Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2077: Chương 2077: Chương 2076




Bây giờ bị Tiêu Tứ vạch trần trước mặt, những thôn dân đều sửng sốt, ánh mắt cũng bắt đầu chột dạ né tránh.

Đây càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng Tiêu Tứ, hắn âm hiểm cười nói: “Tiêu Thành bây giờ đang ở đâu, mau giao hắn cho tôi!”

“Cậu trai này, chúng tôi… chúng tôi thực sự không biết anh đang nói cái gì, cậu mau chóng rời khỏi nơi này đi!”

Tô Tiểu Đường lên tiếng: “Ở đây không ở được rồi, còn giằng co như vậy nữa, nhất định sẽ liên lụy đến những thôn dân vô tội này, Tiêu Tứ hành sự xưa nay tàn nhẫn, thà giết lầm một nghìn cũng sẽ không bỏ qua một kẻ, sợ rằng hắn sẽ vì một mình Tiêu Thành mà huyết tây cái thôn này.”

Diệp Linh trắng nhợt mặt, tuyệt đối không thể bởi vì anh trai mà liên lụy đến nhiều sinh mệnh vô tội như vậy.

Hạ Tịch Quán nhìn về phía Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường, em nói chúng ta bây giờ nên làm cái gì? Cứu viện của chúng ta hăn rât nhanh sẽ đên, cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian cho cứu viện, nhưng cái này rất khó, phía ngoài Tiêu Tứ nhìn chằm chằm, cũng không thể để cho những thôn dân vô tội này bị liên lụy, em cảm thấy chúng ta phải nên làm như thế nào?”

Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Tứ phía ngoài, sắc mặt Tiêu Tứ dữ tợn kéo lại áo một thôn dân, túm ông ta qua, còn kề một con dao trên cổ thôn dân nọ.

“Cậu… cậu làm cái gì đói”

“Ban ngày ban mặt còn có vương pháp hay không, cậu đây là giết người, là phạm pháp!”

“Mau buông chồng tôi xuống, mau buông ra bố nó xuống!”

Những thôn dân khác đã sợ đên run lây bẩy, tiếng khóc rồng của nhóm thím bác cùng bọn nhỏ nhất thời vang lên, hiện trường xôn xao ồn ào.

Tiêu Tứ liếc mắt với thủ hạ của mình: “Bao vây cái thôn này lại cho tao, tất cả phụ nữ người già và con nít, một đứa cũng không thal”

“Dạt”

Tiêu Tứ phách lối la lớn: “Tiêu Thành!

Tiêu Thành, mày đang ở đâu!”

“Tiêu Thành, mày trước đây không phải rất hoàng hoành rất trâu bò à, sao bây giờ lại thành một con rùa đen rúc đầu!”

“Tiêu Thành, tao đêm ba tiêng, mày tôt nhất tự đi ra ngoài, bằng không, tao chôn từng đứa thôn dân này cùng mày ha ha ha.”

“Ba.”

Phía ngoài Tiêu Tứ đã bắt đầu đếm ngược rồi.

Tô Tiểu Đường quay đầu, nhìn về phía Diệp Linh: “Trước khi xảy ra tai nạn xe chị đã gọi điện thoại cho Tiêu Thành, đúng không?”

Diệp Linh gật đầu: “Ừ.”

“Vậy chị có ở trong điện thoại nhắc nhở Tiêu Thành sẽ có chuyện bất thường xảy ra, sẽ có nguy hiểm không?”

Diệp Linh sắc mặt trắng nhợt: “Không có… lúc đó chị chỉ muốn anh ấy trở về ngay, không nghĩ đến nói những thứ này…”

Hạ Tịch Quán lên tiếng: “Tiểu Đường, vì sao em lại hỏi cái này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.