Hiện tại trong phòng rất an tĩnh, yên tĩnh đến độ Hạ Tịch Quán nghe được tiếng hít thở của chính mình, hô hấp của cô dường như cũng bắt đầu phát run.
“Quán Quán, vì sao em không nhận quyền số tay y học này, em không dám: sao?” Lục Hàn Đình biêt cô đã đoán bảy tám phần, Quán Quán của anh là thông tuệ vô song bực nào, bằng không làm sao con trai Lục gia có thể đều là kẻ sỉ tình vì cô?
Hạ Tịch Quán nhìn quyền sổ tay y học kia, cô chậm rãi lắc đầu, tay còn rụt lui về phía sau một cái: “Cơ thể em hơi khó chịu, em đi trước…”
Cô đứng dậy muốn đi.
Thế nhưng bàn tay to của Lục Hàn Đình vươn qua, kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh.
Hạ Tịch Quán giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi giam cầm của anh: “Lục tiên sinh, anh buông ra! Em không muốn xem, em cái gì cũng không muốn xeml”
l n Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt sáng ây đã chậm rãi biến đỏ, bên trong còn dâng lên tầng hơi nước trong suốt.
Cô cầu xin nhìn anh, không muốn xem.
“Quán Quán, em phải xem… đây là em ấy để lại cho em, cho nên, em nhất định phải xem.” Lục Hàn Đình lôi bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô đặt trên quyền số tay y học kia.
Hạ Tịch Quán thoát không được, cô chỉ có thể vươn tay, dùng đầu ngón tay run rẫy chậm rãi lật ra trang đầu tiên của số tay.
Rất nhanh, cô liền thấy dòng chữ quen thuộc kia.
Nét chữ nét người, chữ Lục Tử Tiễn thanh hoa tuấn dật, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được.
Ba, một tiếng, Hạ Tịch Quán nặng nề khép lại quyển sổ tay y học kia, cô không còn có dũng khí nhìn tiếp.
Hàng mi nhỏ dài thống xuống, bất an rung động, cũng không biết làm sao nữa, trong mắt nóng hỏi, như là có lửa F ; đang đôt cháy hai mặt cô, rât đau. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Nước mắt trong suốt ở giây tiếp theo liền đập xuống, giống như chuỗi châu đứt đoạn, điên cuồng rơi xuống.
Cả người Hạ Tịch Quán mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trên thảm lông mềm mại, Lục Tử Tiễn… hóa ra là Lục Tử Tiến!
Vừa rồi, cô đã đoán được.
Người có thể phá được vấn đề nan giải nhất của y học – suy tim nhất định là liễm diễm mà phong hoa, nhắc tới liễm diễm phong hoa, ai có thể so được với Lục gia nhị công tử Lục Tử Tiễn?
Nhưng…
Nhưng đừng nên như vậy…
Lục Hàn Đình ngồi trên xe lăn, nhìn Hạ Tịch Quán khóc không thành tiếng, anh nhẹ giọng nói: “Quán Quán, em thông minh như thế, đã đoán ra là Tử Tiễn rồi, đúng không?”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu, trên mặt của cô đều là nước mắt, hai mắt đãm lệ mờ cả tầm nhìn: “Vì sao… vì sao là anh ấy?”
“Quán Quán, vậy em cảm thấy… là ai thay em rút Hiên Viên Kiếm ra?”
Hạ Tịch Quán cứng đờ, con ngươi đột nhiên co rút: “Là… là Lục Tử Tiễn?
Không có khả năng, không thể, Lục Tử Tiễn không có máu Xích Tử, chỉ có máu: Xích Tử mới có thê rút ra Hiên Viên Kiếm!”
“Phải, anh và Tử Tiễn là anh em ruột, cho nên Tử Tiễn vì em mà mạnh mẽ…
nghịch thiên cải mệnh, để mình có được dòng máu Xích Tử, là em ấy thay thế anh, rút ra Hiên Viên Kiếm cho em.”