Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 82: Chương 82: Chương 63




Trưởng công chúa đi rồi, Kiều Thị mới đến ngồi vào bên cạnh giường, thay khuê nữ chỉnh lại trung y bằng gấm trên người, giọng nói rất tò mò:“Diệu Diệu, nương thấy thái độ của trưởng công chúa đối với con không tầm thường chút nào.” Lần trước hết tặng cam rồi lại tặng hươu, hôm này chẳng qua khuê nữ chỉ nhiễm chút phong hàn, trưởng công chúa lại tự mình đến thăm. Vinh hạnh đặc biệt thế này, dù là Vệ Bảo Linh của Vệ phủ cũng không có đâu.

Giang Diệu nói: “Trưởng công chúa đối xử với mọi người rất tốt, tính tình cũng hiền lành, nữ nhi rất hợp ý với nàng, chắc trưởng công chúa cũng nghĩ như con thôi.”

Ít nhất vị trưởng công chúa này, tuy thân là nữ nhân nhưng bản lĩnh không hề thua kém đấng mày râu, quả thật là khác biệt với Vinh phi ngày xưa. Kiếp trước bởi vì phò mã Tiết Đằng nên trưởng công chúa không thích nàng, đôi khi tình cờ gặp mặt ở Tiết phủ, nàng ấy cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Có điều tính tình nàng ấy thẳng thắn, trong lòng đã không thích, thì đương nhiên ngoài mặt cũng không giả dối, nhưng nàng ấy rất hiểu lý lẽ, dù không thích, nàng ấy cũng sẽ không bao giờ ỷ thế hiếp người hoặc là giở thủ đoạn sau lưng.

Làm việc ngay thẳng, điểm này Giang Diệu rất thưởng thức.

Nhớ đến dung mạo và khí chất vừa rồi của trưởng công chúa, Kiều Thị gật đầu, “Vậy trưởng công chúa nói gì với con thế?”

Giang Diệu cười với Kiều Thị: “Trưởng công chúa mời con ba ngày sau vào cung dự tiệc thưởng cúc, nữ nhi đã đồng ý rồi, lúc đó Tuyền tỷ tỷ cũng đi. Nương, người yên tâm, nữ nhi có thể ứng phó được.”

Đi vào cung, Kiều Thị cũng không có ý kiến gì, mấy năm qua, loại cung yến này bà đã dự rất nhiều, dù sao nàng vẫn muốn khuê nữ của mình tiếp xúc nhiều một chút, về sau khi xuất giá cũng tránh không khỏi loại xã giao này. Nếu trưởng công chúa và nữ nhi hợp nhau, tiếp xúc nhiều cũng không có gì không tốt. Kiều Thị đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nữ nhi, thấy sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt, trong lòng bà xót xa, “Vậy mấy ngày tới con nghỉ ngơi nhiều một chút, lấy lại tinh thần. Những lễ nghi trong cung, con đã nhớ hết chưa?”

Từ nhỏ Kiều Thị đã dạy dỗ Giang Diệu, mà Giang Diệu là một người rất thông minh, học cái gì là biết ngay cái đó, làm cho Kiều Thị bớt lo không ít.

Giang Diệu gật đầu, “Nữ nhi nhớ kỹ rồi ạ.”

Bên này, vừa rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, trưởng công chúa bèn thuận đường ghé Tuyên Vương phủ. Không thể so sánh trưởng công chúa với các nữ tử khuê các khác được, nàng cũng không giống hậu duệ hoàng thất tôn quý bình thường, lưng thẳng tấp, vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển, tư thế oai hùng dồi dào sức sống, bước đi nhẹ như gió.

Nàng đi thẳng một đường đến Ngọc Bàn Viện của Lục Lưu thì thấy Lục Hà mặc một bộ trường bào màu xanh đứng ở hành lang, có vẻ như đang nhàn nhã ngắm trúc xanh.

Lục Hà nhìn thấy trưởng công chúa, từ xa đã trông thấy khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, nhưng lại có khí chất khí khái hào hùng của nam tử, y có mấy phần tán thưởng, nhanh chóng tiến lên hành lễ rồi mới tươi cười nhã nhặn hỏi: “Trưởng công chúa đến tìm Vương gia?”

Trưởng công chúa gật đầu, nàng nhìn nhìn về phía thư phòng, “Biểu ca ở bên trong?”

Lục Hà vuốt cằm: “Vương gia đang xử lý công vụ, nô tài dẫn trưởng công chúa vào nhé.” Thấy trưởng công chúa thoải mái đi vào, Lục Hà ngẩng đầu nhìn bóng lưng hết sức xinh xắn của nữ tử trước mặt, y cười cười đi theo sát phía sau.

Trưởng công chúa sải bước đến bên cạnh bàn đọc sách của Lục Lưu, hai tay nàng khoanh trước ngực tức giận nói: “Muội đang rất bực mình, lần trước huynh rõ ràng không chịu nổi con hươu kia, muội tốt bụng nuôi giúp huynh, nhưng huynh lại không nói lý do mà đã dẫn nó đi, thì ra là muốn lấy lòng tiểu cô nương người ta. Biểu ca, huynh không phúc hậu chút nào cả.”

Lục Hà nghe trưởng công chúa dùng giọng điệu tính sổ nói chuyện, y cũng không dám bước tới mà tiếp tục im lặng đứng một góc.

Lục Lưu dừng bút, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua trưởng công chúa, “Muội đến Trấn Quốc Công phủ rồi?”

Trưởng công chúa tùy tiện cầm quyển sổ con trên bàn lên vuốt vuốt, nàng thuận miệng nói: “Đúng thế, muội rất nhớ nhung tiểu cô nương kia, lại nghe nói nàng không khỏe nên đến thăm, cũng may chỉ là phong hàn bình thường, sắc mặt có hơi kém một chút nhưng không có gì đáng lo. Tiểu cô nương người ta cũng rất khách sáo, còn đặc biệt cảm ơn muội đã tặng hươu cho nàng, huynh thử nói xem, muội tặng hươu cho nàng lúc nào nhỉ?”

Lục Lưu thản nhiên: “Ý của muội là....”

Trưởng công chúa lắc đầu, “Bịch” một tiếng quăng sổ con xuống, hai tay nàng chống lên bàn sách, “Huynh đường đường là một Vương gia, vô duyên vô cớ tặng hươu cho tiểu cô nương nhà người ta, nếu người ta biết được thì sẽ nghĩ thế nào? Rắp tâm bất lương bậc này, dù cho có chấp nhận cũng không thể chịu đựng nổi.” Nàng trừng mắt, “Hơn nữa con hươu này vốn là của bổn công chúa, cho nên phần cảm kích của nàng, ta nhận cũng không quá đáng.”

Thấy Lục Lưu không thèm để ý, trưởng công chúa nhỏ giọng nói tiếp: “Úi chà, biểu ca à, huynh không để ý thật hả?” Tặng hươu cho tiểu cô nương, không phải là muốn người ta biết sao? Nếu tiểu cô nương người ta không biết, vậy lễ vật này không phải mất trắng rồi?

Lục Lưu nói: “Ai tặng cũng giống nhau cả thôi.”

Trưởng công chú bĩu môi, nói một câu: “Dối trá.” Nàng rất thông minh, nàng đã nhận ra thái độ của Lục Lưu đối với Giang Diệu không tầm thường từ lâu, nếu nói vì tình nghĩa khi còn bé, nhưng bây giờ Giang Diệu đã trưởng thành rồi, biểu ca nhà nàng cũng nên kiêng kỵ một chút. Tặng quà trắng trợn như vậy, tuy không nói đến chuyện mượn danh nghĩa của nàng gạt người ta, nhưng lỡ sau này tiểu cô nương ngày càng có tình cảm với hươu con, rồi “vô tình” phát hiện thật ra hươu con là do hắn âm thầm tặng, vậy tâm hồn thiếu nữ của tiểu cô nương người ta có đại loạn không? Có điều, trước kia nàng vẫn luôn lo lắng người này sẽ cô đơn đến già, hôm nay hắn vì người trong lòng mà tốn không ít công sức, đây cũng có thể xem là một chuyện tốt.

Nàng bước đến bên cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn mấy con châu chấu trong hộp, nàng cầm một con lên nhìn chăm chú rồi thở dài: “... Biểu ca, muội hơi lo lắng cho Tử Hằng. Nếu như hắn có một nửa năng lực của huynh thì muội đã yên tâm. Chẳng qua là, bây giờ muội còn có thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn một chút, sau này muội gả cho người...” Nghĩ đến Tiết gia, đầu lông mày trưởng công chúa nhăn lại, nàng nhìn Lục Lưu, “Biểu ca, muội không gả có được không?”

Lục Lưu ngước đầu lên nhìn nàng, “Tiết Đằng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Theo lời Lục Lưu mà nói, đây là đánh giá rất cao rồi. Trưởng công chúa tươi cười sáng lạn: “Được rồi, muội nghe lời biểu ca.” Nàng dí dỏm nháy mắt, “Ba ngày nữa là tiệc thưởng cúc, muội đã mời Diệu Diệu.” Nàng thấy vẻ mặt nam nhân không thèm để ý, nàng cảm thấy nhất định hắn sẽ đi nên vui vẻ mở cửa bước ra khỏi thư phòng.



Ba ngày sau tiến cung dự tiệc.

Giang Diệu mặc váy áo mới màu hồng nhạt thêu hoa anh đào, vạt áo bối tử (1), phía dưới là váy dài bằng lụa màu trắng sữa, bên ngoài khoát áo áo choàng gấm Vân Nam đính ngọc trai, cách ăn mặc không có gì mới mẻ, có thể xem là đúng quy đúng củ. Giang Diệu không thích khoe khoang, tiến cung mặc càng đơn giản càng tốt, nhưng diện y phục nhạt nhòa thuần khiết quá cũng không hợp lễ nghi, mặc như thế này là vừa phải.

(1) Vạt áo bối tử:

Giang Diệu nhìn búi tóc tiểu cô nương được xõa tung trong gương, gương mặt trắng nõn còn mang nét mũm mĩm của trẻ con, đúng với vẻ ngây thơ đáng yêu của tiểu cô nương, nhìn qua biết ngay là còn nhỏ tuổi, vô cùng ngây ngô.

Có điều......

Giang Diệu sờ sờ lên vành tai đang đeo khuyên tai Minh Châu kêu leng keng, nàng hơi nhớ khuyên tai thỏ ngọc trước kia, đó là đôi khuyên tai mà nàng thích nhất.



Trên xe ngựa, vẻ mặt Bảo Cân và Bảo Lục hơi mất tự nhiên, Bảo Cân nói:“Hôm nay Tiết tiểu thư có việc không đi được, nhưng cũng may có Hoắc tiểu thư, có thể đi cùng tiểu thư.”

Giang Diệu thấy Bảo Cân còn hồi hộp hơn cả mình, nàng cười cười nói: “Tỷ yên tâm, không có chuyện gì đâu. Có lời mời của trưởng công chúa, với lại đây là tiệc thưởng cúc, chắc sẽ không có sự cố gì đâu.”

Căng thẳng một đường đến cửa cung, sau khi trình thẻ bài thì các nàng xuống ngựa, xe ngựa bên cạnh cũng có hai tiểu cô nương vừa bước xuống.

Giang Diệu nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy hai bóng dáng một đỏ một xanh, nàng biết hai người này.

Tiểu cô nương mặc y phục đỏ búi tóc theo kiểu Tùy vân kế (2), Giang Diệu chỉ mới gặp hai lần nhưng cũng có chút ấn tượng, nàng ấy là Thất tiểu thư Trần Ngưng Kiều của Trần phủ. Do di mẫu của Trần Ngưng Kiều là đương kim Trang thái phi, Trần Ngưng Kiều này rất chăm chỉ vào cung, nàng nghe Tiết Kim Nguyệt nói, ngoài có chỗ dựa là Trang thái phi, Trần Ngưng Kiều còn là đích nữ chi trưởng của Trần phủ, nên ánh mắt chọn rể của Trần phủ rất cao, người đến cầu thân sắp đạp hỏng cửa rồi mà Trần phủ vẫn không hài lòng.

(2) Kiểu tóc Tùy vân kế:

Còn người mặc y phục xanh lam, nàng ấy miễn cưỡng cười cười với Giang Diệu, Giang Diệu cũng cười lại với nàng ấy, gọi một tiếng: “Trần tỷ tỷ.”

Vị cô nương này chính là tiểu thư đích xuất ngũ phòng của Trần phủ, Trần Ngưng Chỉ.

Khi còn bé Giang Diệu thường chơi với nàng ấy, từ nhỏ Trần Ngưng Chỉ đã kết nghĩa tỷ muội với Hoắc Tuyền. Trần Ngưng Chỉ là người trọng nghĩa khí, tính cách không khác với Hoắc Tuyền là mấy, có đều không mạnh mẽ bằng Hoắc Tuyền, nhưng làm bằng hữu cũng không tệ.

Trần Ngưng Chỉ nhìn thấy tiểu cô nương phấn điêu ngọc trát đang cười tươi rói thẳng lưng đứng đằng kia, nàng cũng mừng rỡ lên tiếng trả lời:“Diệu Diệu.”

Trần Ngưng Kiều cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghe được xưng hô của Trần Ngưng Chỉ, nàng ấy cũng biết được đây là tiểu thư Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ. Nàng bèn đi qua chào hỏi nhã nhặn.

Thắt lưng nhỏ màu trắng mềm mại như nước làm nổi bậc lên vòng eo như như cành liễu, có điều Giang Diệu chỉ mới là tiểu cô nương mười ba tuổi, thân thể nhỏ vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, tuy mảnh mai nhưng trước ngực lại không có đầy đặn nên không có gì hấp dẫn, cộng thêm vóc dáng không cao, ngày thường lại xinh đẹp, cũng chỉ có thể xem là bé gái có dung mạo hơn người mà thôi.

Nhưng Trần Ngưng Kiều không giống như thế, đã là đại cô nương mười bốn mười lăm tuổi, nàng ấy vốn lớn hơn Giang Diệu hai tuổi, hơn nữa không biết ngày thường chăm sóc thế nào, trước lồi sau vểnh lên, cao gầy thướt tha, tuy nhiên giữa hai đầu lông mày lại mang nét tao nhã của đích nữ, ngược lại trông có vẻ đoan trang hiền thục.

Trần Ngưng Kiều tỉ mỉ đánh giá tiểu cô nương trước mặt, nàng thoáng dừng lại ở cách ăn mặc của tiểu cô nương, nàng biết ngay là tiểu cô nương này không thích khoe khoang nên đánh giá Giang Diệu cao hơn mấy phần. Đầu năm nay, phàm là cô nương nào có năm sáu phần nhan sắc, khi ra khỏi cửa thì ra sức trang điểm cho mình xinh đẹp thành tám chín phần, vừa ra trận là hận không thể đánh bại tất cả hoa thơm cỏ lạ, tỏ ra mình là hạc giữa bầy gà, bây giờ nhìn thấy vị này, Trần Ngưng Kiều cảm thấy hơi thú vị.

Giang Diệu nhỏ tuổi nhất nên nàng lễ phép chào hỏi với từng người, sau đó mới cười nói vui vẻ với Trần Ngưng Chỉ.

Ba người vừa đi được một đoạn thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa và âm thanh giá ngựa phía sau. Có thể đánh xe ngựa vào đây, không cần nói cũng biết người đó thân phận cao quý cỡ nào, ba vị tiểu cô nương thức thời đứng sang một bên, đầu hơi cúi xuống.

Sau khi xe ngựa đi qua, Trần Ngưng Chỉ mới lên tiếng: “Là xe ngựa của Tuyên Vương, thật là oai phong.”

Nghe nói là Lục Lưu, Giang Diệu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

Mà Trần Ngưng Kiều duyên dáng thướt tha bên cạnh nhớ tới lời Trang thái phi nói với nàng tối qua về sự sắp xếp ngày hôm nay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi nóng lên, nhất thời lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.