Nửa giờ sau,xe dừng lại trước cửa , Diệp Cẩm Tú nắm chặt áo khoác, ngón tay đặt lên tay cửa nói Phi Trạch, cám ơn đã đưa tôi về. Dụ Phi Trạch lông mi khẽ chớp, mỉm cười, Như này mà cũng tính là cảm ơn à? Cô nghiêng đầu sợ hãi giống như Tiểu Bạch Thỏ, không rõ ý anh. Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên như chuẩn bị hôn
Trên người hắn tỏa ra mùi thơm mát bao trùm. Diệp Cẩm Tú bị dọa giật mình, theo phản xạ đẩy bàn tay hắn ra, móng tay đâm vào da hắn: Dụ Phi Trạch, anh ....!Cô hung hăng đẩy ra hắn, bước xuống xe. Dụ Phi Trạch nhìn cô bối rối chạy vào trong, khóe miệng nở nụ cười bán nguyệt ấm áp.
Cẩm Tú, sẽ có một ngày, cô sẽ lại là của tôi
Hai người đều không có chú ý tới, ngay trong hoa viên Dụ gia, một người phụ nữ chính đang cầm cameras, nhìn thấy cảnh tượng thú vị liền chụp mấy tấm, đắc ý nở nụ cười.
Về nhà , Diệp Cẩm Tú liền vào trong phòng, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở trên xe , cô liền cảm thấy nguy hiểm. Cô chui vào chăn, mơ mơ màng màng ngủ, toàn thân lạnh toát, đắp bao nhiêu chăn cũng cảm thấy không đủ. Cô Đem mình bao bọc trong chăn, mãi đến khi trán xuất hiện mồ hôi, cô mới mê man ngủ.
Hôm nay ngoài trời gió thổi lạnh, cho dù là người đàn ông cường tráng cũng khó mà chịu được. Huống chi, thân thể cô lại yếu như vậy.
Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, mãi đến khi dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, cô mới tỉnh lại. Thân thể vẫn không thoải mái, toàn thân nặng nhọc. Nhìn phía ngoài cửa sổ, một mảnh bóng đêm mông lung, đồng hồ treo tường đã điểm bảy giờ tối. Đầu óc cô hỗn loạn. Bụng đói, cô khoác vào cái áo ngủ dày, đi đôi dép bông, đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Trên sofa dưới đại sảnh, Ngải Lỵ đang ngự trên người DỤ Trì Diệp, vẻ mặt lấy lòng, Diệp, không thể tưởng tượng được đi, cô ấy làm chuyện như vậy sau lưng anh. Diệp Cẩm Tú ngừng chân, tay trượt trên lan can. Nghe thấy động tĩnh, Ngải Lỵ nhìn về phía cô, cười âm lãnh, Dụ Trì Diệp đang ngồi sofa, giống như tượng băng vạn năm, toàn thân phát ra hàn ý làm cho người ta sợ run. Nhìn thấy cảnh này, Diệp Cẩm Tú coi như không thấy gì, cô coi như không có hai người, chuẩn bị yên lặng đi xuống phòng bếp tìm đồ ăn
Dù cô không muốn ăn, thì đứa bé trong bụng cô cũng muốn ăn.
Đứng lại.
Phía sau vang lên âm thanh lạnh lẽo của Dụ Trì Diệp .