Lúc này người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh.”
Cố Dạ Cần xuống lầu.
Tiêu Tứ nhanh chóng ngảng đầu, Cố Dạ Cần áo sơ mi trắng quần tây đen từ trên lầu đi xuống, giữa mi tâm tuần mỹ lộ ra vẻ bạc tình thờ ơ.
“Cố tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Tiêu Tứ đứng lên, chủ động vươn tay, muôn bắt tay với Có Dạ Cẩn.
Cố Dạ Cần đi tới, nhưng không cùng Tiêu Tứ bắt tay, mà là ngồi ở chủ vị ghế salon, anh thản nhiên liếc Tiêu Tứ: “Ngồi đi.”
Tay Tiêu Tứ cứ như vậy cứng đờ ở giữa không trung, rất xấu hỗ.
Thủ hạ phách lối của Tiêu Tứ lúc này tiến lên chỉ trích: “Mày sao không biết thức thời như thế, mày biết Tứ ca bọn tao là ai không, Tứ ca nắm tay với mày là vinh hạnh của mày đói”
Cố Dạ Cần lười biếng tựa lưng trên ghế sa lon, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, anh đốt một điếu thuốc, hút một hơi, sau đó mới chậm rãi ngước mắt, đôi con ngươi đen thanh bân kia xuyên qua làn khói mù lượn quanh nhàn nhạt rơi vào trên mặt tên thủ hạ.
Thủ hạ nhìn Cố Dạ Cần, ánh mắt người đàn ông trong ngọn lửa đỏ tươi đang nhảy múa không thấy rõ, song khiến người ta không hiểu sao sợ hãi.
Da đầu thủ hạ tê rần.
Lúc này Tiêu Tứ tát thủ hạ một cái, mắng to: “Thằng chó, ai cho mày ra ngoài là cắn bậy người, nơi này là Hải Thành, là địa bàn của Cố tổng, mày ăn gan hùm mật gấu àI”
Nói rồi Tiêu Tứ cười nói: “Cố tổng, anh đừng tức giận với thằng chó này, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
Cô Dạ Cân không có biêu cảm gì, anh ở trong cái gạt tàn thuốc gõ gõ điếu thuốc: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Tiêu Tứ ngồi xuống: “Cố tổng, anh có nghe nói qua… Diệp gia không?”
Cố Dạ Cẩn nhướng mày: “Người nào của Diệp gia?”
“Chính là Diệp Minh thiên chỉ kiêu tử của Diệp gia trâm anh, nổi bật trong giới chính trị đã trở thành cú hích hồi đó. Sau đó Diệp gia ra gặp biến có, tiếc là, Diệp Minh đã chết.” Tiêu Tứ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Cố Dạ Cần, hắn rất muốn từ nơi Cố Dạ Cần nhìn ra gì đó.
Song rất đáng tiếc, Cố Dạ Cẩn không có chút rung động nào, anh thờ ơ lại hút một hơi thuốc: “Anh qua đây chính là kể chuyện xưa cho tôi?”
Tiêu Tứ đột nhiên “ha ha” phá lên cười: “Cố tổng, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ là nghe nói năm đó hai nhà Cố Diệp rất thân thiết, nói vậy Cố tổng cũng rất quen thuộc với Diệp Minh, nếu như Cố tổng đã biết dấu vết của Diệp Minh, nhất định phải nói cho tôi biết, chúng ta có thể làm bạn bè.”
Cố Dạ Cần nhìn về phía Tiêu Tứ, môi mỏng nhếch ra đường vòng cung nhàn nhạt: “Tôi đúng là có biết dấu vết của Diệp Minh.”
Cái gì?
Trong lòng Tiêu Tứ khẽ động, hai mắt đều sáng: “Cố tổng, hắn ta ở đâu?”
“Vừa rồi anh cũng nói Diệp Minh đã chết, vậy bây giờ Diệp Minh nhất định là ở… âm tào địa phủ nhỉ, ah, không đúng, cũng có khả năng đã chuyển thế đầu thai rồi.” Cố Dạ Cần sâu kín cười nói.
Ánh sáng trong mắt Tiêu Tứ trong nháy mắt tắt đi, kẻ ngu cỹng nghe ra Cố Dạ Cân đang đùa giỡn hăn!
Song hắnbây giờ đang ở trong địa bàn của người ta, Cố Dạ Cần là thủ phủ Hải Thành ở chỗ này có thể nói một tay che trời, hô mưa gọi gió, Tiêu Tứ cũng không muốn gây ra phiền toái gì cho mình.
“Đã như vậy, vậy tôi cáo từ trước, nhưng Cố tổng có thể suy nghĩ kĩ một chút, nếu như nhớ ra rồi, có thể gọi cho tôi bắt cứ lúc nào.” Tiêu Tứ đặt một tắm danh thiếp ở trên bàn trà, sau đó mang theo thủ hạ rời đi.
Cả tòa biệt thự đều khôi phục an tĩnh, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế salon hút hết điều thuốc, sau đó anh ném danh thiếp trên bàn trà vào trong thùng rác.