Giang Thừa
Ngạn vốn có thành kiến sâu đậm với Lục Lưu, nhưng hôm nay lại tận mắt
thấy Kiều Nguyên Bảo được hắn cứu ra. Thời điểm bọn họ chạy đến nơi thì
Lục Lưu đã đánh cho bọn thổ phỉ một trận nhừ tử, trên da thịt non nớt
của Kiều Nguyên Bảo không có lấy một chút vết thương, quần áo tuy hơi
rối loạn nhưng đến một vệt máu cũng không có. Nhưng Lục Lưu lại không
lành lặn được như vậy, cánh tay của hắn bị đao nhọn cắt vào hai đường,
vết thương rất sâu, máu chảy đầy khắp nền đất.
Giang Thừa Ngạn nghe vậy thì bĩu môi nói: “ Tuy trước đây ta không ưa
hắn nhưng xác thực chuyện này cũng nên cảm tạ hắn một câu”.
Kiều thị thì lại có suy nghĩ khác. Trước đây nàng đã rất yêu quý Lục
Lưu, đối với thiếu niên thân phận cao quý này có ấn tượng rất tốt, bây
giờ lại nghe thấy nhi tử muốn cảm tạ người ta lại mang vẻ miễn cưỡng thì rất không vui, nàng nói: “ Đúng là nên cảm tạ Thế tử. Lần trước ở Tuyên Vương phủ, Diệu Diệu bị rơi xuống nước, cũng may được Thế tử cứu cho
một mạng”.
Kiều thị vừa dứt lời, không chỉ riêng Giang Thừa Ngạn, mà ngay cả Giang
Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa cũng đồng thời lộ ra nét mặt kinh ngạc.
Giang Thừa Nhượng lên tiếng hỏi: “ Nương, ý của người là…Mạng của Diệu Diệu, là do Thế tử cứu”.
Kiều thị gật đầu, đáp lời hắn: “ Đúng vậy, sở dĩ lần trước Tuyên Thế tử
mang Diệu Diệu ra ngoài, nương mới không lo lắng. Bởi vì nếu như Thế tử
đã cứu mạng Diệu Diệu thì tất nhiên sẽ không tổn thương Diệu Diệu. Các
con đó, sau này thấy người ta cũng nên tỏ ra khách khí một chút, người
của Trấn Quốc Công phủ chúng ta cũng không phải loại người lấy oán trả
ân”.
Đạo lý mà Kiều thị nói đến, ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng đương nhiên
đều hiểu. Nếu trước đây không ngộ nhận Lục Hành Chu cứu mạng Diệu Diệu,
bọn hắn dĩ nhiên sẽ không khách khí với Lục Hành Chu như vậy. Bây giờ
bọn hắn đã biết được ân nhân cứu mạng thực sự của Giang Diệu lại chính
là Thế tử Lục Lưu, Giang Thừa Ngạn lại là người đầu tiên ảo não, hắn đối xử với người ta không nể mặt như vậy, lương tâm đúng là nên vứt cho chó ăn thì tốt hơn.
Giang Thừa Ngạn vẫn còn chút không tin tưởng nên thầm nói: “ Nhìn hắn ta lạnh lùng như băng vậy, không ngờ tấm lòng lại nhiệt tình như lửa”.
Lòng nhiệt tình?
Giang Diệu suy nghĩ về câu nói của Giang Thừa Ngạn, cảm thấy cái “ lòng nhiệt tình” của Lục Lưu thật sự là rất kì lạ. Ở đời trước của nàng,
Cảnh Huệ đế được lên ngôi là nhờ vào sự giúp đỡ rất lớn của Lục Lưu, có
thể nói quyền thế lúc đó của hắn còn lớn hơn cả vua, nhưng hắn cũng rất
an phận không hề rêu rao kiêu ngạo, mọi người đều cho rằng hắn là một
nam nhân xuất chúng, là rồng trong vạn người. Nhưng tính cách của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng, bất kể vị tai to mặt lớn nào
muốn kết thân với hắn thì đều nhận lại là sự lãnh đạm xa cách, làm gì có đến khái niệm lòng nhiệt tình? Mặc dù thế, nhưng Lục Lưu cứu nàng và
Nguyên Bảo là chuyện có thật, không hề có chút giả dối nào.
Giang Diệu hoang mang với nhưng suy nghĩ của bản thân. Có thể là do đời
trước nàng ít ra ngoài lại nghe quá nhiều lời đồn đại, mà căn bản những
lời nói ấy lại không có thật?
Kiều Nguyên Bảo nắm chặt quả đấm nhỏ, gượng mặt mập mạp hiện tên vẻ sùng bái, hắn gật gật đầu nhỏ phụ họa: “ Đúng đấy, đúng đấy, Đại ca ca là
người rất tốt bụng”.
Kiều Nguyên Bảo được tìm trở về, Giang Chính Mậu và Kiều thị cũng coi
như thả được gánh nặng trong lòng, nếu như đứa cháu này thật sự mất tích thì hai người chắc chắn sẽ không biết ăn nói với nhà mẹ đẻ của Kiều thị như thế nào. Chỉ là sau chuyện lần này, một đại gia đình đang hưng phấn bừng bừng đón Tiết Đoan Ngọ lại chẳng còn tâm tình để xem đua thuyền
nữa, nên liền quyết định trở lại Trấn Quốc Công phủ.
Về đến Trấn Quốc Công phủ, việc đầu tiên mà Kiều thị làm đó chính là tắm rửa sạch sẽ cho đứa cháu khắp người bẩn thỉu này.
Giang Diệu đến chơi với Kiều Nguyên Bảo, vừa đặt chân vào phòng thì đã
nghe tiếng cười sung sướng của tên nhóc con này vang vọng khắp mọi nơi,
lại còn có âm thanh ôn nhu dịu dàng của mẫu thân nàng. Giang Diệu vén
rèm đi vào gian phòng tắm bên trong, vừa ngẩng mặt thì đã thấy thân thể
trần truồng trắng hồng của Kiều Nguyên bảo như cục thịt lăn đến, Kiều
thị thì cầm khăn tắm đi theo phía sau. Kiều Nguyên Bảo có vóc dáng trắng mềm lại nhiều thịt, vừa mới tắm xong lại không chịu mặc quần áo vào. Có lẽ tiết trời hôm nay có chút hanh nóng nên Kiều Nguyên Bảo nghịch ngợm
để lộ mông trần chạy nhảy khắp nơi, bởi vì thân hình mập mạp của hắn nên mọi người sẽ không nghĩ rằng tên tiểu tử này sẽ bị đông chết.
“ Tiểu biểu tỷ!” Vừa nhìn thấy thân ảnh của Giang Diệu, Kiều Nguyên Bảo
liền hưng phấn hô to. Hắn vui vẻ nhào đến, nhưng đang chạy thì bỗng dưng nhớ đến điều gì, hắn vội vàng kêu to một tiếng, sau đó lấy tay che lại “ ấm trà nhỏ” của mình, bộ dáng nhóc con còn hôi sữa lại tỏ ra thẹn thùng trông rất buồn cười.
Giang Diệu rất muốn cười lớn. Tiểu tử mới có ba tuổi, hình dáng chẳng ra cái gì lại còn che đậy, không sợ người ta cười cho sao?
Kiều thị quàng khăn tắm lên người Kiều Nguyên bảo, lau khô những giọt
nước còn đọng lại rồi mặc cho hắn một bộ xiêm y sạch sẽ. Kiều Nguyên Bảo vừa được ăn mặc chỉnh tề thì bên ngoài đã truyền đến tiếng nói của một
nữ nhân, đó chính là Trương thị - mẫu thân của Kiều Nguyên Bảo.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Kiều thị vẫn luôn tự trách bản thân, lúc
nhìn thấy Trương thị đến thì lại ngại ngùng nói: “ Đại tẩu, chuyện này
hôm nay là do muội không chăm sóc tốt cho Nguyên Bảo, để tẩu phải lo
lắng, muội thật sự rất hối hận”.
Trương thị mặc dù đau lòng cho con trai bảo bối nhưng chuyện ngày hôm
nay nàng vẫn hiểu rõ, tường tận mọi sự tình. Trương thị là một nữ nhân
rất hiểu lý lẽ, trước khi về nhà chồng, nàng và tiểu cô Kiều thị coi như cũng là đôi bạn chí cốt nên rất hiểu tính cách của Kiều thị. Trương thị ôm con trai mập mạp vào lòng, mỉm cười nói: “ Việc này làm sao có thể
trách muội được, dù sao Nguyên Bảo cũng bình an trở về, tẩu thật sự phải cảm ơn trời phật”. Bởi vì Kiều Nguyên Bảo được cứu trở về, Trương thị
mới có thể nói như thế, nếu giả như Kiều Nguyên Bảo thật sự mất tích,
Trương thị còn có khả năng trò chuyện nhã nhặn như vậy với Kiều thị hay
không?
Kiều Nguyên Bảo tạm trú tạm vắng tại Trấn Quốc Công phủ tính ra cũng đã
được bốn năm ngày, cũng nên theo mẫu thân trở về phủ Thái phó. Nhưng nói đến chuyện phải về nhà, Kiều Nguyên Bảo lại có chút không nỡ rời xa
tiểu biểu tỷ đáng yêu này.
Giang Diệu nhìn tiểu biểu đệ khóc sướt mướt không chịu về thì lại phải dỗ dành hắn một lúc.
Kiều Nguyên Bảo nghe Giang Diệu hứa hẹn đủ mọi chuyện trên đời thì mới
khịt khịt mũi, nước mắt vẫn còn tuôn rơi, lại nức nở dặn dò: “ Vậy ngày
mai tiểu biểu tỷ phải đi cùng với Nguyên Bảo đến thăm Đại ca ca, có được không?” ( Mê: th nhóc này làm mai tốt thế ^0^)
Lục Lưu vì cứu Kiều Nguyên Bảo nên mới bị thương, Trương thị nghe xong
cũng vô cùng cảm kích, dự định ngày mai sẽ mang lễ đến cảm tạ hắn. Kiều
thị cùng Trương thị đã thương lượng kĩ với nhau, ngày mai cả hai sẽ cùng nhau đến nói tiếng cảm ơn, dù sao Lục Lưu cũng đã cứu khuê nữ của nàng
một mạng, bây giờ lại cứu tiểu chất nhi, nàng đến thăm cũng là chuyện
nên làm.
Không đợi Giang Diệu trả lời, Kiều thị đã lên tiêng trước: “ Tất nhiên rồi, tiểu biểu tỷ sẽ đi thăm Đại ca ca với Nguyên Bảo”.
Kiều Nguyên Bảo nghe được câu trả lời vừa ý thì ngừng khóc, lưu luyến một lúc nữa rồi bị Trương thị ôm lấy, nhét lên xe ngựa.
.
Qua ngày hôm sau, Kiều thị và Trương thị đã ước định với nhau thời gian để đi đến Tuyên Vương phủ thăm Lục Lưu.
Giang Diệu được mẫu thân mặc cho một bộ xiêm y màu hồng phấn, tóc vẫn
chải thành kiểu hai quả đào tròn được buộc lại bằng dây chun có gắn hoa
cùng hai quả chuông đồng nhỏ, gương mặt nàng xinh đẹp tinh xảo cùng làn
da phấn nộn mềm mại. Còn Kiều Nguyên Bảo thì mặc một bộ quần áo màu xanh lục, dáng vóc vẫn tròn vo như quả cầu, trông rất ngây thơ và đáng yêu.
Hai biểu tỷ đệ nắm tay nhau đi song song đến Tuyên Vương phủ, lão vương
phi nhìn hai tiểu hài tử đáng yêu thì không nhịn được mà than thở: “ Hai đứa bé này thật sự rất đáng yêu”. Lão vương phi dĩ nhiên đã biết mục
đích mà mọi người đến đây nên từ ái nhìn về Kiều thị cùng Trương thị,
nhẹ nhàng nói: “ Đứa cháu kia của ta, khi còn bé cũng được chăm sóc rất
tốt, cũng rất mũm mĩm”.
Lời nói này của lão vương phi làm cho Giang Diệu cảm thấy rất hứng thú,
nàng chớp chớp đôi lông minh dài cong, nhìn về phía lão vương phi như
muốn nghe bà kể tiếp chuyện ngày xưa của Lục Lưu.
Khi còn bé, Lục Lưu cũng là một hài tử mập mạp sao? Có giống như Kiều
Nguyên Bảo bây giờ không? Giang Diệu không tử chủ mà tưởng tưởng ra thân hình béo ụt ịt của Lục Lưu.
Lục Lưu năm nay đã mười bốn tuổi, đã sớm ra ở riêng, biệt viện của hắn
nằm ở phía đông của Vương phủ, từ khi đám người Kiều thị đến bái phỏng
lão vương phi thì hắn cũng đã biết tin tức. Kiều thị và Trương thị, mặc
dù là nói đến thăm Lục Lưu, nhưng hiện giờ thân thể hắn có thương tích
nên không thể rời khỏi phòng, mà các nàng cũng không thể lại đến phòng
riêng của nam tử nên đành phải ngồi lại đại sảnh của lão vương phi để
nói chuyện.
Trương thị và lão vương phi đang nói chuyện, Kiều thị lại quay đầu sang, vươn tay sờ lên gương mặt non nớt của Giang Diệu, mỉm cười: “ Diệu Diệu đưa Nguyên Bảo đến thăm Tuyên Thế tử đi”.
Các nàng không tiện đi vậy thì để hai tiểu hài tử đến thăm vậy. Hơn nữa
Tuyên Thế tử hình như cũng rất yêu thích mấy đứa trẻ, để hai đứa nhỏ này đến thăm là điều thích hợp nhất.
Giang Diệu rất cảm kích với hành động ngày hôm qua của Lục Lưu nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Sau đó nàng đứng lên hành lễ với lão vương phi
rồi mới đưa Kiều Nguyên Bảo đi thăm Lục Lưu.
Lão vương phi nhìn tiểu nữ oa có gương mặt tinh xảo đáng yêu đang đứng
trước mặt, bỗng dưng lại cười tủm tỉm khó hiểu, sau đó lại quay đầu nói
với Lý ma ma: “ Ngươi dẫn đường cho hai vị tiểu thư công tử này đến chỗ ở của Lưu nhi đi”.
Lý ma ma cúi người tuân lệnh, sau đó dẫn dầu đưa hai biểu tỷ đệ đến Ngọc Bàn viện của Lục Lưu.
Trên đường đi, Giang Diệu thấy trong tay Kiều Nguyên Bảo có một bọc vải
nhỏ, liền hiếu kì hỏi: “ Nguyên Bảo cầm cái gì trong tay thế?”
Kiều Nguyên Bảo là một đứa trẻ rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nếu
như không phải quá béo thì chắc chắn sẽ là một tiểu nam hài thanh tú
tinh xảo. Hắn giơ tay đưa cho Giang Diệu xem cái bọc vải, sai đó lại
tinh nghịch trả lời: “ Là kẹo đầu rồng, Nguyên Bảo sẽ tặng cái này cho
Đại ca ca. Đại ca ca bị thương, phải uống thuốc mới mau hết bệnh, nhưng
mà thuốc đắng lắm nên phải ăn kẹo mới hết đắng”.
Giang Diệu nghe xong mà xấu hổ không thôi. Tiểu biểu đệ này của nàng so
với nàng còn nhỏ hơn ba tuổi, vậy mà đã biết đến đạo lý tri ân báo đáp,
hơn nữa lại còn chuẩn bị lễ vật để đến thăm. Mà nàng lại….
Lý ma ma đứng bên cạnh nghe tiểu hài tử nói xong, liền nở nụ cười hòa nhã, khen ngợi: “ Kiều tiểu công tử thật là hiểu chuyện”.
Được trưởng bối khích lệ, Kiều Nguyên Bảo liền ưỡn thẳng sống lưng, gương mặt không che giấu nổi sự hưng phấn.
Mà ở
một nơi khác trong Vương phủ, mẹ con Mạnh thị đang cố gắng an ủi Lục
Linh Lung vẫn còn đang sợ hãi về chuyện ngày hôm qua. Lục Linh Lung khóc lóc nức nở, khuôn mặt nhỏ vẫn trắng xám trông rất đáng sợ, nàng ngồi
trên cái giường nhỏ, đem chăn mỏng thêu hình cá chép quấn quanh cả
người, hai tay ôm đầu gối, vừa lắc đầu vừa nói: “ Không đi, ta không
đi…”. Âm thanh Lục Linh Lung lại vang lên: “ Rõ ràng con mới là cháu
ruột của hắn, tại sao hắn lại chỉ cứu người ngoài? Tại sao con lại phải
đi cảm tạ hắn cứu mạng?”. Từ “ hắn” trong miệng Lục Linh Lung chính là
ám chỉ đến Lục Lưu.
Ngày hôm qua, Lục Lưu là người đầu tiên đến cứu bọn họ. Tuy rằng Lục
Linh Lục có chút xem thường Tam thúc tuổi trẻ này, nhưng khi đó nàng rất sợ hãi, rất sợ việc mình bị người ta bán đi, lúc nhìn thấy Lục Lưu đến
dĩ nhiên là vui mừng không ngớt. Nhưng sau đó, người là Lục Lưu cứu
trước tiên lại là Tiểu bàn tử mà không phải nàng. Lục Linh Lung nhớ đến
chuyện ngày hôm qua, vừa hoảng sợ lại vừa tức giận.
Nàng “ oa” một tiếng khóc rống lên, nói: “ Con chán ghét Tam thúc, chán ghét hắn”.
Lục Linh Lung khóc đến mức không thở ra hơi, Mạnh thị nhìn nữ nhi bảo
bối của mình như vậy mà tim gan cũng đau nhói. Nàng vốn nghĩ rằng, tuy
tính cách Lục Lưu có hơi nhạt nhẽo, nhưng dù sao Linh Lung cũng chảy
cùng dòng máu với hắn, tại sao hắn có thể cứu người ngoài ra trước mà bỏ qua cháu gái của mình, lại còn không màng đến sống chết của nó.
Mạnh thị ôm lấy thân hình nhỏ bé của Lục Linh Lung, động viên nữ nhi: “
Linh Lung của nương phải chịu thiệt thòi rồi. Nếu con không thích thì
chúng ta sẽ không đi”. Dù sao tên Lục Lưu kia cũng không để ý, bọn họ hà cớ gì phải tự vác mặt đến cho người ta khinh thường, có nói cảm ơn hay
không thì đối với hắn có gì khác đâu?
Lục Hành Chu nghe mẫu thân mình nói như vậy thì liền lên tiếng: “ Nương, chuyện ngày hôm qua nhi tử cũng nghe được một chút. Tam thúc phải cứu
Kiều Nguyên Bảo đầu tiên là vì bọn thổ phỉ muốn bắt tiểu nam hài đi
trước mang đến chỗ khác để ẩn nấp, Linh Lung là nữ hài nên bọn hắn bỏ
lại, muội muội lúc ấy căn bản an toàn”.
Bọn thổ phỉ vội vàng muốn rời đi, mang theo hai đứa trẻ có vẻ phiền toái nên chỉ chọn nam hài, còn nữ hài thì cứ để lại cho người nhà đến đón.
Lục Linh Lung làm sao có thể nghe lọt lỗ tai những lời nói của Lục Hành
Chu, nàng gân cổ cãi lại: “ Ca ca có ý gì? So với tên béo kia ta còn
không đáng giá hơn sao? Ca ca vì người ngoài mà nói đỡ, có phải do Kiều
Nguyên Bảo là biểu đệ của Giang Diệu hay không? Ca ca muốn cưới Giang
Diệu làm thê tử, muốn đến mức muội muội cũng không cần sao?” ( Mê: mới
có tí tuổi đầu * lau mồ hôi*)
Da mặt Lục Hành Chu thuộc dạng tương đối mỏng, nghe được muội muội cố ý
gây sự mà không biết phải nói tiếp như thế nào. Hắn ấp úng trả lời lại
rơi vào mắt hai người là ngầm đồng ý: “ Muội chớ có nói nhảm, Diệu Diệu
còn nhỏ…”. Từ trước đến nay hắn đều xem Giang Diệu là muội muội mà đối
xử. Chỉ là Lục Hành Chu cũng được xem như là thông minh hơn người nên
khi Mạnh thị căn dặn hắn phải cố gắng bồi dưỡng tình cảm với Giang Diệu, sau đó lại cưới nàng thành thê tử của mình, cũng vì chuyện đó mà hắn
thay đổi thái độ của mình, đối xử với Giang Diệu cũng khác hơn trước,
không giống như là ca ca và muội muội nữa.
Lục Linh Lung nheo mắt hừ một tiếng: “ Muội không muốn đi”.
Mạnh thị lại hùa theo ý của Lục Linh Lung, nói: “ Được được được, chúng ta không đi, không đi”
“ Nương…” Lục Hành Chu muốn nói chuyện.
Mạnh thị lại lườm hắn một cái, nói: “ Tam thúc như vậy, không đi cảm ơn
cũng không sao. Trong lòng hắn có khi Linh Lung của ta còn không quan
trọng bằng đứa trẻ nhà người khác đâu”. Nàng thấy gương mặt lộ vẻ bất
mãn của nhi tử thì lại nói tiếp: “ Nếu con muốn đi, vậy thì đi đi, gởi
lời cảm ơn của muội muội con đến là được rồi”.
Mạnh thị không vừa mắt với Lục Lưu cũng không phải là chuyện ngày một
ngày hai, lại qua sự kiện lần này thì càng không thuận mặt. Mà Lục Hành
Chu lại trái ngược, hắn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thái độ
đối với trưởng bối luôn luôn tôn kính, tuy rằng Tam thúc Lục Lưu này lớn hơn hắn không bao nhiêu tuổi, nhưng hắn vẫn luôn kính trọng. Lục Hành
Chu nhìn bộ dáng oan ức cua muội muội thì cũng hiều được nàng nhất định
sẽ không chịu đến thăm Tam thúc, hắn thở dài một hơi rồi nói: “ Vậy cũng được, để con thay muội muội đến cảm ơn Tam thúc”. Dứt lời liền xoay
người rời khỏi gian phòng.
Giang Diệu và Kiều Nguyên bảo đang đi trên hành lang để đến Ngọc Bàn
viện, vừa vặn lại chạm mặt với Lục Hành Chu cũng muốn đên cảm ơn Lục
Lưu.
“ Diệu Diệu!”
Lục Hành Chu trông thấy tiểu nữ oa mũm mĩm mang một bộ xiêm y màu hồng nhạt đang đi đằng trước, mừng rõ hô to một tiếng.
Lục Hành Chu tiến lên, nhìn gương mặt đáng yêu tinh xảo của Giang Diệu
lại bỗng dưng nhớ đến những câu nói lúc nãy của Lục Linh Lung, hắn có
chút lúng túng. Lục Hành Chu dừng một lát, sau đó lại ngước mắt nhìn
Giang Diệu, mỉm cười hỏi: “ Diệu Diệu cũng đến thăm Tam thúc?”.
Giang Diệu thực sự là không muốn trả lời câu hỏi này của Lục Hành Chu,
mỗi lần thấy hắn, nàng đều không tự chủ nhớ lại những tổn thương của
kiếp trước. Nụ cười trên môi của Giang Diệu cũng thật nhạt nhòa, nàng
qua loa “ vâng” một tiếng.
Kiều Nguyên Bảo đối với mọi chuyện, phản ứng có hơi chậm, nhưng người mà hắn quan tâm nhất là tiểu biểu tỷ nên bây giờ nhìn thấy nàng có vẻ
không thoải mái thì liền hiểu được tiểu biểu tỷ không thích ca ca trước
mặt này. Kiều Nguyên Bảo liền dẫu môi, cánh tay ngó sen lại lôi kéo ống
tay áo của Giang Diệu, nói: “ Chúng ta mặc kệ ca ấy đi, phải mau chóng
đến thăm Đại ca ca mới được”.
Giang Diệu mỉm cười, sau đó lại nắm lấy tay Kiều Nguyên Bảo rời đi.
Lý ma ma là người thân tín bên cạnh của lão vương phi, đã nhìn Lục Lưu
từ nhỏ đến lớn và cũng hiểu rằng Lục Lưu Thế tử mặc dù thân phận cao quý nhưng về mặt tình cảm thì rất đáng thương. Đối với Lục Hành Chu này, Lý ma ma cũng rất có ấn tượng với hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẫu thân
Mạnh thị vừa dối trá vừa xảo quyệt của hắn thì lông mày cũng tự động mà
cau chặt lại.
Lý ma ma hơi cúi người hành lễ với Lục Hành Chu, sau đó lại đuổi theo đôi biểu tỷ đệ phía trước.
Lục Hành Chu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Giang Diệu thì cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng dù sao hắn cũng là một
hài tử trưởng thành trước tuổi, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng
của mình, sau đó cũng tiêu sái hướng Ngọc Bàn viện mà đi.
Đây là lần thứ hai Giang Diệu đến nơi ở của Lục Lưu. Trí nhớ của nàng từ nhỏ đến nay có chút đặc biệt, chỉ cần đến một lần thì đã nhớ rõ đường
đi, nếu như khi nãy không có Lý ma ma dẫn đường thì nàng cũng dễ dàng
một mình đến Ngọc Bàn viện.
Có điều, lần trước bị Lục Lưu bắt cóc không lý do, lại bị nhét cho một bữa sủi cảo nhân cá, còn lần này thì lại đến thăm hắn.
Lúc đó, nàng vì sợ hãi mà không có quan sát kĩ sự bày trí vật dụng nơi
này, bây giờ ngắm nhìn kĩ càng, cảm thấy chỗ ở dành cho Thế gia công tử
như thế này quả thật có chút đơn sơ lạnh lẽo.
Lý ma ma dẫn hai hài tử vào phòng trong, đúng lúc Lục Hà cũng bưng chén thuốc từ phòng bếp đi vào.
Mặt mày Lục Hà cũng được xem như một thiếu niên thanh tú, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh lá trúc, trang phục như thế làm hắn chẳng khác gì
một gã thư sinh. Thấy Lý ma ma đi đến, hắn khách khí cúi đầu hành lễ,
sau đó lại nhìn đến hai cây cải nhỏ đứng bên cạnh, cười cười nói: “
Giang tiểu thư, Nguyên Bảo công tử”.
Lý ma ma trông thấy cái bát sứ trên tay thì biết ngay đó là thuốc dành
cho Thế tử nên nhanh chóng tiến lên phía trước, nói: “ Để ta”.
Lục Hà lắc đầu: “ Sao có thể làm phiền ma ma được? Loại chuyện nhỏ nhặt
này không làm khó được ta đâu, ma ma đưa hai tiểu chủ nhân vào trong đi. Chắc bây gì Thế tử cũng đã tỉnh giấc rồi!”
Lục Hà là một nam nhân hiền lành, làm việc vừa cẩn trọng lại vừa tỉ mị,
tuyệt đối là một nô bộc trung thành cũng là người mà Lục Lưu tin tưởng
nhất ngoại trừ tổ mẫu của hắn. Lý ma ma cũng rất quý tên tiểu tử này,
hắn là một đứa nhỏ không cha không mẹ nên bà luôn xem hắn như con ruột
của mình mà đối đãi, nếu như bà cho hắn một bộ đồ mới, hắn liền vui vẻ
suốt cả mấy ngày liền. Hài tử dễ dàng thõa mãn như vậy, thật sự rất làm
cho người ta đau lòng.
Lục Hà đưa Lý ma ma cùng hai đứa trẻ vào gian phòng ngủ của Lục Lưu,
nghe thấy tiếng động phía sau, quay lại thì thấy có thêm một cây cải nhỏ nữa thò đầu vào. Lục Hà nở nụ cười miễn cưỡng, âm thanh vừa khách khí
lại vừa có chút tức giận, hắn cúi người hành lễ theo chuẩn mực: “ Tiểu
nhân tham kiến Đại công tử”.
Lục Hành Chu nói không cần đa lễ, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi: “ Ta đến thăm Tam thúc”.
Lục Hà chỉ “ ừ” một tiếng, sau đó cũng đưa Lục Hành Chu cùng theo vào bên trong.
Giang Diệu tuy là nữ hài tử, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ nên đi vào
phòng của người khác phái cũng không có gì quan trọng. Nàng nắm lấy bàn
tay của kiều Nguyên Bảo, bên cạnh có hai nhà hoàn mặc áo xanh, tất cả
cùng nhau đi vào.
Giang Diệu không kiềm chế được mà đánh giá hai nhà hoàn này một chút. Cả hai đều là những thiếu nữ xinh đẹp tràn đày sức sống, một người kiều
diễm thanh lệ, một người ngọt ngào đáng yêu, làn da lại hồng hào nõn nà, đoán chừng tuổi không lớn bao nhiêu.
Giang Diệu cũng không phải là đứa bé mới sáu tuổi như vẻ bề ngoài, nàng
đã trùng sinh một lần, kiếp trước cũng đã sắp lên kiệu hoa làm thê tử
người khác nên nhìn hai nha hoàn này liền biết đó là nha đầu thông phòng mà người ta vẫn thường nói. Đời trước, cho đến lúc nàng chết, Lục Lưu
mặc dù vẫn chưa kết hôn, nhưng có đánh chết thì nàng cũng không tin, đến một nha đầu thông phòng hắn cũng không có. Những thế gia công tử, từ
mười bốn tuổi trở lên thì có thể khai trai làm chuyện nam nữ, như Lục
Hành Chu, nhìn bên ngoài có vẻ thư sinh hiền lành thế nhưng trước khi
kết hôn cũng có vài người đẹp giấu trong phòng đấy thôi. Các nam nhân
trên đời này, không giống như cha và ba ca ca của nàng, trọn đời trọn
kiếp chỉ yếu thương một nữ nhân duy nhất, còn bọn họ là những sinh vật
yêu thích những điều mới lạ, chỉ cần bụi hoa nào rực rỡ một chút thì
liền xa vào không chút lưỡng lự. Nàng cũng thật ao ước bản thân mình sẽ
có một người nam nhân yêu thương che chở mình như vậy, nhưng đến lúc
định thân với Lục Hành Chu, mẫu thân nàng cũng đã nghe ngóng tất cả mọi
chuyện của nhà bên ấy, nghe được rằng Lục Hành Chu nghe đến thời điểm
động phòng thì sắc mặt có chút không tốt. Nhưng nàng cũng không trách
hắn, sức khỏe của nàng, thân thể của nàng, chính nàng là người hiểu rõ
hơn ai hết, mọi người bên nhà kia đều cho rằng nàng không thể nào sinh
nở để duy trì nòi giống, bởi vậy Lục Hành Chu còn chưa cưới nàng thì đã
tính đến chuyện nạp thêm vài phu nhân làm vợ lẽ. Nhưng ngày đó nàng cũng rất ngây thơ mà cho rằng, Lục Hành Chu và nàng đã cùng nhau lớn lên,
nếu như đã cưới nàng về thì đối với chính thê là nàng cũng sẽ tôn trọng, cho nên nàng không để chuyện này trong lòng, cũng không cảm thấy oan ức như người khác.
Chắc cũng bởi vì không có tình cảm với nhau, nên cho dù có đồng sàng
cộng chẩm hay không, với nàng cũng chẳng có gì là quan trọng.
“ Tiểu biểu tỷ, tỷ sao vậy?” Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhỏ, âm thanh giòn tan hỏi.
Giang Diệu giật mình một cái, sau đó lại mỉm cười trả lời: “ Không có gì đâu”. Nàng lại bất giác nhìn hai nha hoàn này một lần nữa, Lục Lưu tính ra cũng thật có diễm phúc, chỉ là nha đầu thông phòng thôi mà nhan sắc
cũng đã đến như vậy, nhà người ta còn chưa được thế đâu.
Nha hoàn vén rèm lụa lên, sau đó cung kính đưa hau người vào bên trong.
Vừa bước vào phòng, Giang Diệu đã nhìn thấy một thiếu niên mặc một bộ
tẩm y màu tuyết trắng đang lẳng lặng ngồi dựa vào cái giá tròn được chạm khắc hình hoa cúc và hoa lên trên giường.
Giường gỗ có màu hơi sẫm, còn hắn lại mang một bộ quần áo trắng, gương
mặt tái xanh nhợt nhạt, môi mỏng lại mím thành một đường, cái trán còn
lấm tấm vài giọt mô hôi, có lẽ còn chưa có tỉnh ngủ đâu.
Nghe được bên ngoài có tiếng động, Lục Lưu nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng lại chạm đến tiểu cô nương mang bộ xiêm y màu hồng nhạt đang đứng
cách đó không xa,
Đôi lông mày ban nãy còn có chút cau có, nay lại giãn ra, trông hắn có vẻ thoải mái hơn khi nãy một chút,
Giang Diệu cũng đã từng công nhận hắn là một tên nam tử có gương mặt
trêu hoa ghẹo nguyệt, lại thêm cái khí chất lành lạnh tuấn dật, dù bây
giờ chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, không giống như kiếp trước quyền
khuynh thiên hạ, khiến ai ai nghe thấy danh cũng đã sợ mất mật. Lại thêm bây giờ trong người có bệnh nên nhìn hắn chẳng khác gì con hổ giấy,
khiến nàng rất muốn đến là trêu chọc cho một trận, trả thù cho mấy
chuyện lần trước.
Hướng Vũ và Linh Lộ là hai người do chính lão vương phi tự tay tuyển
chọn cho tôn nhi bảo bối để làm nha đầu thông phòng, vậy mà một Lục Lưu
luôn nghe lời hiếu thuận lại lần đầu tiên làm trái ý bà, hét lên một
tiếng liền đuổi hai người rời đi. Hôm qua, cánh tay Lục Lưu bị thương,
được đưa về Ngọc Bàn viện, lão vương phi lại cho người mời hai nàng đến, dù sao nữ tử hầu hạ cũng chu đáo hơn là để cho Lục Hà chân tay thô kệch chăm sóc cho Lục Lưu. Nhưng mà lão vương phi có tính toán như thế nào
thì cũng chẳng ngờ được, Thế tử gia này đối với hai người vẫn chỉ trưng
ra bộ dáng lạnh như băng, người ngoài chớ chạm vào, mặc dù hắn đau đến
nghiên răng nghiến lợi nhưng thay thuốc hay bưng nước đều do một tay Lục Hà làm, các nàng lại chẳng khác nào bình hoa đứng yên một chỗ làm vật
trang trí, đã thế Lục Lưu nhìn hai người chướng mắt lại nổi lửa mà đuổi
ra ngoài.
Hướng Vũ âm thầm quan sát nét mặt của Thế tử, thấy gương mặt của hắn
thay đổi, tâm trạng có vẻ không tệ, lại thấy hắn ra mồ hôi như vậy thì
muốn tiến đến lau mồ hôi giúp
Vậy mà vị Thế tử kia vừa mới mỉm cười như có gió xuấn đến lại bỗng chốc
thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn nhìn người áo xanh đang đến gần mình
thì lạnh nhạt nói: “ Không phải bảo các ngươi đến chỗ của lão vương phi
hầu hạ sao? Còn lảng vảng ở đây làm gì? Nơi này không cần các ngươi!”.
Hướng Vũ cắn môi, lại cùng Linh Lộ hành lễ rồi lui ra ngoài. Lần đầu bị
đuổi đi, lần thứ hai bị đuổi ra ngoài, đến lần thứ ba thì các nàng cũng
chẳng còn gì mà khó chịu nữa. Thế tử như thế này, chắc chẳng có lần thứ
tư mà để các nàng dám đến gần.
Lục Hà hiểu rõ tính tình của Thế tử nhà mình, hắn tủm tỉm nhìn Giang
Diệu mỉm cười, sau đó lại bưng bát sứ đến trên bàn đặt cạnh giường, nói
với Lục Lưu: “ Thế tử, Giang tiểu thư cùng Nguyên Bảo công tử đến thăm
ngài, Đại công tử cũng đến”.
Lục Lưu gật đầu coi như đã biết, sau đó lại dõi mắt nhìn Giang Diệu.
Kiều Nguyên Bảo đứng bên cạnh Giang Diệu, tưởng đâu Đại ca ca đang nhìn
mình thì đôi mắt liền mở to lên, lon ton chạy tới bên giường hắn, niềm
nở: “ Đại ca ca, cánh tay của ca ca có đau không? Nguyên Bảo lo cho Đại
ca ca lắm”.
Lục Lưu cúi đầu nhìn tên nhóc con như cục thịt đang đứng bên cạnh, trả lời: “ Không sao rồi”.
Kiều Nguyên Bảo “ ồ” lên một tiếng, sau đó lại lôi kéo tay áo Giang Diệu đến trước mặt Lục Lưu, gương mặt nhỏ hưng phấn nói: “ Đệ cùng tiểu biểu tỷ đến thăm ca, chúng ta đều rất lo lắng cho ca đó”.
Lo lắng cho hắn sao?
Trẻ con từ trước đến giờ không biết nói dối là gì nên Lục Lưu liền tin
tưởng lời nói của Kiều Nguyên Bảo, vẻ mặt của hắn trở nên nhu hòa hơn,
đáp lời: “ Đệ cũng tiểu biểu tỷ của đệ, đều là người tốt”.
Đúng rồi, hắn đều được mọi người trong phủ công nhận là bé ngoan nên tất nhiên vì tốt mới được gọi là ngoan. Kiều Nguyên Bảo nghe Lục Lưu khen
ngợi như vậy thì trong lòng rất vui vẻ.
Cánh tay bên phải của Lục Lưu bị thương, nên bây giờ cánh tay trái chịu
trách nhiệm cho việc bưng thuốc. Nhìn Lục Lưu uống thuốc khó khắn nhưu
vâỵ, gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Nguyên Bảo liền chau lại, mấy nếp nhăn
do thịt nhiều cũng đều hiện ra. Hắn nhìn chén thuốc vẫn còn bốc hơi
nóng, liền nhiệt tình nói: “ Để Nguyên Bảo thổi thổi cho Đại ca ca, như
vậy sẽ không sợ miệng bị phỏng”. Nói xong thì liền cong mông, thổi “ phù phù” mấy hơi liền.
Lục Lưu sững sờ, nhìn thấy mấy giọt nước màu nâu bị hắn thổi mà bắn lên
cả cánh tay thì dở khóc dở cười, không biết là thuốc hay là nước miếng
của tên nhóc này nữa, định cho hắn uống thuốc pha nước miếng của tên
tiểu tử này sao.
Kiều Nguyên Bảo phát hiện mình làm văng cả thuốc lên cánh tay của Đại ca ca thì vô tội gãi đầu, sau đó lại lặng lẽ kéo tay Giang Diệu, nhỏ giọng nói: “ Tiểu biểu tỷ, tỷ thổi cho Đại ca ca đi”.
Lục Lưu thuận theo ý tứ của Kiều Nguyên Bảo mà nhìn nàng.
Giang Diệu nghe ý kiến trời đánh cua Kiều Nguyên Bảo thì liền ngẩn
người, nhìn Lục Lưu ốm yếu đang nửa nằm nửa ngồi trước mặt, bộ dáng bệnh tật khác hẳn với vẻ lưu manh thường ngày, nhìn hắn như vậy nàng cũng
thấy hơi đau lòng, Nàng đang do dự có nên thổi giúp hay không thì Lục
Lưu đã mở miệng, vô liêm sỉ yêu cầu: “ Diệu Diệu thổi thổi giúp ta đi”.