Cô quay đầu, khuôn mặt còn buồn ngủ mặt nhìn hai người, không hiểu bọn hắn muốn làm cái gì. Hắn ánh mắt sắc bén giống như mãnh thú, nhưng cô cũng không biết hắn muốn làm cái gì. Cô hình như, cũng không có trêu chọc hắn.
Có chuyện gì sao?
Giọng nói cô thoáng khàn khàn, vì bị sốt nên đôi má đỏ ửng. Hắn trầm mặc, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, cô vậy mà làm như không có việc gì !
Dụ phu nhân, cô cũng quá đáng quá rồi nha, làm sao lại có thể làm việc có lỗi với Diệp như thế? Ngải Lỵ từ trên ghế sofa đứng lên, cầm trong tay một xấp hình, đi tới phía nàng, Cô như này làm Diệp rất khó chịu đó. Châm chọc khiêu khích giả bộ làm người tốt, làm cho người ta buồn nôn, Diệp Cẩm Tú lông mày giương lên, không hề để ý tới, xoay người đi vào phòng bếp, Tôi không biết cô nổi điên làm gì.
Phía sau vang lên tiếng cười nhạo, không đợi cô phản ứng kịp, sau đầu đã bị đồ vật ném tới.
Diệp Cẩm Tú hai tròng mắt chứa lửa giận, lại cố nhịn xuống, cô quay đầu lại, nhìn trên mặt đất rơi rụng ảnh chụp, cả người ngây ngẩn . Trên sàn, hơn mười tấm ảnh chụp, đều là cô cùng Dụ Phi Trạch ở trên xe bộ dạng thân thiết . Trong lòng nàng quặn lại, xế chiều hôm nay, cô căn bản là không có cùng Dụ Phi Trạch làm chuyện như thế, những tấm ảnh này, bởi vì góc độ chụp kĩ xảo, giống như hai người đang hôn nhau.
Thế nào hả, không lời nào để nói sao, Dụ phu nhân, cô cũng không biết điều gì cả. Diệp đối với cô tốt như vậy, mà lại dám phản bội anh ấy? ! Ngải Lỵ ngữ khí tăng lên, trên mặt ý cười, lại càng ngày càng hung hãn.
Diệp Cẩm Tú ngồi xổm xuống, nhặt những tấm hình kia lên, ngón tay run rẩy, trên mặt tê dại: Đó không phải là thật, tôi cùng anh ấy,chẳng hề có chuyện gì hết! Cô đứng lên, Dụ Trì Diệp vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sofa, cô nắm ảnh chụp, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, bối rối giải thích, Nếu anh không tin, thì gọi điện thoại Cho Dụ Phi Trạch đi!
Ha ha... Ai chẳng biết đó là gian phu của cô, hai người đã sớm thông đồng rồi!
Ngải Lỵ thêm mắm thêm muối, vốn sắc mặt Dụ Trì Diệp không tốt, bây giờ lại đen một tầng. Diệp Cẩm Tú hít sâu, nhìn về phía Ngải Lỵ, cắn răng: Tôi không có chính là tôi không có, tôi không giống cô, bán đứng thân thể mình,lấy lòng đàn ông làm niềm vui! Tôi không có hạ tiện như cô!
Bốp!
Một cỗ lực lớn giáng cái tát xuống gò má ửng hồng của cô. Thân thể vốn đang suy yếu dưới cỗ lực ấy thực không chịu nổi, lảo đảo ngã xuống sàn.