Con ngươi sáng ngời của Tô Tiêu Đường rơi trên Tiêu Thành vẫn còn đang hôn mê: “Nếu như đã ở trong điện thoại nhắc nhở anh ta, vậy anh ta trên đường trở về tất có an bài, anh ta và Tiêu Tứ là tử cục, mặc dù bây giờ Tiêu Tứ nằm ở thế trên, thế nhưng nếu như anh ta có tính toán khác, đang chờ đợi một thời cơ tùy thời mà phát động, trong tuyệt địa xoay người, không hẳn là không thể nhờ vào cái cờ này loại trừ Tiêu Tứ, bắt được Tiêu lão gia tử, năm quyền toàn bộ Tiêu gia, tác thành cho tất cả dục vọng và dã tâm của anh ta.”
“Nhưng, chị không nhắc nhở anh ấy những thứ này, chị cũng không biết anh ấy có sắp xếp hay không…” Diệp Linh không xác định nhìn Tiêu Thành đang hôn mê.
Hiện tại Diệp Linh hêt sức hôi hận, lúc đó ở trong điện thoại cô nên là nói tình hình cho anh trai, để anh trai sớm có tính toán.
Tiêu Thành bây giò đang hôn mê, không ai biết trước lúc xảy ra chuyện anh đang nghĩ cái gì.
“Tiểu Đường, chúng ta không có thời gian nữa.” Lúc này Hạ Tịch Quán lên tiếng nhắc nhở.
“Dạ, đúng vậy, không còn thời gian, cho nên… Nếu như bây giờ là anh, anh sẽ làm gì?” Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Thành, như là tự lắm bẩm, càng giống như là đang nói gì đó với Tiêu Thành.
Lúc này Tiêu Tứ phía ngoài đã xông đến rồi, Tô Tiểu Đường liền xoay người, cô kéo ra cửa sổ phía sau, bén nhạy nhảy xuống.
Nhìn bóng người Tô Tiểu Đường biến mất trong tầm mắt, Diệp Linh rùng mình, cô muốn chạy qua kiểm tra tình huống.
Thế nhưng một giây kế tiếp Hạ Tịch Quán vươn tay, kéo lại cánh tay cô.
Diệp Linh quay đầu, chỉ thấy Hạ Tịch Quán đưa ngón tay đặt ở bên môi, làm dấu “suy.
Diệp Linh không dám nói tiếp nữa, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hô to của thủ hạ Tiêu Tứ: “Tứ ca, chúng em băt được một người, con ả đang cô gắng chạy trốn, bị chúng em bắt được rồi, ả chính là tân sủng kia của Tiêu Thành – Tô Tiểu Đường!”
Tô Tiểu Đường bị Tiêu Tứ bắt lại.
“Quán Quán, Tiểu Đường làm cái gì vậy, đưa dê vào miệng cọp sao, Tiểu Đường có phải điên rồi không?” Diệp Linh hoảng sợ thất sắc.
Tiêu Tứ tàn bạo ai cũng biết, hơn nữa lần trước ở bệnh viện Tiêu Tứ gặp được Tô Tiểu Đường, hắn ta đối với Tô Tiểu Đường… hứng thú đang nồng.
Mấu chốt là, Tiêu Tứ vẫn còn đang tìm con gái Hà gia, Tô Tiểu Đường đây là tự chui đầu vào lưới, làm sao còn có thể toàn thân trở ra?
Hạ Tịch Quán đương nhiên biêt tât cả: “Linh Linh, Tiểu Đường đang vì cứu viện của chúng ta, vì anh Diệp tỉnh tranh thủ thời gian.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán lại lấy ra ngân châm, cô chậm rãi đâm ngân châm vào huyệt vị của Tiêu Thành, nhẹ giọng nói: “Anh Diệp, nếu như là anh, anh sẽ làm như vậy sao?”
Lúc Tô Tiểu Đường đi đã hỏi Tiêu Thành, nếu như là anh, anh sẽ làm gì.
Cho nên, nếu như là Tiêu Thành, anh sẽ làm như vậy sao?
Thủ hạ giam Tô Tiêu Đường lại, Tiêu Tứ nhanh chóng thả thôn dân kia ra: “Tô Tiểu Đường, rốt cuộc lại là mày?”
Án tượng của Tiêu Tứ đối với Tô Tiểu Đường đặc biệt khắc sâu, bây giờ nhìn khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay của Tô Tiểu Đường, hắn xoa xoa tay.
“Tô Tiểu Đường, mày ở nơi này, vậy Tiêu Thành khẳng định cũng ở đây, nói mau, hắn ở đâu!” Tiêu Tứ không kịp chờ đợi muốn bắt Tiêu Thành.
Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Tứ, tiếng nói đạm mạc mà trong trẻo: “Tiêu Tứ, mày không sợ sao?”
Tiêu Tứ nghe không hiểu: “Sợ? Tao sợ cái gì? Hiện tại người nên sợ nhất phải là Tiêu Thành! Hắn đã biến thành con rùa đen rút đầu không dám đi ra, ngay cả tân sủng của mình vào trong tay tao cũng không dám lộ diện ha ha ha.”