Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người

Chương 17: Chương 17




Liên tiếp vài ngày, Dụ Trì Diệp cũng không về nhà. Diệp Cẩm Tú như thói quen trông coi một căn nhà rỗng, không có việc gì làm, cô thường luyện yô-ga, xem phim cũ, nấu những món ăn ngon.

Cô phát hiện ra không có Dụ Trì Diệp cô cũng sống tốt. Chẳng qua có chút không quen.

Hôm sau,mẹ kế gọi điện thoại tới bảo cô trở về sinh nhật, Diệp Cẩm Tú lúc này mới giật mình, nhận ra hôm nay là sinh nhật mình. Khó có ai nhớ đến sinh nhật cô, từ khi ba qua đời hậu, cô không quan cần sinh nhật của mình nữa.

Cô thay quần áo mới đứng trước gương, trong gương là người phụ nữ mặc áo bành tô xanh ngọc , cái cổ dài thon thả được bao bọc trong lớp áo len màu trắng sữa. Một đôi dày màu nâu nhạt ngắn để lộ ra đôi chân thon dài, cô đem tóc buộc thành búi trong thoải mái trên đầu, lộ ra làn da trắng hồng, đôi mắt sáng ngời thu hút sự chú ý của người khác. Không trang điểm nhưng lại trong sáng tươi mát giống như đóa hoa nhài, làm cho người ta nhìn vào không rời đi được.Cô kéo khóe miệng,cố gắng nở nụ cười.

Đến Diệp gia , cô vừa bước vào cửa liền ngây ngẩn cả người. Mẹ Kế đang nấu cơm, trong phòng khách,chị cô Diệp Minh Châu đang dựa vào bả vai rộng lớn của một người đàn ông nói chuyện thân thiết với nhau.

Đó Không phải Dụ Trì Diệp thì là ai? Nghe thấy tiếng động, Diệp Minh Châu ngẩng đầu, đôi mắt ngận nước trong phút chốc lấp đầy bởi sự ngạc nhiên và vui mừng, đứng lên chào đón cô, Em gái, em về rồi à?

Diệp Minh Châu xuất ngoại ba năm, quả thật lại càng trở nên xinh đẹp hơn. Ngũ quan càng rõ ràng, khí chất cũng càng làm rung động lòng người, với cái áo lông cổ tròn ren màu xám, làm tôn lên nước da trắng yểu điệu của cô, một chỉ cần nhăn mày hay cười duyên một cái là đủ khiến bao nhiêu người động lòng.

Cô nở nụ cười tươi, sự thuần khiết thanh thoát lộ lên trên khuôn mặt. Diệp Cẩm Tú thất thần, mẹ kế gọi cô ngồi xuống ăn cơm, mà Dụ Trì Diệp ánh mắt lại chuyển qua một bên, ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc chăm chỉ gọt táo.

Cô ngồi xuống, tầm mắt đặt trên người Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp cứ quanh quẩn trước mặt.

Ba năm trước đây, hai người vốn là người yêu ..lưỡng tình tương duyệt. Hiện giờ lại gặp nhau, bầu không khí mập mờ tràn ngập căn phòng.

Cô siết chặt vạt áo, trong lòng giống như một miếng bông mềm nhũn , cho dù có những quả đấm nện xuống thì cũng đều vô lực.

Đúng rồi.

Diệp Minh Châu yểu điệu thướt tha đi tới, mi mắt buông lỏng toát ra khí chất của đại tiểu thư khuê các, Đây là món quà chị với Trì Diệp tặng em, em xem có thích không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.