Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người

Chương 16: Chương 16




Làm cho người ta miên man bất định.

Ngón tay hắn trượt một đường đi xuống, hung hăng cởi áo ngủ của cô ném xuống sàn , lộ ra bên trong áo ngủ hồng nhạt mỏng, đem thân thể cô phơi bày ra hết. Đường cong mềm mại được nội y phác họa, cái cổ thon dài đi xuống là xương quai xanh tinh xảo làm cho người ta khó quên, làn da trắng như bạch ngọc lộ ra.

Tầm mắt hắn bắt đầu rối loạn. Cô còn đang sốt,không chú ý tới nét mặt của hắn. Ngón tay hắn chạm cô cô cảm giác lạnh thấu xương.

Dụ Trì Diệp, tôi khó chịu...

Trên mặt cô đỏ ửng càng ngày càng đậm, đầu cô mơn màng, cảm giác trong đầu mỗi dây thần kinh đều nhức nhói. Nhưng những lời này qua tai Dụ Trì Diệp , lại nghe thành ý khác .

Sao vậy, Dụ Phi Trạch chạm cô mới cảm thấy không khó chịu, ?

Hắn đột nhiên đưa cánh tay ôm dưới lưng cô, thô bạo đem thân thể của cô ép dưới thân mình, để lộ ra vòng eo mảnh khảnh của cô.

Diệp Cẩm Tú thở dốc, nhìn cặp mắt chứa đầy dục vọng kia Em không phải....Cô có giải thích cũng vô dụng, cặp mắt hiện lên một lớp sương mù, không rõ cảm xúc. Thấy nàng không động đậy, bàn tay to lớn nóng bỏng bắt đầu cởi lớp áo ngực của cô. Diệp Cẩm Tú bên tai đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ dặn , Thời gian đầu mang thai là lúc quan trọng nhất.. . Cho nên, cô không thể cùng hắn làm chuyện này được.

Dụ Trì Diệp, anh...Không đợi cô kháng nghị, tay hắn ôm lấy cô thân thể cô hung hăng xoay một vòng khiến cô nằm sấp trên ghê, cánh tay cứng như sắt thép làm cho thân thể cô cong lên như con tôm .Cho dù kinh nghiệm không nhiều, nhưng Diệp Cẩm Tú biết rõ hắn đang muốn làm gì.

Lần trước hắn say rượu, điên cuồng lấy cô làm thuốc giải, làm cho cô sợ hãi đến bây giờ.

Cô biết sức lực mình yếu. Dùng sức không được cô dùng tâm kháng cự, thân thể lắc lư vặn vẹo không ngừng, Dụ Trì Diệp, em thật sự không được! Hôm nay không được!

Vậy bao lâu thì được?

Dụ Trì Diệp thanh âm khàn vang lên bên tai cô, câu nói như lưỡi dao làm tâm cô tê dại, hắn chỉ xem cô như công cụ để phát tiết, Trừ hôm nay ra, đều được..

Giọng điệu mang theo sự ủy khuất.

Hắn cười châm chọc , ngón tay từ từ trượt trên người cô, Nếu như tôi cứ muốn hôm nay?Cô vùng vẫy Cầu xin anh...

Tôi muốn ngày hôm nay.

Dụ Trì Diệp thanh âm không rõ ràng, không để cô phản kháng hắn liền nói Bằng không chúng ta ly hôn

Nghe được hai chữ ly hôn, Diệp Cẩm Tú trong nháy mắt giống như bóng cao xu xì hơi. Hắn có thể dễ dàng với bất kì ai nhưng luôn uy hiếp cô. Nghĩ đến mong ước của ba, thân thể cô mềm nhũn ra không nhúc nhích tùy ý hắn điều khiển giống như con dê con đang đợi để làm thịt.

Cô thỏa hiệp. Hắn không muốn tiếp tục nữa, đứng dậy chỉnh lý quần áo, cùng cô giữ khoảng cách.

Cảm giác được người sau lưng đã rời khỏi , Diệp Cẩm Tú diệp xoay người nhìn lại, bắt gặp ánh mắt chán ghét của hắn. Trong lòng cô hiện lên mảng lạnh lẽo .

Cco lúc này co rúm trên ghế sofa, quần áo không chỉnh tề,nét mặt ửng hồng như hoa đào mùa xuân, hắn trào phúng cười,đáy mắt lộ ra tia khinh bỉ Mỗi lần chạm vào cô , tôi đều cảm thấy ghê tởm tới buồn nôn.

Diệp Cẩm Tú thân thể cứng đờ, lưng nhưng không cách nào ngồi thẳng dậy. Cô một câu cũng nói không nên lời, tất cả ủy khuất đều nghẹn ngào trong cổ. Cô là con người, biết vui biết buồn. Cô cũng biết đau..

Diệp Cẩm Tú trơ mắt nhìn Dụ Trì Diệp cầm áo khoác cùng chìa khóa rời đi, dưới ánh đèn vàng hạ, bóng lưng rời đi, cho dù cô làm như thế nào cũng không giữ được, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Cẩm Tú mới phản ứng kịp.

Chiếc áo rơi trên đất cùng mùi hương mà hắn để lại , làm cho cô thức tỉnh.

Quả nhiên, hắn chán ghét cô.

Chẳng cần bất kì cái gì lý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.