Sáng sớm ngày hôm sau, một nha hoàn có gương mặt thanh tú, mặc một bộ y phục sạch sẽ
màu xanh lục vội vã chạy vào Cẩm Tú viện, vị này chính là đại nha hoàn
thân tín bên người của lão phu nhân của Trấn Quốc công phủ, tên là Đàn
Vân.
Ngọc Trác đang chỉ huy những người còn lại dọn dẹp sân trước của Cẩm
Tú viện, khi thấy Đàn Vân tiến vào thì nhanh chóng chạy đến nghênh đón,
hỏi: “ Đàn Vân tỷ tỷ, hôm say tại sao lại rảnh rỗi mà đến đây? Tỷ mau
vào trong đi”.
Đàn Vân bước vào tiền sảnh, nhìn vào khuê phòng bên trong rồi hỏi Ngọc Trác: “ Tiểu thư vẫn còn đang ngủ sao?”.
Ngọc Trác gật đầu, trả lời: “ Đêm qua tiểu thư ngủ không được, đến
hơn canh hai mới thiếp đi. Đại phu nhân sáng nay đã đến, biết tiểu thư
ngủ muộn nên dặn dọ bọn muội đừng đánh thức, để tiểu thư ngủ thêm chốc
nữa. Hiện giờ cũng không còn sớm, muội đang định đánh thức tiểu thư dậy
dây”. Nhưng chợt nhớ đến điều gì, Ngọc Trác mỉm cười, lại hỏi Đàn Vân: “ Lão phu nhân tìm tiểu thư có chuyện gì hay sao?”.
Từ nhỏ Giang Diệu đã ốm yếu, quanh năm sống với thuốc thang, lão phu
nhân yêu thương cháu gái yếu ớt nên đặc biệt cho phép nàng không cần mỗi sáng phải đến thỉnh an.
Đàn Vân gật đầu, đáp lời: “ Đúng là có chuyện xảy ra, lão phu nhân phân phó tỷ đến đây để mời tiểu thư đến nhà chính”.
Ngọc Trác là một cô nương thông minh nên liền nhìn ra được tính quan
trọng của vấn đề, chỉ mới sáng sớm vả lại lão phu nhân còn rất yêu
thương tiểu thư, nếu không có chuyện gì cấp bách thì sẽ không để Đàn Vân chạy đến mời tiểu thư như vậy. Ngọc Trác nói vài câu với Đàn Vân rồi
nhanh chóng chạy vào phòng trong để gọi Giang Diệu thức giấc, nhưng khi
vén mành lên thì đã thấy Giang Diệu đang ngồi dựa vào tường, hai tay xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, một bộ áo lụa màu trắng thêu hoa sen hồng, mái
tóc mềm mại được xõa rối tung trên nền lụa trắng, bộ dáng mơ hồ như vậy
trông nàng lại đáng yêu vô cùng.
Tiểu nữ oa hiển nhiên vẫn còn mơ ngủ, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Ngọc Trác.
Khi nghe nha hoàn bẩm báo lại sự việc, Giang Diệu không khỏi bất ngờ, mềm mại hỏi lại: “ Tổ mẫu muốn gặp muội?”.
Ngọc Trác gật đầu: “ Đàn Vân tỷ tỷ được lão phu nhân phân phó đến
mời tiểu thư”. Nàng vừa nói vừa giúp Giang Diệu đứng dậy: “ Tiểu thư rửa mặt chải tóc, sau đó dùng một chút điểm tâm, đồ ăn sáng nô tỳ đã chuẩn
bị sẵn rồi, tiểu thư ăn một chút để tránh đói bụng, sau khi gặp lão phu
nhân rồi lại quay về ăn tiếp. Không thể để lão phu nhân đợi quá lâu”.
Ngọc Trác làm việc từ xưa đến nay đều rất ổn thõa, mọi việc sắp xếp đều
đâu vào đấy, vô cùng chu đáo. Nên việc lần này, nàng cũng hiểu được vấn
đề nghiêm trọng nên đã sai người chuẩn bị từ trước, lại khuyên bảo Giang Diệu nhanh chóng đi đến nhà chính, không thể ỷ vào sự sủng ái của lão
phu nhân mà chậm trễ.
Giang Diệu được Ngọc Trác thay cho bộ quần áo màu hồng nhạt và chải
cho hai búi tóc quả đào. Sau đó Phỉ Thúy liền bưng chậu rửa mặt đến hầu
hạ nàng, Giang Diệu vừa rửa mặt súc miệng xong thì Hứa ma ma đã bưng lên một mâm điểm tâm nóng hổi.
Giang Diệu biết rằng tổ mẫu rất yêu thương nàng nên không hề muốn
dùng qua đồ ăn sáng, chỉ tiện tay nhón lấy mấy khối bánh hoa quế phủ
đường liền nhanh chân theo Đàn vân chạy đến Minh Tâm đường của lão phu
nhân. Giang Diệu vừa bước vào cửa thì đã trông thấy Tạ Nhân cùng Tạ di
nương đang quỳ trên mặt đất, Giang Tam gia đứng bên cạnh Thích thị, còn
mẫu thân nàng và Phùng thị và các thiếu gia Tam phòng thì đứng ở một
bên.
Nhìn thấy Tạ Nhân và Tạ di nương thì Giang Diệu liền biết nguyên do
mà lão phu nhân gọi nàng đến vào lúc sáng sớm như thế này, chắc chắn là
chuyện trộm cắp của Tạ Nhân đã đến tai của tổ mẫu.
Lão phu nhân tức giận đến mặt mày đỏ bừng, nhìn thấy tôn nữ bảo bối đi
vào thì sắc mặt cùng hòa ái hơn một chút, vẫy vẫy tay bảo Giang Diệu đến bên cạnh bà.
Giang Diệu bước đến, cúi đầu vấn an lão phu nhân, sau đó lại ngoan
ngoãn gọi một tiếng “ Tổ mẫu” rồi mới nhào vào lòng bà. Lão phu nhân cúi đầu mỉm cười, vươn đôi tay nâng gương mặt của Giang Diệu, khuôn mặt
bánh bao nhỏ nhắn phấn nộn khiến lão phu nhân rất hài lòng. Trước đó vài ngày, bà đã khen Kiều thị biết cách chăm sóc con gái, Giang Diệu đã
không còn vẻ ốm đau như trước đây, nay lại nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ hoạt bát năng động của cháu gái, gương mặt lại tinh xảo đáng
yêu, lão phu nhân không khỏi vui vẻ. cả Trấn Quốc Công phủ chỉ có một
tiểu tôn nữ bảo bối, nhìn thấy nàng mạnh khỏe bà cũng cảm thấy yên lòng
hơn.
Nhớ lại chuyện của Tạ Nhân trộm vòng tay của Giang Diệu, lão phu nhân lại đau lòng, bà xoa xoa gò má mềm mại của Giang Diệu, giọng nói mang
vài phần an ủi: “ Diệu Diệu của bà phải chịu oan ức rồi!”. Nói xong lại
liếc mắt nhìn Kiều thị, hung hăng giáo huấn: “ Còn con, nói là yêu
thương Diệu Diệu, vậy mà cái chuyện bẩn thỉu này lại chắp tay dung túng, như thế mà coi được sao?”.
Kiều thị cúi đầu, tùy ý mẹ chồng răn dạy.
Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân lại rơi đến người Tạ di nương còn
đang quỳ phía trước. Lão phu nhân là một phụ nhân thông minh và khéo
léo, lại còn là chính thê của một quan văn quý tộc, tất nhiên bà luôn
hiểu thấu những nỗi đau của những phụ nhân có chồng hoa tâm. Cũng bởi vì lẽ đó nên nhìn thấy một nữ tử vô giáo dục, phá hoại gia đình người khác như Tạ di nương thì cũng thấy không vừa mắt. Bà nhíu lại đôi lông mày
lá liễu, không đề cập đến tạ di nương, chỉ nhìn Giang Tam gia rồi nói: “ Ngươi cùng thật là hay, người ta trộm cắp, cùng đã trộm đến đồ của cháu gái ruột, ngươi lại còn muốn bao che, ta xem ngươi càng lớn lại càng hồ đồ, chẳng khôn ngoan được chút nào!”.
Giang Tam gia mặc dù bên ngoài lớn lối, nhưng trước mặt mẫu thân thì cũng chỉ là một đứa con ngoan ngoãn, không dám làm trái ý phụ mẫu.
Hắn nhìn lão phu nhân, rồi nhỏ giọng nói: “ Là do nhi tử không phải,
nương, người đừng vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, sức khỏe vẫn
là quan trọng hơn”. Hắn tự nhận sai nhưng trong lòng lại mắng thầm Thích thị, nếu không phải vì nàng nhỏ mọn, chuyện bé xé ra to thì làm sao có
thể lọt đến tai của lão phu nhân?
Lão phu nhân vẫn ôm Giang Diệu trong lòng, lại trầm mặt giáo huấn: “
Trấn Quốc Công phủ của chúng ta tuyệt đối không cho phép những chuyện
như thế này diễn ra. Ngươi đường đường là Trấn Quốc Công phủ Tam gia,
hôm nay nếu như ngươi vẫn tiếp tục bao che dung túng, vậy quý phủ của
chúng ta còn có cái quy cũ gì mà giáo dục hạ nhân sau này?”. Lão phu
nhân rất hiểu suy nghĩ của tiểu nhi tử, trong ba đứa con trai, hắn cũng
là người khiến bà đau đầu và lo lắng nhất. Khi vừa cưới Thích thị vào
cửa, lão phu nhân cảm thấy tính tình quá mức nóng nảy của Thích thị sẽ
khiến con trai bị lấn át. Nhưng bà cũng không thể lường trước được những chuyện phát sinh, mọi chuyện đến ngày hôm nay, ai có thể đoán trước?
Mặc dù con dâu thứ ba có đôi lúc quá mức cương trực nhưng nàng vẫn chưa
hề làm sai chuyện gì, lại sinh cho nàng đến ba tôn nhi thông minh tài
trí, làm sao bà có thể ghét bỏ? Muốn trách cũng chỉ trách nhi tử của bà, cả trái tim chỉ đặt trên người một nữ tử như Tạ di nương.
Lão phu nhân cảm thấy những năm gần đây, Thích thị chịu nhiều đau khổ từ trượng phu thì càng thêm ưu ái nàng. Chuyện tình ngày hôm nay, Thích thị lại càng không làm sai, vậy nên bà cũng sẽ không hề nương tay mà
dung túng cho nhi tử.
Lão phu nhân nói thẳng: “ Tạ nha đầu tay chân không sạch sẽ, quý phủ
chúng ta không thể lưu lại được nữa, tìm cách giải quyết đi!”.
Bà vừa dứt lời, Tạ di nương đang quỳ trên mặt đất liền hoang mang,
muốn mở miệng cầu xin, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Giang Tam gia, Tạ
di nương liền biết điều ngậm miệng. Nhưng khóe mắt lại rưng rưng nhìn
lão phu nhân, sau đó lại dập đầu, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “ Là do thiếp thân không biết cách giáo dục, mong lão phu nhân đừng nên
tức giận”. Tạ di nương hiểu rõ, nếu như nàng vẫn ngu ngốc cầu xin thì
chắc chắn Tạ Nhân sẽ không còn đường để lưu lại.
Những lời này của Tạ di nương coi như cũng là có hiểu biết, nhưng chỉ tiếc rằng lão phu nhân đã in sâu thành kiến với nàng từ tận đáy lòng,
khi đã ghét một người thì những chuyện liên quan đến người đó cũng chẳng thèm để vào mắt. Lão phu nhân chỉ phất tay, lời nói có chút phiền lòng: “ Đi xuống đi”.
Giang Tam gia nhìn thấy nữ nhân yêu mến quỳ lâu trên mặt đất như vậy
thì vô cùng đau lòng, nhưng mẫu thân còn đang ngồi đấy nên không thể tự
mình dìu nàng đứng dậy, chỉ ra lệnh cho hạ nhân đỡ Tạ di nương từ dưới
đất lên.
Sắc mặt Tạ di nương đã trắng bệch. Tạ Nhân đứng bên cạnh nàng thì hai mắt đỏ hồng, khóc đến thảm thương.
Trước khi rời đi, Tạ Nhân liếc mắt nhìn đến tiểu nữ oa được lão phu
nhân ôm vào ngực dỗ dành, vô cùng yêu thương thì liền cảm thấy chua xót. Tạ Nhân giơ tay lau nước mắt, thẳng lưng bước ra ngoài.
Tạ di nương vừa rời khỏi thì lão phu nhân cũng bảo những người còn
lại rời đi. Bà lên tiếng động viên Thích thị rồi tự mình phân phó ma ma
thân cận đưa nàng trở về Hạm Mạc Viện.
Mọi người đều đã đi hết thì lão phu nhân mởi lên tiếng quở trách Kiều thị. Giang Diệu đau lòng cho mẫu thân thì liền giở trò làm nũng, lôi
lôi kéo kéo tay áo của bà. Lão phu nhân nhìn tiểu tôn nữ đáng yêu trong
lồng ngực thì tâm tình bực bội cùng thoáng chốc bay mất, biết nàng lo
lắng cho Kiều thị thì cũng không trách mắng nữa, chỉ phân phó Kiều thị
chép phạt hai quyển kinh thư, coi như là cho Kiều thị một bài học để nhớ lâu, nếu như đứng trên cương vị là chủ mẫu sau này thì những loại
chuyện như vậy tuyệt đối không thể dung túng.
Sự việc xử lí xong, lão phu nhân lại ôm Giang Diệu, hỏi một ít chuyện thường ngày của nàng, đều là những chuyện vặt vãnh nhưng nếu là chuyện
của tiểu tôn nữ thì bà cũng rất để ý. Sau khi nghe Giang Diệu nói xong,
bà lại thân thiết xoa xoa khuôn mặt của nàng, cố ý dặn dò: “ Có tổ mẫu ở đây, tuyệt đối sẽ không để Diệu Diệu phải chịu bất kì một oan ức nào!”.
“ Tổ mẫu, người thật tốt…”. Giang Diệu nhìn tổ mẫu yêu thương mình
như vậy thì thân hình bé nhỏ liền chui vào lòng bà, mỉm cười vui vẻ. Từ
nhỏ nàng đã được nuông chiều, được cả một đại gia đình yêu thương che
chở, những điều này không biết có biết bao kẻ muốn mà không được, bản
thân đã trùng sinh lại một lần, hơn ai hết, nàng hiểu được, tình cảm gia đình có bao nhiêu quý giá nên lại càng trân trọng nó nhiều hơn.
Lão phu nhân đã tự mình lên tiếng nên cho dù có là Giang Tam gia che chở thì Tạ di nương cũng không dám lưu lại Tạ Nhân.
Xế chiều ngày hôm đó, Giang Tam gia sai người đưa Tạ Nhân đến một
biệt viện hẻo lánh trên danh nghĩa của hắn, đó cũng là biện pháp duy
nhất mà hắn có thể nghĩ ra lúc này, vừa không làm tổn thương Tạ di nương vừa không làm phật lòng lão phu nhân.
Giang Tam gia biết Tạ di nương rất yêu thương muội muội này nhưng đưa Tạ Nhân đi nơi khác dù sao cũng là một chuyện tốt, hắn cũng không muốn
có một loại người không đủ tư cách như Tạ Nhân lại tiếp tục sống ở Trấn
Quốc Công phủ. Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy vẻ sầu muộn của
nữ nhân yêu quý thì hắn cũng giả vờ quan tâm an ủi: “Đợi ít ngày nữa để
nương bớt giận, ta sẽ cho người mang Tạ Nhân trở về”.
Tạ di nương làm sao không biết đây chỉ là lời ngon tiếng ngọt của
Giang Tam gia, nhưng khi nghĩ đến thái độ hùng hổ dọa người thường ngày
thì lại vô cùng oan ức, khóc thất thanh: “ Vẫn là Tam gia đau lòng thiếp thân. Chuyện của Nhân Nhi hôm nay đã liên lụy khiến người bị lão phu
nhân mắng, là do thiếp thân không tốt”.
Giang Tam gia mỉm cười thõa mãn, cảm thấy nữ nhân ngoan ngoãn trong lòng vô cùng hiền dịu, lại ôm nàng dỗ dành một hồi.
----------------------- Ta là đường phân cách đôi tỷ muội không biết xấu hổ -----------------------------
Thời gian lại trôi qua, mấy ngày sau chuyện Tạ Nhân bị đuổi khỏi phủ, Vệ Bảo Linh tổ chức sinh nhật, cố ý muốn đưa thiếp mời cho Giang Diệu.
Giang Diệu nhận lấy thiếp mời, việc đầu tiên nàng làm chính là hỏi ý
kiến của mẫu thân. Kiều thị sờ sờ đầu nhỏ của Giang Diệu, mỉm cười
khuyên nhủ: “ Nếu Diệu Diệu thích thì cứ đi”.
Kiều thị cũng biết, nếu như cứ mãi mãi che chở nữ nhi dưới cánh chim của cha mẹ thì nàng sẽ không bao giờ có thể lớn được. Bởi vì thân thể
đặc thù của Giang Diệu trước đây không phù hợp để ra ngoài và giao lưu
với mọi người nhưng nay sức khỏe nàng đã tốt, gương mặt hồng hào khỏe
mạnh thì cớ gì lại không khuyến khích nàng ra ngoài giao lưu kết bạn.
Lại thêm một lý do nữa khiến Kiều thị mong muốn Giang Diệu có thêm bạn
mới đó chính là từ trước đến nay Giang Diệu chỉ có duy nhất một người
bạn là Tạ Nhân nhưng nay Tạ Nhân cũng đã bị đuổi đi, để nữ nhi gặp gỡ
kết bạn với những tiểu thư nhà khác lại là một chuyện tốt. Kiều thị nhớ
đến tính xấu của Tạ Nhân thì lại thở dài, may cùng nhờ Thích thị phát
hiện sớm, nếu không cứ để khuê nữ tiếp tục làm bạn với nàng ta thì tính
tình sau này lại chẳng biết sẽ thành ra cái loại gì.
Giang Diệu phân phó Ngọc Trác đến Tiết phủ để hỏi chuyện Tiết Kim
Nguyệt có nhận được thiếp mời hay không. Biết được biểu tỷ cũng nhận
được thiếp mời thì mới quyết định đi đến Vệ phủ để dự sinh nhật của Vệ
Bảo Linh.
Giang Thừa Ngạn bởi vì chuyện nông nỗi lần trước mà bị Giang Chính
Mậu nhốt trong phòng mấy ngày để suy nghĩ, không cho phép ra khỏi cửa,
còn Giang Thừa Nhượng thì có chuyện cần làm, nên công việc chăm sóc muội muội lần này liền rơi vào lão nhị Giang Thừa Hứa.
Ngày hôm đó, xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ dừng trước Tiết phủ để đón Tiết Kim Nguyệt.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đã hẹn thời gian cụ thể để đi với
nhau, nên khi xe ngựa đến nơi thì Tiết Kim Nguyệt đang đứng đợi. Khi
nhìn thấy Giang Diệu thì nàng vui mừng chạy đến, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng,
hưng phấn gọi một tiếng: “ Diệu Diệu”.
Gương mặt Tiết Kim Nguyệt tràn đầy ý cười, nhưng khi rèm xe được
Giang Diệu vén lên thì nàng nhìn thấy một gương mặt thiếu niên lạnh
nhạt, bất giác sửng sốt, cứng ngắc cúi chào: “ Nhị biểu ca”.
Giang Diệu nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tiết Kim Nguyệt, rồi lại nhìn mặt
mày lạnh tanh của nhị ca thì không khỏi thở dài, Nàng chớp chớp đôi mắt
đen láy, rồi lại nghiêng đầu nhìn Giang Thừa Hứa, cười nói: “ Nhị ca, bế biểu tỷ lên đi, chúng ta cần phải đến đúng giờ”.
Tiết Kim Nguyệt vừa nghe Giang Diệu nói thì hoảng sợ nhìn về phía
Giang Thừa Hứa, trợn mắt nhìn, bộ dáng tiểu cô nương như gặp phải tên ôn thần ác bá nào đó.