Cửa xe đóng lại, gió lạnh từ phía sau thổi qua, Diệp Cẩm Tú chiếc xe của Dụ Trì Diệp chạy xa
Nhận được cuộc gọi điện thoại kia, hắn liền đuổi cô xuống xe. Cô cảm nhận được trong lòng của hắn, cô chẳng có chút phân lượng gì cả. Khóe miệng cười lộ ra một tia chua sót
Cô mặc chiếc áo khoác lên, ngón tay đông lạnh vô cảm. Cô nhìn chung quanh căn bản nơi này không có một dáng người. Nếu muốn về nhà, còn phải đi bộ hơn một tiếng đường núi mới đến
Dưới chân, giày cao gót vướng víu, cô giẫm lên vài bước, bàn chân liền đau làm cho người ta khó có thể chịu được. Cô khom lưng, chuẩn bị xoa xoa bàn chân tiếp tục.
Đột nhiên, một hồi tiếng còi xe vang lên bên cạnh cô
Cô ngẩng đầu, Thấy trong cửa kính xe là Dụ Phi Trạch trên mặt nụ cười như xuân phong, Lên xe.
Diệp Cẩm Tú sửng sốt, không hề nguyện ý đi lên,chối từ: Không cần, tôi...
Lên xe.
Dụ Phi Trạch ý cười vẫn như cũ, nhưng không nhu hòa như trước Cẩm Tú, đừng bướng đầu nữa.
Bốn chữ, lại để cho Diệp Cẩm Tú cảm thấy đáy lòng hòa tan thành một mảnh, Dụ Phi Trạch xuống xe từ lúc nào, anh chạy vòng tới ghế phụ mở cửa xe cho cô. Thấy Diệp Cẩm Tú bất động, anh nhướng màyLàm sao vậy, không muốn trở về sao?
Diệp Cẩm Tú hốc mắt ẩm ướt, vội vàng lắc đầu, không biết nói cái gì cho phải, khom lưng vào bên trong xe.
Không khí thật sự giượng gạo, Dụ Phi Trạch bật bản nhạc Ballad nhẹ nhàng, không hề biết cô cảm thấy khó chịu
Cẩm Tú, cuộc sống không có chút hạnh phúc gì tại sao không bỏ anh ta đi?
Dụ Phi Trạch thanh âm nhàn nhạt, tựa hồ chỉ là đang hỏi cô tiếp theo muốn ăn cái gì. Nhưng cô cảm thấy không thoải mái, trong lòng nặng trĩu
Rời đi?
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bỏ Dụ Trì Diệp, có lẽ là cô quá mức ngu ngốc chỉ muốn ôm những thứ không hạnh phúc
Tôi sống rất tốt, không có như anh tưởng tượng kém tới mức đó đâu..
Cô cố gắng che giấu, lại quên mất cuộc sống mà cô trải qua trôi đi ra sao. Chỉ cần là người tinh tường một xíu cũng có thể nhìn ra
Dụ Phi Trạch không nói tiếp, chỉ là nhợt nhạt cười, Bài hát này tôi cực kỳ thích, mỗi lần nhớ cô, tôi đều đã nghe bài hát này
Những lời chứa đầy tình ý này, làm cho mang tai cô đỏ một mảnh, cô cúi đầu, ngập ngừng, Phi Trạch...
Chúng ta có hợp hay không, không phải cô định đoạt là được đâu.
Dụ Phi Trạch quay mặt về phía cô, khóe miệng chếch lên một đường còng đó là sự sắp đặt của ông trời.
Cô nói không ra lời, trong xe bây giờ chỉ còn lại tiếng ca dập dờn nhẹ nhàng