Cô ôm mặt, không tin được nhìn về phía Dụ Trì Diệp,dưới ngọn đèn vàng hạ, đáy mắt cô bao phủ bởi một lớp chất lỏng. Đôi má đỏ hừng hực, mặc dù như thế không sánh được vết thương lòng mà Dụ Trì Diệp đem đến cho cô.
Kết hôn ba năm, hắn chưa bao giờ đánh cô, tuy thường ngày thô bạo không để cô vào mắt. Nhưng chưa bao giờ giống làm khó cô
Dụ Trì Diệp cũng ngây ngẩn cả người, nhưng lập tức khôi phục vẻ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt hắn sắc bén nguy hiểm liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: Ly hôn.
Giấy thỏa thuận li hôn...
Diệp Cẩm Tú nắm tay hắn đẩy tờ giấy kia, lắc đầu, Em sẽ không ly hôn.
Trên giấy thỏa thuận ly hôn viết rõ ràng, cho dù ly hôn cô cũng sẽ có tài sản, cho dù thế cô vẫn sẽ không ly hôn.
Ba năm trước đây, trước khi ba cô lâm chung đã giao cô cho Dụ Trì Diệp trong tay, là muốn để cho cô hạnh phúc, không phải để cho cô đi đến con đường ly hôn.
Dụ Trì Diệp cười lạnh,trong mắt hiện lên tia tàn ác Không ly hôn thì giữ cô lại làm gì?
Đúng nha, loại phụ nữ như cô căn bản không xứng với Diệp của tôi
Ngải Lỵ nhích lại gần hắn, mắt liếc qua, âm thanh kiều mị Cô không có chút thức thời nào vậy?
Vừa rồi đã nhận một cái tát, nếu cô không phản kháng, Dụ Trì Diệp chỉ sẽ càng thêm chán ghét.
Diệp Cẩm Tú biết rõ điểm này, nhưng ngay cả như vậy, cô cũng phải kiên trì, Ly hôn, là chuyện không có khả năng.
Cô lại muốn hầu hạ Diệp như vậy sao? Tôi không thấy thứ phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô. Ngải Lỵ nhịn không được che miệng cười, Diệp Cẩm Tú sống lưng thẳng tắp , vẻ mặt quật cường. Ngải Lỵ nghiêng đầu cười, Cái thứ hàng nát như cô...
Cút!
Một tiếng thét to. Dụ Trì Diệp giống như mãnh thú bị chọc giận, trong mắt lửa cháy hừng hực nhưng lạnh lẽo như gió lạnh thấu xương, làm cho người ta run rẩy.
Ngải Lỵ cười run người, lời nói không khách khí Nghe thấy chưa hả, Diệp kêu cô cút đó!
Ngải Lỵ ôm cánh tay Dụ Trì Diệp ,bày ra bộ dạng người thắng cuộc.
Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu lên, lông mi dài run nhẹ, kiên định nhìn hắn.
Dụ Trì Diệp hất tay cô ta ra, giọng nói âm lãnh, khí thế làm cho người ta sợ hãi, Ngải Lỵ, tôi kêu cô cút.