Trời ạ, mọi người khiếp sợ nhìn Hạ Nghiên Nghiên, hóa ra cÔ ta đi cửa sau để vào Thánh Lê viện học, mà Hạ Tịch Quán năm 15 tuổi đã nhận được lời mời từ hiệu trưởng Thánh Lê viện, nhưng cô đã từ chối vì ngại quá xa nhà!
Đây... là khoảng cách một trời một vực giữa cô gái thiên tài thật và giả!
Các phóng viên đưa micro cho Hạ Nghiên Nghiên, ngay cả Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan bên cạnh cũng không tránh được.
"Hạ Nghiên Nghiên, có phải bây giờ cô đang rất tức giận đúng không? Y thuật cô nông cạn, bằng cấp giả, bị giới truyền thông chính thống chỉ trích, bị hiệu trưởng Lục vạch trần, chúng tôi đã chứng kiến củ và mặt mạnh nhất trong lịch sử của cô, mặt cô gần như sưng tấy lên rồi nhỉ, nhìn biểu cảm cô như sắp phát điên đến nơi rồi!"
"Lý Ngọc Lan, bà chắc nôn ra máu rồi, tỉnh toán mưu kế cho hai cô con gái mà vẫn vô dụng, bà một lòng muốn hại Hạ Tịch Quán lại bị phản ngược lại."
"Hạ Chấn Quốc, đây có phải là cô con gái đáng tự hào nhất của ông - Hạ Nghiên Nghiên không? Ông có muốn mua thuốc hối hận không? Mất bạo nhiêu tiền của thời gian đổ vào người Hạ Nghiên Nghiên cuối cùng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, ông đầu tư sai người rồi, tình cảm bao năm chung quy cũng giao nhầm người."
Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan trong lòng ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thể cất nên lời, không ngờ họ lại trực tiếp bị đám phóng viên truyền thông độc miệng này mia mai, bọn họ không khỏi hỏi liệu phóng viên truyền thông hiện tại đều nói chuyện độc mồm như thế hết à?
Những chiếc máy quay này vẫn đang ghi hình khuôn mặt của họ, âm mưu và thủ đoạn trong lòng của Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cứ như bị kính hiển vi phóng đại vô số. Lúc này, vẻ xấu hổ của họ không chỗ nào che giấu được, họ chỉ có thể vươn tay như chuột công che kín mặt mình: "Đừng quay, mấy người đừng quay nữa!"
Hạ Nghiên Nghiện sững sờ tại chỗ, cả người lạnh lẽo, bao nhiêu năm nay vất vả trèo lên, cố gắng thoát khỏi cái bóng đó, suy cho cùng năm đó cô ta cũng chỉ là một "nha hoàn" bên cạnh Nam Quán Bắc Linh, cô ta tốn bao nhiêu năm như thể để trở thành đệ nhất danh viện Hải Thành, lại còn học từ Thánh Lê viện về, cô ta nghĩ bản thân đã sắp vỗ cánh bay lên được rồi.
Nhưng cô ta phát hiện mình quả ngây thơ, chỉ mới hai tháng cô ta trở về Thánh Lê viện, đã bị Hạ Tịch Quán đánh cho hiện nguyên hình.
Thế giới mà cô ta cố gắng xây dựng, ầm ầm đổ sụp.
Hạ Nghiên Nghiên nhìn những phóng viên phương tiện truyền thông này, cô ta thấy được vè chế giễu mỉa mai, còn có cả thông cảm, thờ ơ và thù địch trọng ánh mắt của họ, thậm chí còn có người còn va vào cô ta, rồi dẫm lên người cô ta.
“Cút ngay, tôi không nhận phỏng vấn, các người đều tránh tôi xa một chút!” Hạ Nghiên Nghiên sụp đổ hét lên.
Bên kia tiếng người ồn ào, bên này viện trưởng Lý Văn Thanh đã đi tới: “Quán Quán, buổi họp báo kết thúc rồi, chúng ta đến phòng thương vụ bàn kế hoạch phẫu thuật Lệ lão phu nhân thôi."
Hạ Tịch Quán hờ hững liếc thoáng qua động tính bên kia của Hạ Nghiên Nghiên, từ giây phút cô trở về Hải Thành, trong lòng cô đã thề, nỗi đau những người này trút lên cô, cô sẽ trả lại từng người từng người một!
"Vâng viện trưởng, chúng ta đi thôi."
Hạ Tịch Quán quay lại, thấy được Lục Tử Tiễn đứng cạnh viện trưởng Lý Văn Thanh,
Lục Tử Tiễn cũng đến để tham gia buổi họp báo này, nhưng như mọi khi, toàn bộ quá trình anh đều không tham gia vào, lúc này anh bước tới, đôi mắt lạnh lùng rơi vào cô, bên trong lóe lên ánh sáng mềm mại.
Lý Nhân Nhân cười và nói: "Tịch Quán, chắc cháu chưa biết, Tử tiễn cũng tốt nghiệp đại học y khoa bậc nhất Đế Đô. Giống như cháu, 13 tuổi nó cũng được cử đi học lớp thiếu niên, nhưng Tử Tiễn không học song bằng tiến sĩ mà trực tiếp đi du học nước ngoài, nên kỷ lục bằng cấp giới y học của nó được lưu trữ nhiều năm như thế, lại bị cháu phá vỡ."