Thời khắc này, Ngải Lỵ ngây người, cô ta quay đầu nhìn hắn, đôi mắt to rưng rưng nước mắt: Diệp,em có làm sai gì đâu?
Dụ Trì Diệp lạnh lùng mặt mũi tối sầm liếc cô một cái,cầm theo một tờ chi phiếu, Phu nhân Dụ gia,cũng đến lượt cô chà đạp sao?
Chi phiếu bay xuống mặt sàn, Ngải Lỵ cắn môi, nước mắt chảy xuống, Diệp...
Về sau không được xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.
Sắc mặt âm trầm đáng sợ, Ngải Lỵ cũng không dám nhiều lời, ngồi xuống mặt đất nhặt tờ chi phiếu lên, rưng rưng chạy ra ngoài.
Diệp Cẩm Tú nhìn cửa đóng lại,một hồi choáng váng. Cô hoàn toàn không hiểu Dụ Trì Diệp muốn làm gì, đầu óc hắn có vấn đề sao?
Cô cố gắng đứng dậy,nhưng hơi chóng mặt, thiếu chút nữa ngã lên người hắn.
Dụ Trì Diệp dùng tay ngăn cô lại, đẩy cô nằm xuống ghế sofa.
Tia sáng vàng chiếu xuống, gương mặt sinh ra chút huyết sắc, thân thể hắn che hơn phân nửa nguồn sáng, cô toàn thân bị bóng hắn che khuất. Chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn và những vòng sáng lớn .
Dụ...
Cô muốn nói nhưng lại thôi, sô pha vốn không rộng rãi, cô bị vùi trên ghế sofa. Mà hắn chống tay vịn, toàn bộ thân thể cô đều bị bao trùm .
Cô ngửi được mùi thơm ngát từ loại dầu gội hắn dùng, cảm giác được toàn thân hắn toát ra hàn ý, cô chỉ biết ấp a ấp úng giải thích, Em cùng Dụ Phi Trạch, là trong sạch.
Hắn không nói một tiếng, bình tĩnh nhìn cô. Cô giống như một chú nai con, trông mong nhìn hắn, trong đôi đồng tử đó phản chiếu khuôn mặt của hắn. Hai cánh môi hồng của cô ướt át mềm mại, làm cho người ta nhịn không được chỉ muốn chiếm lấy.
Hắn cổ họng nóng lên, nuốt nước bọt xuống, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, Nói vô căn cứ.
Diệp Cẩm Tú trong lòng hoảng hốt, biết có nói thế nào đi nữa hắn cũng không tin mình, ngón tay mềm nhũn nắm trước ngực áo, mùi hương trên người cô, bay vào xoang mũi hắn.
Cô không biết động tác này có thể kích dục một người đàn ông. Cô cắn chặt hàm răng, bất đắc dĩ vừa giận lại vừa hận, Trong xe của Dụ Phi Trạch có hộp đen, anh không tin có thể đi kiểm tra.
Để chứng minh sự trong sạch của cô có rất nhiều cách, cô làm gì phải sợ hãi như vậy.
Dụ Trì Diệp ngón tay thon dài di chuyển kẹp lấy tay cô, giọng nói trầm thấp, Tôi nói rồi, cô tốt nhất đừng làm Dụ gia mất mặt.
Hắn là đang nói chuyện vừa nãy hay chuyện sáng nay.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn như dòng điện chạm vào cô làm cho thân thể cô run rẩy, cô cô gắng duy trì hô hấp, lại không chú ý vật tròn trịa trước ngực cũng không ngừng lên xuống.