Anh vân sợ.
Sợ bản thân không vượt qua được cửa ải anh trai của cô.
Sợ anh cô sẽ mang cô đi.
Sợ mình sẽ nhịn không được giương cung bạt kiếm với anh trai cô.
Môi Cố Dạ Cẩn rơi trên trán Diệp Linh, từng lần một hôn, anh nhẹ giọng than thở nói: “Linh Linh, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, lại khiến anh… sinh lòng khiếp đảm, bắt đầu không còn cách nào tiếp thu biến cố, bắt đầu không thích lênh đênh phiêu dật, anh đã cảm giác bản thân đã không giống mình nữa rồi.”
Diệp Linh đang say giấc đã định trước không cách nào cho anh bắt kỳ đáp lại.
Lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang ên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, có khách tới.”
Đã trễ thế này, sau khi Tiêu Thành đến, ại có người tới.
Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, con ngươi đen hanh bần nhìn sang: “Người nào?”
“Tứ ca”
Tiêu Tứ tới rồi!
Tiêu Thành ra khỏi biệt thự, nhanh chóng lên chiếc xe bảo mẫu màu đen, xe sang trọng vội vã phóng đi.
Lúc này ven đường có một người, là…
Ôn Lam ngồi trên xe lăn!
Ôn Lam khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn hướng chiếc xe kia biến mất phương, thật lâu chưa hồi hồn.
“Phu nhân, bà sao vậy?” Thủ hạ sau lưng hỏi.
Tay Ôn Lam run lên, toàn thân đều run rẫy, một lúc lâu bà ta mới nói ra một câu đầy đủ: “Nó đã trở về… người Diệp gia đã trở về… Diệp Minh đã trở về…”
Ôn Lam đã nhìn ra, người đàn ông ban nãy kia chính là Diệp Minh.
Ôn Lam cả đời này đối với người Diệp gia đều nhớ mãi không quên, Diệp gia là ác mộng bao nhiêu năm bà ta nửa đêm tỉnh mộng, là ma chướng trong lòng bà ta, nên dù Diệp Minh mang một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, bà ta vẫn giống với Diệp Linh, vẫn là ánh mắt đầu tiên liền nhận ra anh.
Trời ơi.
Diệp Minh đã trở về.
Nó… không phải đã chết rồi sao?
Vì sao nó lại trở về?
Có phải trở về báo thù hay không?
Con ngươi Ôn Lam không ngừng co rút lại phóng đại, khiếp sợ, bất an…
Không được, bà ta không thể để cho Diệp Minh trở về, Cố gia đã cửa nát nhà tan rồi, bà ta không thể lại để cho Diệp Minh sông lại!
Biệt thự, trong phòng khách.
Tiêu Tứ ngồi trên ghế sa lon, đang uống trà.