàng ấy nhíu mày nói: “Hình như hơi gầy một
chút.” Giọng nói có hơi đau lòng.
Trưởng công chúa chỉ nhẹ nhàng đè bả vai của Giang Diệu một chút mà
thôi, nhưng thân thể nhỏ nhắn của nàng không cách nào nhúc nhích được.
Trưởng công chúa này, không hổ là người luyện võ từ nhỏ.
Trưởng công chúa cũng nhận ra điều này, nàng ấy xấu hổ rút tay về, cười nói: “Sức ta hơi lớn, có làm ngươi đau không?”
Giang Diệu cười cười nói không sao, thấy trưởng công chúa dùng thái độ
hiền hòa nói chuyện với mình, Giang Diệu cũng nhẹ nhõm. Nàng ngước mắt
nhìn vẻ mặt khí khái của trưởng công chúa, sống mũi thanh tú, khuôn mặt
xinh đẹp động lòng người, tuy không tô son điểm phấn nhưng đã rất hấp
dẫn.
Nhớ tới Trường Phúc trong sân, Giang Diệu mỉm cười nói: “Lần trước
trưởng công chúa tặng hươu con cho ta, ta muốn tự mình đến cảm ơn trưởng công chúa, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp...”
“...Ta tặng?” Trưởng công chúa lẩm bẩm.