Diệp Cẩm Tú tâm như tro tàn, hắn chưa bao giờ làm những động tác ôn nhu dịu dành như vậy đối với cô. Đầu óc trỗng rỗng không được! Diệp Cẩm Tú mày nên lập tức rời đi
Dụ Trì Diệp vẫn chưa định đi về phía cô , chỉ là tựa vào sô pha, cầm lấy bao thuốc trên bàn trà, trong tay là bật lửa sa hoa
Hắn nhẹ nhàng hút, miệng phun ra một vòng sương khói.Lại đây.
Hắn thanh âm khàn khàn, không có bất kì cảm xúc. Những lời này, rõ ràng đang nói với cô. Diệp Cẩm Tú không có ý định muốn đi qua. Hắn lại hít một hơi, vòng khói phả vào mặt Ngải Lỵ, Ngải Lỵ ở trên ghế sofa không ngừng Khách khách Cười.
Dụ Trì Diệp mày rậm nhíu lại, trêu tức nhìn về phía Diệp Cẩm Tú, Chúng ta ba người cùng chơi, như thế nào?
Dụ Trì Diệp cơ hồ là không suy nghĩ, liền nói thẳng ra. Diệp Cẩm Tú hận không thể xông lên tặng cho hắn mấy bạt tai, đúng là cô không thể làm như vậy.
Cô hít thở sâu một hơi, nhanh chóng ổn định cảm xúc, lồng ngực đau nhói khó chịu, tựa như tim bị dao cắt ,khóe miệng cô tạo nên một đường cong,miễn cưỡng tươi cười, nhưng trong lòng lại đang nhỏ máu. Ha,Không đâu hai ngươi từ từ chơi đi.Cô ngón tay buông lỏng, đáy lòng cũng rốt cục kiên định cho dù đau đến đâu cũng phải cố cười.
Dụ Trì Diệp thấy nụ cười của cô vô cùng chướng mắt, hắn chán ghét nhìn về phía cô, giống như cô đang làm phiền đến họ.
Hầu hạ tôi, là bổn phận của cô. Hắn dập tắt tàn thuốc, đi tới cửa, bức nàng đến góc tường, tay chống khung cửa, trên mặt lạnh lẻo nổi ý cười chế giễu, đáy mắt ghét bỏ.
Như thế nào, không muốn làm Dụ phu nhân nữa?
Trong giọng nói trào phúng, giống như một quả bom hẹn giờ, Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.
Hắn khóe môi vẫn dập dờn mùi thuốc lá. Cô biết, Dụ Trì Diệp sẽ không đối xử ôn nhu với nàng, lại càng không đối tốt với cô, cho dù là một chút.
Hắn vòng ngón tay của lên vành tai cô,tùy ý trêu chọc , cô nghiêng đầu sang chỗ khác, cố nén đáy mắt ủy khuất.
Ba năm này, cô ngày ngày giống như bị địa ngục dày vò. Nhưng cô vẫn muốn ở lại bên cạnh hắn. Là cô điên rồi sao?
Bờ môi hắn kề trên trán cô vén tóc, khinh bỉ cười rộ lên: Năm đó, ba cô trăm phương nghìn kế đưa cô dâng tặng tôi, không phải là muốn làm tôi vui sao?
Người đã mất rồi , hắn vẩn còn bôi nhọ ba cô như vậy. Diệp Cẩm Tú tim như bị đao cắt, biện giải: Ba em chỉ là muốn em được hạnh phúc,chứ không phải là để em đến làm đồ chơi anh!