Tiết Kim
Nguyệt được Giang Thừa Hứa bế lên xe ngựa, vừa đặt mông ngồi xuống thì
đã nhanh chóng di chuyển đến gần Giang Diệu. Hai tiểu cô nương trắng
trẻo mũm mĩm chụm đầu lại với nhau thì thầm to nhỏ trông chẳng khác gì
tỷ muội ruột thịt.
Giang Diệu len lén liếc mắt nhìn Nhị ca đang lạnh nhạt ngồi đối diện,
nàng biết Nhị ca thực sự không hề ghét Tiết Kim Nguyệt, chỉ là do tính
cách quá mức trưởng thành, quá mức lạnh lùng nên biểu hiện bên ngoài mới như thế. Giang Diệu cảm thấy tính tình này của Giang Thừa Hứa cứ như là bản sao của phụ thân, không bao giờ biểu lộ bất kì tình cảm nào với
những người không ruột thịt. Nhưng dù sao lão cha của nàng cũng khá hơn
chút, ngày xưa cũng biết cách lừa mẫu thân về phủ, còn nhị ca thì lại bỏ lỡ đi mối nhân duyên của cả đời người.
Giang Diệu nghiêng đầu, nhìn Tiết Kim Nguyệt vẫn còn đang mói cười vui
vẻ bên cạnh, đôi lông mày nhíu chặt, bộ dáng trông chẳng khác gì bà cụ
non. Tình hình của Nhị ca và Tiết biểu tỷ như thế này, hẳn là nàng nên
thay đổi một phương pháp khác để bọn họ trở nên thân thiết với nhau hơn.
Xe ngựa chầm chậm dừng trước vệ phủ, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt
được nha hoàn đưa đến Linh Lan viện của Vệ Bảo Linh. Giang Thừa Hứa mặc
dù tuổi nhỏ nhưng dù sao vẫn là một nam nhi nên không tiện theo vào
phòng của nữ tử, đành phải đứng đợi ở ngoài. Hơn nữa, hôm nay Kiều thị
đã phân phó hai nha hoàn bên người là Hiểu Mai và Hiểu Lan đi theo chăm
sóc cho Giang Diệu, hai nha hoàn đều là những người thận trọng nên Giang Thừa Hứa cũng thả lỏng hơn chút.
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Hứa, ngoan ngoãn cam đoan: “ Nhị ca yên tâm, muội vào trong một lúc liền trở về tìm huynh”.
“ Ừ!”. Giang Thừa Hứa gật đầu, vươn tay thân mật xoa đầu muội muội,
những nếp nhăn trên trán giãn ra, hiện lên sự hòa ái của một vị huynh
trưởng. Sau khi dặn dò muội muội kĩ càng, Giang Thừa Hứa ngẩng đầu, lơ
đãng nhìn đến Tiết Kim Nguyệt đang rụt rè đứng bên cạnh.
Tiết Kim Nguyệt đợi thân ảnh của Giang Thừa Hứa khuất dần thì liền lôi
kéo tay áo của Giang Diệu, bắt đầu ba hoa kể những chuyện trên trời dưới đất. Có lẽ lúc nãy khi ngồi trên xe ngựa có Giang Thừa Hứa nên nàng ta
không dám nói nhiều, nhưng đợi khi người ấy đi rồi thì lại ồn ào náo
loạn như một chú chim sẻ nhỏ.
Đang đi trên hành lang, Giang Diệu nghe Tiết Kim Nguyệt đnag cằn nhằn
Nhị ca của mình thì đột nhiên xoay người hỏi: “ Nguyệt biểu tỷ, Nhị ca
của muội thật sự rất đáng sợ sao?”.
Hả?
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Kim Nguyệt thoáng chốc sững sờ, hai ngón tay
không tự chủ lại xoắn vào nhau, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “ Tỷ luôn cảm
thấy…Hình như Nhị biểu ca rất ghét tỷ”. Tiết Kim Nguyệt là hòn ngọc quý
của Tiết gia, lại là một tiểu cô nương hoạt bát nhanh nhẹn, những đường
ca biểu ca khác đều rất quý mến nàng, tuy rằng không so được với sự sủng ái của Giang Diệu nhưng tính ra vẫn là một người được yêu thương, duy
nhất chi có một mình Giang Thừa Hứa luôn dùng một bộ dạng lạnh như băng
để đối xử với nàng. Tính cách của Giang Thừa Hứa từ khi sinh ra đã như
vậy, đối xử với mọi người đều là một bộ dáng hờ hững, nhưng Tiết Kim
Nguyệt lại chỉ là một đứa bé tám tuổi, làm sao có thể nghĩ nhiều như
vậy, chỉ so sánh với thái độ ân cần của những người khác thì liền kết
luận là Giang Thừa Hứa ghét mình.
Giang Diệu nghe giọng nói tủi thân của Tiết Kim Nguyệt thì cảm thấy rất
đau lòng, đang định giải thích một chút với nàng thì đã nghe thấy có ai
đó đang gọi tên mình.
Giang Diệu theo hướng âm thanh mà xoay người tìm kiếm, nhìn một cái đã
thấy một tiểu nữ oa mặc một bộ váy áo màu xanh lam, chải một kiểu tóc Sơ quán dành cho những tiểu cô nương gia đình quý tộc đang đi đến phía
nàng. Mà bên cạnh vị tiểu cô nương áo xanh là một cô nương khác có dáng
vẻ cao gầy, mang một thân y phục màu hồng có thêu hoa tường vy, ước
chừng tầm mười hai mười ba tuổi.
Vị cô nương áo xanh chính là Hoắc Tuyền, còn người bên cạnh là đường tỷ của nàng, tên là Hoắc Vi.
Hoắc Tuyền trông thấy Giang Diệu thì vui vẻ chạy đến, kéo tay nàng và
Tiết Kim Nguyệt, thân thiết nói: “ Thật là khéo, có thể gặp hai người ở
nơi này. Kim Nguyệt, Diệu Diệu, chúng ta cùng đi!”.
Giang Diệu gật đầu đồng ý, sau đó lại liếc mắt nhìn Hoắc Vi cùng một
thiếu niên đang đứng phía sau Hoắc Tuyền. Hoắc Tuyền thấy mọi người lúng túng thì liền thân mật giới thiệu, sau đó lại vui vẻ nói: “ Ca ca, đã
trễ rồi, bọn muội phải đi thôi”.
Giang Diệu lúc này mới chú ý đến vị ca ca trong miệng Hoắc Tuyền, đó là
một thiếu niên tuấn tú, mặc một thân cẩm bào màu thiên thanh.
Thiếu niên ước chừng tuổi tác tương đương với Giang Thừa Hứa, mặt mày
tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong. Hắn cúi đầu, ngắm nhìn tiểu nữ oa có một
đôi mắt to tròn đen láy, gương mặt bánh bao phấn nộn, lúc cười rộ lên
lại thiếu mất đi một cái răng cửa, càng nhìn càng cảm thấy nàng vô cùng
đáng yêu.
Vị thiếu niên ấy chính là Hoắc Nghiễn, ca ca ruột của Hoắc Tuyền.
Tuy rằng lúc trước Giang Diệu ít gặp gỡ mọi người, nhưng Hoắc Nghiễn vẫn biết vị biểu muội khả ái này, liền mỉm cười nhìn nàng.
Giang Diệu trông thấy nụ cười của hắn thì liền sửng sốt, bất giác nhớ
đến một ít chuyện xưa, đang định bụng sẽ cúi đầu chào lại thì đã bị Hoắc Tuyền lôi kéo chạy đến Linh Lan viện.
Hoắc Nghiễn thoáng nhíu mày, lẳng lặng đứng yên một chỗ.
------------------------Ta là đường phân cách Hoắc Nghiễn cững tương tư ------------------------------
Trong bốn tiểu cô nương đang đi cùng với nhau, Hoắc Vi là người lớn tuổi nhất, năm nay đã mười hai, thêm vài năm nữa cũng sẽ làm lễ cập kê rồi
dựng vợ gả chồng. Còn lại ba người, Tiết Kim Nguyệt tám tuổi, Hoắc Tuyền bảy tuổi, Giang Diệu sáu tuổi, vẫn là những tiểu hài tử vô ưu vô lo.
Hoắc Vi có được một thân hình mềm mại uyển chuyển, có thẻ nhín ra được
sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Bốn người đi cùng với nhau, Hoắc Vi tuổi lớn nhất nên liền có trách
nhiệm của một đại tỷ, đặc biệt chăm sóc ba muội muội còn lại.
Khi bốn người đến Linh Lan viện đã có một vài vị tiểu cô nương khác đã ở đó, mỗi người đều là những thế gia quý nữ, trang phục đều vô cùng tinh
xảo xinh đẹp. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong phạm của một thục
nữ, giơ tay nhấc chân, động tác đều vô cùng ưu nhã. Chỉ là một gương mặt trẻ con non nớt lại mang dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng cứ như tiểu đại nhân thì không khỏi khiến mọi người có chút buồn cười.
Vệ Bảo Linh đang được mọi người vây quanh chúc tụng. Hôm nay nàng mặc
một vộ váy áo màu đỏ có thêu hoa sen đơn giản, chải một kiểu tóc song
bình kế và cài thêm một cây trâm có gắn hoa và trân châu, trên cổ đeo
một cái vòng tròn được làm từ vàng, buộc thêm một cái trường mệnh khóa
Phú Quý Hoa Khai, bên hông lại mang một túi hương được đính trân châu
cùng ngọc thạch. Từ trên xuống dưới, không có chỗ não là không cao quý.
Tiểu cô nương có khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, được mọi người chúc mừng thì
cười đến rực rỡ, đang lúc cùng nói chuyện với mọi người thì trông thấy
bốn người Giang Diệu bước vào, liền chạy đến nghênh đón: “ Vi tỷ tỷ, Kim Nguyệt, Tuyền muội muội,…”. Sau đó ánh mắt lại rơi đến tiểu nữ oa thấp
bé đứng bên cạnh thì ý cười lại sâu hơn mợt chút, vui vẻ gọi: “ Diệu
Diệu”.
Vệ Bảo Linh có một nụ cười tươi tắn, lại thêm một thân phận quý giá, có
cha là Vệ Thăng tuy không lập được nhiều công lao nhưng lại đặc biệt
được hoàng đế ưu ái, những người trong Vọng Thành dĩ nhiên là sẽ tranh
nhau đến làm để nịnh bợ. Hôm nay chỉ là một tiệc sinh nhật nho nhỏ nhưng tất cả các tiểu thư gia đình quyền quý đều ăn mặc xinh đẹp đến dự, mục
đích cũng chỉ muốn thân lại càng thêm thân với Vệ Bảo Linh, mai sau còn
được nhờ vả này nọ.
Vệ Bảo Linh dẫn bốn người đến ngồi cùng các vị tiểu thư gia môn khác.
Hoắc Vi, Hoắc Tuyền và Tiết Kim Nguyệt đều đã dự nhiều tiệc sinh nhật
nên phần lớn những người ở đây đều biết bọn họ. Chỉ riêng mình Giang
Diệu là người đầu tiên tham gia loại tiệc này nên mọi người đều không
biết nàng là ai.
Vệ Bảo Linh thấy sự nghi hoặc trên gương mặt của mọi người thì nhanh chóng giới thiệu thân phận của Giang Diệu.
Vệ Bảo Linh tuy tuổi còn nhỏ, ngày thường hoạt bát năng động nhưng đến
lúc giới thiệu Giang Diệu, ngược lại có thêm vào phần phong phạm của
tiểu thư thế tộc được dạy dỗ kĩ lưỡng.
Những người ở đây sau khi nghe đến thân phận tiểu thư Trấn Quốc Công phủ của Giang Diệu thì bắt đầu to nhỏ nghị luận. Đột nhiên có một tiểu cô
nương ngồi hàng phía sau hét lên: “ Giang Diệu? Có phải là Giang Diệu có đến ba ca ca gương mặt giống nhau như đúc phải không?”.
Chuyện có ca ca đều không phải là chuyện lạ, nhưng lại có đến ba ca ca
tam bào thai thì lại là chuyện hiếm. Những vị tiểu thư tuổi nhỏ đã bắt
đầu nhìn Giang Diệu với ánh mắt hâm mộ, nhưng cũng có một số người lại
tỏ vẻ khinh thường.
Ví như La An quận chúa hay là Lục Linh Lung.
Hôm nay Lục Linh Lung lần đầu đến Vệ phủ làm khách, cố ý mang một bộ y
phục vừa mới đặt may, xinh xắn đẹp đẽ, nhưng lại không ngờ màu sắc của
bộ y phục này lại giống y với màu của bộ váy áo mà Vệ Bảo Linh đang mặc. Thấy Vệ Bảo Linh không thân thiết với mình như mọi hôm, Lục Linh Lung
có chút phiền chán.
Ngoại trừ La An quận chúa và Lục Linh Lung, những người tỏ vẻ khinh
thường Giang Diệu là những vị tiểu thư có tuổi hơi lớn hơn một chút.
Nhưng lý do khiến các nàng chán ghét Giang Diệu không phải vì nàng có ba vị ca ca giống nhau, mà là ghen tị với gương mặt tinh xảo của nàng.
Giang Diệu quá mức xinh đẹp, sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân bại hoại, cùng nàng làm bằng hữu chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc làm nền.