Tuyên Vương
gia đưa ra ý kiến, vừa hay Tuyên Vương phi lại là người chọn nên không
một ai dám nói chữ “ không muốn”. Nhưng Lục Hành Chu thấy bộ dáng tội
nghiệp của Tạ Nhân thì lại quay đầu nói với tiểu Tống thị: “ Tạ cô nương tuổi vẫn còn nhỏ, nếu như xảy ra chuyện…Tôn nhi nghĩ rằng, chuyện này
không thích hợp cho lắm”. (Tống thị là tiền Vương phi, là mẹ ruột Lục
Lưu, còn vương phi bây giờ là em gái nên gọi là tiểu Tống thị )
Tiểu Tống thị lại nói: “ Đây là ý tứ của Vương gia, ngươi cho rằng Vương gia suy nghĩ hồ đồ?”. Từ xưa đến nay, tiểu Tống thị đã không vừa mắt
với đám người của Vưu Trắc phi, Lục Hành Chu lại là cháu của nàng ta nên tiểu Tống thị cũng chẳng yêu thích mấy. Huống hồ Lục Hành Chu lại là
một đứa trẻ thông minh dị thường nên càng làm nàng chán ghét.
Tuyên Vương phi vừa dứt lời, Mạnh thị đã nháy mắt với Lục Hành Chu ra hiệu cho hắn không nên nói lung tung nữa.
Lục Hành Chu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Nhân. Tạ Nhân trông thấy liền
lộ vẻ tha thiết mong chờ, xem Lục Hành Chu như nhánh cỏ cứu mạng duy
nhất của nàng. Lục Hành Chu lại là đứa trẻ rất biết nghe lời trưởng bối, tuy rất muốn giúp Tạ Nhân nhưng tất nhiên hắn sẽ không bao giờ làm trái lời phụ mẫu.
Mà Tạ Nhân lại không hề nghĩ như vậy, nàng đem hy vọng duy nhất kí gửi
trên người Lục Hành Chu. Nàng nghĩ hắn là một thiếu niên tốt bụng, thời
điểm nàng làm bạn với Lục Linh Lung, ngoại trừ ao ước được thân phận
hiển hách của nàng ta, nàng còn muốn được một ca ca lương thiện như vậy
chở che bảo vệ. Hiện giờ thấy Lục Hành Chu im lặng không lên tiếng, Tạ
Nhân chợt cảm thấy vô cùng hoảng loạn, không còn ai có thể giải vây giúp nàng nữa.
Đúng một khắc sau, có một thị vệ mang nàng đi ra ngoài, Tạ Nhân không
muốn bị người ta lấy làm mồi nhử nên nước mắt rào rào chảy xuống. Thị vệ chỉ dùng một chút sức lực thì đã nhanh chóng kéo nàng ra khỏi phòng,
trước khi đi, Tạ Nhân còn ngoái đầu nhìn Lục Hành Chu một chút.
Miễn cưỡng đối diện với đôi mắt mong chờ của tiểu cô nương, Lục Hành Chu hơi ngẩn người, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, cúi đầu hổ thẹn.
Sau khi Tạ Nhân bị lôi đi, căn phòng lại rơi vào yên lặng.
Lục Lưu nãy giờ vẫn không lên tiếng, nay lại đi đến trước mặt Kiều thị,
nói: “ Sắc mặt phu nhân có vẻ không được tốt, có nhiều người ở đây đợi
tin tức, hay là phu nhân về phòng riêng nghỉ ngơi cho khỏe”.
Giang Diệu nghe tiếng nói trầm ổn phát ra từ trên đỉnh đầu thì không
khỏi ngước mắt nhìn hắn một chút. Hôm nay cả hai gia đình đều có hài tử
bị mất tích, Tuyên Vương gia mời bọn họ đến cùng thương lượng tìm giải
pháp, xét về lý hay tình thì cũng chẳng có gì sai. Chỉ có điều Tuyên
Vương gia lại là một kẻ có tính cách bại hoại, phong lưu đồi bại, tuy
rằng không dám làm gì lỗ mãng với mẫu thân nhưng cứ nhìn chằm chằm như
vậy thì ai mà chịu cho được. Cho dù nàng rất muốn kéo mẫu thân rời khỏi
nơi này, nhưng Tuyên Vương gia đã tự mình mời người đến, giờ lại ngồi
chưa nóng ghế đã cáo từ, chẳng phải là không nể mặt Tuyên Vương gia?
Trong lúc nàng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào cho vẹn toàn thì câu nói
của Lục Lưu lại đúng lúc giúp cho nàng và mẫu thân có cớ rời đi an toàn.
Giang Diệu sợ rằng Kiều thị không đồng ý nên đã nhanh tay kéo ống tay áo nàng, trầm giọng nói: “ Nương?”
Kiều thị cúi đầu nhìn đối mắt to tròn của nữ nhi. Nàng hiểu nữ nhi từ
xưa đến giờ không thích ở những nơi đông ngươi nên mới gật đầu đồng ý.
Kiều thị dắt tay Giang Diệu ra giữa phòng, cúi đầu hành lễ với Tuyên Vương gia và Tuyên Vương phi.
Đối với nhi tử ruột thịt của mình, Tuyên Vương gia thật sự không biết
nên làm thế nào, đúng là rất buồn cười. Đứa con trai lạnh như băng này
của hắn, đối với cha ruột lại chẳng hề đếm xỉa, lại đi săn sóc đến người bên ngoài.
Tuy rằng Tuyên Vương gia còn muốn giữ mỹ nhân ở lại để ngắm vài lần
nhưng trong phòng có quá nhiều người nên không dám manh động, lại thêm
đối phương là con dâu của Trấn Quốc Công phủ nên hắn cũng phải nể mặt
vài phần.
Tuyên Vương gia mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu: “ Sắc mặt phu nhân thật sự có
chút tái nhợt. Nàng cứ về nghỉ ngơi trước đi, nếu như có tin tức, bản
vương liền cho người đến thông báo”. Hắn lại nhìn Lục Lưu nói: “ Ngươi
thay bản vương đưa phu nhân về phòng đi”.
Lục Lưu gật đầu, sau đó tự mình đưa mẹ con Kiều thị về lại phòng riêng của Trấn Quốc Công phủ.
Trở về ngồi được một lúc, Giang Thừa Ngạn nóng nảy sớm đã không nhịn
được cảnh ngồi chờ tin như vậy, hắn đứng dạy nói: “ Nương, con muốn ra
ngoài xem tình hình một chút”.
Kiều thị biết, trong ba anh em lại chỉ có một mình Giang Thừa Ngạn không được ra ngoài tìm kiếm, đứa con này của nàng nhất định rất không thoải
mái. Sự việc xảy ra như vậy, nàng không muốn hắn phải đi ra ngoài, tránh cho chuyện xấu xảy ra lần nữa, nhưng nhi tử dù sao mấy năm nữa cũng sẽ
trở thành một nam tử han đại trượng phu, xác thực không thể cưng chiều
mà giữu mãi trng nhà. Kiều thị nói: “ Vậy con cẩn thận một chút”. Sau đó lại phái thêm mấy gã hộ vệ đi theo hắn ra ngoài.
Giang Thừa Ngạn vừa ra khỏi cứ, Hứa ma ma đi theo bên người Kiều thị đã
nói nhỏ vào tai nàng, sau đó cả hai cùng đi vào bên trong. Hứa ma ma kể
lại sự tình của Tuyên Vương gia khi nãy, Hứa ma ma đã đi theo Kiều thị
hơn mười năm, là một tâm phúc thân tín bên cạnh nàng nên không có gì là
không dám nói. Ban nãy Kiều thị chỉ lo cho an nguy của tiểu chất nhi nên không để ý đến hành động của Tuyên Vương gia, hiện nay nghe Hứa ma ma
kể xong thì nhất thời tức giận đến đỏ cả mắt.
Tuyên Vương gia thật sự là một kẻ chẳng ra gì!
Tuyên Thế tử vẫn còn ở bên ngoài nên Hứa ma ma không dám để Kiều thị nói lời gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “ Phu nhân đừng tức giận, Tuyên
Vương gia đúng thật là một tên vô liêm sỉ, cũng thiệt thòi….Nhưng may
mắn nhờ có Tuyên Thế tử….”
Kiều thị nghe vậy mới bình tĩnh hơn chút, tình cảm đối với Lục Lưu lại
tăng thêm mấy phần. Nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ tốt bụng như Lục Lưu lại
có người cha khốn kiếp như vậy thì cảm thấy thật thương xót.
Lục Lưu ngồi bên ngoài, nhìn khuôn mặt tiểu nữ oa buồn bã đang cúi đầu
ngồi đối diện, hắn biết rằng nàng đang lo lắng cho Kiều Nguyên Bảo. Lục
Lưu thoáng cúi người, vươn tay xoa đôi má non mềm của nàng, nhẹ hỏi: “
Lo lắng sao?”
Trước đây Giang Diệu từng có ý nghĩ phải tránh né Lục Lưu, nhưng biểu
hiện ngày hôm nay của hắn lại khiến nàng vô cùng cảm kích. Giang Diệu là một người rất biết phân biệt thiện ác, đúng sai, nếu như Lục Lưu đã đối tốt với nàng thì tất nhiên nàng cũng sẽ đối tốt lại với hắn. Giang Diệu ngẩng đầu, hai nắm chặt , mềm mại đáp: “ Vâng, Nguyên Bảo rất nhát
gan”. Lá gan Kiều Nguyên Bảo nhỏ như vậy, lại bị người lạ bắt đi, chỉ
nghĩ đến thôi cũng đã khiến nàng sợ hãi.
Lục Lưu biết tình cảm biểu tỷ đệ của Giang Diệu và Kiều Nguyên Bảo rất
tốt nên đành xoa xoa đầu nàng an ủi: “ Yên tâm”. Nhưng thấy đôi mắt tròn xoe của nàng sững sờ nhìn mình thì lại nói thêm: “ Nhất định sẽ tìm
được”.
“ Ừm.” Giang Diệu cũng gật đầu. Người ta vẫn thường nói, người ngốc có
cái phúc của người ngốc, Kiều Nguyên Bảo ngốc như vậy, phúc khí chắc hẳn phải nhiều hơn người bình thường. Giang Diệu suy nghĩ như thế nên tâm
trạng cũng thoáng tốt hơn, nàng nhìn Lục Lưu không biết phải làm gì, chỉ đành mở miệng nói: “Cảm tạ Lục ca ca”.
Cảm tạ hắn vì chuyện gì? Hắn cũng không làm gì. Hay là nhớ đến ngày
trước tránh mặt hắn, giờ lại thấy hắn tốt như vậy nên mới cảm ơn. Lục
Lưu đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đôi lông mày hơi cau lại, sau
đó cúi người hôn lên khuôn mặt non mềm của Giang Diệu một cái liền đi ra ngoài.
Đối với hành động của Lục Lưu, Giang Diệu có chút sửng sốt, nàng giơ tay sờ lên gương mặt của mình. Tuy rằng hôn má một đứa bé sáu tuổi thì
chẳng có gì là thất lễ, nhưng nàng đâu phải là một dứa bé sáu tuổi thật
sự. Giang Diệu bĩu môi, đời trước nàng và Lục Hành Chu đàm hôn luận gả,
cho dù đến lúc sắp lên kiệu hoa, Lục Hành Chu cũng chưa từng có hành
động thân mật đến vậy.
Giang Diệu miên man trong suy nghĩ riêng của bản thân một lúc, vô tình
cúi đầu nhìn đến cái hầu bao hình con hổ trong tay, đó là hầu bao của
Kiều Nguyên Bảo. Nhất thời sự lo lắng cho tiểu biểu đệ lại chiếm cứ tất
cả suy nghĩ của nàng, khiến nàng không nghĩ đến Lục Lưu nữa.
Tuyên Vương gia để Tạ Nhân làm mồi nhử, theo lý thuyết mà nói, chiêu này chẳng có bao nhiêu hiệu quả. Dù sao bọn người kia là thổ phỉ chứ không
phải là người ngốc, Tuyên Vương phủ và Trấn Quốc Công phủ mất con mất
cháu, thị vệ lục soát khắp nơi huyên náo như vậy, đến người bình thường
còn biết phải trốn đi, huống chi bọn hắn đã hành nghề lâu năm, có ai dại mà đi bắt thêm đứa nữa. Nhưng không biết ông trời thực sự có mắt nhìn
hay là Tuyên Vương gia gặp may, bọn thổ phỉ thật sự bị mắc câu. Thị vệ
khoanh vùng những nhóm thổ phỉ hay hoạt động, để Tạ Nhân ở nơi gần đó
còn mọi người lại nấp vào trong bóng tối, thừa dịp bọn thổ phỉ muốn bắt
Tạ Nhân đi thì hai nhóm thị vệ cũng nhanh chóng tiến lên bắt người. Sau
một trận ẩu đả, cuối cùng nhóm thổ phỉ cũng đã khai ra nơi nhốt hai đứa
trẻ.
Kiều thị và Giang Diệu đang ngồi trong phòng lo lắng. Lúc nghe tin tức
từ người của Tuyên Vương gia phái đến, nói là đã tìm được một trong số
những thổ phỉ, bây giờ thị vệ đang chạy đến nơi giấu hai đứa trẻ để giải cứu. Tin tức này làm cho Kiều thị kích động đến khóc lóc nỉ non, nàng
vốn tin tưởng phật, lại nghe được tiểu chất nhi có cơ hội sống sót liền
chắp hai tay thành hình chữ thập, cúi đầu cảm tạ bồ tát đã phù hộ.
Giang Diệu nghe xong cũng thở phảo nhẹ nhõm, nụ cười thanh tú trên gương mặt tinh xảo cũng rực rỡ hơn hẳn.
Ước chừng qua một canh giờ sau, Kiều Nguyên Bảo đã được mọi người đưa
trở về. Một canh giờ này, đối với Kiều thị và Giang Diệu phải nói như
dài cả mười năm. Sau khi nhìn Giang Chính Mậu ôm Kiều Nguyên Bảo trở về, ba huynh đệ đi phía sau thì Kiều thị đã kích động chạy đến, quan sát
hắn từ trên xuống dưới một lượt.
Kiều Nguyên Bảo như một viên cơm nắm mập mạp ngắn ngủn, vừa nhìn thấy
Kiều thị và Giang Diệu thì liền oan ức muốn khóc, đôi má trắng trẻo
trông như hai cái bánh bao thịt, mếu máo: “ Cô, biểu tỷ…”
Kiều thị ôm Kiều Nguyên Bảo vào lòng, hôn lên mặt hắn. Giang Diệu trông
thấy biểu đệ bình yên vô sự thì cũng nhếch miệng cười, tuy rằng có hơi
bẩn thỉu một chút nhưng không tổn hại gì đến thân thể đã là điều may mắn rồi.
Kiều Nguyên Bao từ lúc bị bắt đi đã vô cùng khiếp sợ, nay thấy được mặt
Giang Diệu liền vươn tay nhào vào lòng nàng, thút thít nói: “ Tiểu biểu
tỷ, Nguyên Bảo rất sợ”. Bởi vì sợ nên rất cần có người an ủi, có người
yêu thương ôm ấp hắn.
Giang Diệu nhẹ nhàng vỗ tay lên sống lưng của Kiều Nguyên Bảo, an ủi: “ Không sợ, không sợ, mọi chuyện đã qua rồi”.
“Vâng!” Kiều Nguyên Bảo gật gật đầu, cánh tay béo ú lại siết chặt thắt
lưng của nàng hơn chút nữa. Trước đây tiểu biểu tỷ không thích hắn dính
lấy nàng như vậy, nhưng hôm nay hắn suýt chút nữa bị người ta bán đi, bị kinh sợ như vậy, hắn có thể quang minh chính đại được biểu tỷ ôm ấp
rồi. Kiều Nguyên Bảo nghĩ nghĩ như vậy liền cảm thấy hạnh phúc không
thôi, hay tay ôm lấy Giang Diệu không chịu buông ra. Như chợt nhớ ra
điều gì, Kiều Nguyên Bảo lại ngẩng đầu nói với Giang Diệu: “ Là Đại ca
ca cứu Nguyên Bảo đó”.
Đại ca ca?
Giang Diệu sững sờ, nháy mắt mấy cái mới lắp bắp hỏi: “ Đại ca ca nào?”
Kiều Nguyên Bảo “ a” một tiếng, trả lời: “ Chính là Đại ca ca đã cho
Nguyên Bảo ăn kẹo hồ lô đó”. Im lặng môt lúc lại nói tiếp: “ Tam biểu ca còn hứa tí nữa mua cho Nguyên Bảo mấy xâu kẹo hồ lô, Nguyên Bảo sẽ chia cho tiểu biểu tỷ nữa”. Hóa ra là trên đường về, Kiều Nguyên Bảo sợ hãi
khóc thút thít, Giang Thừa Ngạn muốn dỗ cho hắn nín khóc mới lấy kẹo hồ
lô ra làm mồi. Hôm nay Giang Thừa Ngạn vứt đi xâu kẹo của Kiều Nguyên
Bảo, Kiều Nguyên bảo vốn chán ghét biểu ca không biết lý lẽ, nhưng Giang Thừa Ngạn cũng đã biết hành động của mình khống đúng nên mới chủ động
làm hòa với biểu đệ. Bởi vì Giang Thừa Ngạn hứa mua cho hắn đến mười xâu hồ lô nên trong ba biểu ca, hắn ồn ào nói thích nhất là Giang Thừa
Ngạn, nhưng nếu như tính cả Giang Diệu vào thì không ai có thể hơn được
tiểu biểu tỷ đáng yêu này của hắn đâu.
Phần sau của câu nói, Giang Diệu dĩ nhiên sẽ không để ý, nhưng câu nói
trước… Giang Diệu khép mi mắt. Là Lục Lưu cứu Nguyên Bảo sao? Khi nãy
Lục Lưu ra ngoài, cũng là vì đi tìm Nguyên Bảo ư?
Giang Diệu vô cùng tò mò, nhưng chưa kịp hỏi thăm thì Giang Chính Mậu đã mở miệng, tiện thể giải thích cho nghi vấn của Kiều thị: “ Trước khi
chúng ta cùng thị vệ của Tuyên Vương phủ đến thì Tuyên Thế tử đã nhanh
chân tới trước, ở đó có đến bốn năm đạo tặc, nghe tin đồng bọn bị bắt
thì đã chuẩn bị đồ đã chuyển đi. Bọn hắn muốn bắt Nguyên Bảo vì nam hài
so ra đáng giá hơn. Nhưng may là Tuyên thế tử đã ngăn cản, cứu được
Nguyên Bảo. Có điều…”. Giang Chính Mậu dừng lại một chút rồi nói: “
Tuyên Thế tử vẫn còn trẻ, trong lúc giao đấu đã bị thương, được mọi
người đứa về Tuyên Vương phủ rồi”.
Bờ môi Kiều thị hé ra rồi đóng lại, sau đó lại gắt gao ôm chặt lấy khuê
nữ cùng tiểu chất nhi vào vào lòng, khó khăn lắm mới mở miệng: “ Thực sự là một đứa bé tốt bụng”.
Trong lòng Giang Diệu vô cùng phức tạp, lúc nàng cúi đầu xuống lại vô
tình đụng phải ánh mắt trong suốt của Kiều Nguyên Bảo, hắn nhìn nàng
nói: “ Tiểu biểu tỷ, Đại ca ca là người tốt, vì cứu Nguyên Bảo nên chảy
quá trời máu, hay là chúng ta đi xem Đại ca ca một chút đi”. Kiều Nguyên Bảo vẫn còn nhỏ tuổi, bởi vì người ta cứu mình mà bị thương nên rất áy
náy, bộ dáng tiểu hài tử như sẵn sàng lấy thân để báo đáp ân nhân.