Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người

Chương 3: Chương 3




Biện giải như vậy nghe cũng quá cứng nhắc đi. .

Dụ Trì Diệp thấp giọng cười nhẹ , trong ánh mắt trào phúng càng ngày càng thâm, hắn vòng tay nắm chặt thân thể của cô, thân thể cô vô lực đụng vào tường.

Cánh tay hắn giống như đúc bằng sắt, gắt gao đem bao lấy cô, để cho cô giống như bị đeo gông xiềng, không thể trốn thoát. Đầu cô cũng va vào vách tường, thân thể cảm giác được vách tường truyền đến lạnh lẽo, cô đáy mắt chứa đầy nước. Môi vì cắn trở nên trắng bệch, cô vẫn cảnh cáo chính mình, không thể khóc, nhất định không thể khóc. . .

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của hắn, Một khi đã như vậy, bây giờ tô có thể cho cô tính phúc. Trong phòng còn có Ngải Lỵ, nhưng mà Dụ Trì Diệp lại có thể hoàn toàn coi như không có.

Diệp Cẩm Tú liều mạng vùng vẫy,cô cũng không có thể trước mặt nữ nhân khác bị Dụ Trì Diệp làm nhã!

Dụ Trì Diệp, anh điên rồi có phải hay không!

Cô thân thể như rắn trườn nỗ lực thoát ra khỏi vòng kiểm soát của hắn. Bàn tay nóng bỏng to lớn của Dụ Trì Diệp nghe được tiếng gào phản kháng của cô hắn càng thêm hưng phấn, thanh âm cũng tăng lên.

Tôi rất lâu không có chơi đùa ba người rồi.

Nghe nói thế, Ngải Lỵ cũng từ trên ghế sofa đi xuống, tiến đến phía sau hắn,vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, ngón tay từ từ mơn trớn rồi trượt xuống lưng. Diệp, anh thật sự là đáng ghét a, anh xem, anh dọa Dụ phu nhân sợ rồi.

Diệp Cẩm Tú nằm úp sấp ở trên tường, nghe được phía sau truyền đến âm thanh õng ẹo dạ dày của cô quay cuồng, cảm thấy được nồng đậm sự ghê tởm!

Thừa dịp Dụ Trì Diệp chú ý đến Ngải Lỵ , cô dùng hết toàn lực, đẩy Dụ Trì Diệp ra thoát khỏi sự giam cầm, Dụ Trì Diệp, anh quá đáng lắm rồi!

Cô hướng ra khỏi phòng, vừa đi vài bước, cổ tay đã bị hắn túm chặt.

Dụ Trì Diệp lạnh lẽo không hề cảm tình thanh âm vang lên, Sao vậy, còn chưa xong mà, đã muốn chạy sao?

Ngải Lỵ đặt môi lên bả vai Dụ Trì Diệp , vẻ mặt đắc ý nhìn về phía cô, Dụ phu nhân, chúng ta cũng nhau chơi đi, phương diện này của Diệp rất là lợi hại đó nha.

Thanh âm kiều mị của cô ta, làm cho Dụ Trì Diệp trên mặt hiện lên một tia cân nhắc ý cười, hắn ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú dùng lực vùng vẫy bỏ tay ra: Dụ Trì Diệp, anh buông tay ra !. Vừa dứt lời, hắn bỗng buông lỏng, để cho thân thể của cô mất thăng bằng, ngã sấp xuống, phía sau lưng là hàng rào ở cầu thang, cánh tay cũng đụng phải lan can sắt đau đớn kêu lên một tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.