Editor: Trâm Trần
“Mặc kệ cô ấy là con gái của ai tôi vẫn sẽ yêu cô ấy, nhất mực yêu cô ấy”. Lạc Thiên Uy bất chấp tất cả, còn có chướng ngại nào ngăn cách bọn họ như tầng quan hệ máu mủ ruột rà kia.
“Nếu như cô ấy là con gái của Phương Tiêu Thần thì sao?” Phong Dạ thâm trầm nhìn anh, không hề giấu giếm nữa, mà là trực tiếp nói thẳng ra.
“Cậu nói cái gì?” Lạc Thiên Uy liền biến sắc, tâm tình vui mừng vừa rồi bị một câu nói này mà chim vào đáy cốc.
Phong Dạ chăm chú nhìn anh, gằn từng chữ nói:”Cô ấy là con gái của Phương Tiêu Thần!”
“Điều này sao có thể?” Lạc Thiên Uy hoảng sợ lắc đầu qua lại, trong lòng có một cỗ sợ hãi, anh điên cuồng giận dữ hét lên:”Không! Tôi không tin, có chết cũng không tin, cô ấy sao có thể là con gái của Phương Tiêu Thần được?”
Phương gia xưa nay vốn là kẻ thù không đội trời chung với Lạc gia, vô luận ở trên thương trường hay bang phái, bạch đạo hắc đạo bọn họ cũng đều đối địch nhau.
Phong Dạ nhìn bộ dáng điên cuồng của Lạc Thiên Uy không khỏi thở dài một cái, hắn biết nếu nói ra thì thiếu gia nhất định sẽ không cách nào tiếp nhận.
“Thiếu gia, mặc kệ ngài có chấp nhận hay không chấp nhận thì đây đều là sự thật” Sau khi nói xong ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Lạc Thiên Uy, tựa như đang chờ quyết định của anh.
Thật vất vả mới có tin tức của cô làm cho anh phấn chấn vô cùng còn là tin tức bọn họ không có quan hệ máu mủ nữa, nhưng có nghĩ anh cũng không dám nghĩ đến cô thế nhưng lại là con gái của kẻ thù.
Nếu đây là sự thật thì ba sao có thể đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ đây?
“Không được, tôi muốn đi tìm ba hỏi rõ!” Lạc Thiên Uy lấy chiếc áo khoác, không để ý đến cơ thể còn yếu chứ như vậy mà xông ra ngoài.
Trong đầu chưa bao giờ có một ý niệm mãnh liệt như thế, anh muốn tìm ba hỏi cho rõ rang, để cho chính miệng ba nói cho anh biết đây không phải là sự thật.
Khuôn mặt già nua của Lạc Chấn Long chìm trong phòng tối, ông ngồi trên ghế sa lon, khuôn mặt tái nhợt, nhìn ông càng ngày càng tiều tuỵ.
Đối mặt với lời chất vấn của con trai ông không phản bác, chỉ bình tĩnh hút thuốc.
“Thiên Uy, con cam chịu số phận đi! Cả đời này con cùng Tích Tuyết có duyên mà không có phận, coi như các con không phải chị em ruột nhưng tuyệt đối không có khả năng ở cùng nhau”. Ông ngẩng đầu lên nhìn đứa con cố chấp trước mặt mình, giống như hồi tưởng chuyện xưa mà tiếc hận thở dài mấy tiếng.
“Tại sao? Vì cô ấy là con gái của Phương Tiêu Thần sao?” Lạc Thiên Uy nổi điên rống to lên, hoàn toàn không thể nào tiếp nhận chuyện này được.
“Không phải là con không được thích nó mà là Phương Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không để cho con cùng con gái của ông ta ở chung một chỗ đâu” Ánh mắt Lạc Chấn Long thâm trầm, giọng nói mang theo u oán mà thê lương.
Ông biết Phương Tiêu Thần hận ông cả đời này, hận ông năm đó cướp đi người con gái mà hắn ta yêu nhất, làm sao để cho con trai của kẻ thù cưới con gái của mình đây? Tuyệt đối không thể nào!
“Tại sao” Đây rõ rang là ân oán của ba và ông ta ở kiếp trước sao lại muốn để đời chúng con gánh chịu hậu quả?” Lạc Thiên Uy kích động điên cuồng hét lên, sắc mặt tái nhợt mà tuyệt vọng.
Lạc Chấn Long ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai, ánh mắt ủ dột:”Con cho rằng chỉ là ân oán của kiếp trước sao? Phương Tiêu Thần sẽ không bao giờ tiếp nhận con làm con rể của hắn không đơn thuần chỉ vì con là con trai của Lạc Chấn Long ta mà nguyên nhân sâu xa hơn đó chính là con là người đã giết vợ của hắn!”
“Ba, người nói cái gì vậy? Giết vợ? Con làm sao có thể giết vợ của ông ta được?” Sắc mặt của Lạc Thiên Uy chấn động khó có thể tin.
Lạc Chấn Long ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía anh, từng câu từng chữ nói ro rang:”Chẳng lẽ con đã quên, lần đầu con gia nhập tổ chức sát thủ, con đã giết chết một người đàn bà rồi sao? Cô ta chính là vợ của Phương Tiêu Thần tên là Chung Tâm Hoa, cũng là mẹ kế của Lạc Tích Tuyết”.
Sấm sét giữa trời quang, Lạc Thiên Uy lập tức đờ đẫn sững sờ ngay tại chỗ.
“Thiên Uy, con bình tĩnh một chút, con cùng Tích Tuyết là không thể nào cho nên về sau con đừng nghĩ đến nó nữa, quên được thì cứ quên đi” Lạc Chấn Long thở dài một hơi nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lạc Thiên Uy cảm thấy tâm lúc này quá ư là mệt mỏi, chân tướng tàn nhẫn mang lại cho anh sự đả kích quá lớn, anh cảm giác mình đang ở thiên đường không được bao lâu thì là bị quăng xuống địa ngục, thật sự đã vượt quá xa sức chịu đựng của anh rồi!
“A!!” rốt cuộc không chịu được nữa anh gao thét lên, đôi tay nắm thành cú từ từ ngã xuống đất.
Liên tục mấy ngày Lạc Thiên Uy không ăn cũng không uống, tỉnh lại một chút rồi lại rơi vào hôn mê, cơ hồ như không muốn tỉnh lại nữa.
Không có Tích Tuyết bên cạnh cuộc đời của anh là một mảnh xám xịt, không thấy được cô anh tình nguyện chết đi.
Giữa cô và anh có nhiều kỷ niệm là thế, vui có buồn có, cũng nhiều hận thù rối ren như vậy, khổ sở như vậy nhưng lại khắc cốt ghi tâm, để cho anh càng khó có thể quên đi.
KHông có cô, anh sẽ chết, anh yêu cô, muốn gặp cô, nhớ cô đã thành một thói quen đáng sợ!
Phong Dạ không nhẫn tâm nhìn chủ nhân của mình sa sút như vậy nữa nên trong đêm hắn len lén đưa cho Lạc Thiên Uy một tờ giấy bên trong có địa chỉ của Tích Tuyết ở Argentina.
Lạc Thiên Uy không chút nghĩ ngợi nhổ ống tiêm ra, vọt ra khỏi phòng bệnh trực tiếp lái xe đến sân bay.
Phong Dạ đuổi sát theo sau rốt cuộc cũng tìm thấy Lạc Thiên Uy ở sân bay:”Thiếu gia, để tôi đi cùng ngài” hắn thật sự lo lắng, thiếu gia còn yếu như vậy lại đi một mình không biết đến đó Phương Tiêu Thần có làm khó thiếu gia như thế nào đây.
Lạc Thiên Uy vốn muốn cự tuyệt nhưng mấy ngày nay anh đã không ăn không nghĩ, than thể mệt rã rời nếu không cho Phong Dạ theo cùng chắc anh sẽ không chống đỡ nổi trên máy bay nữa.
Mấy tiếng sau máy bay đã đến Argentina.
Thời điểm màn đêm buông xuống, theo điều tra của Phong Dạ thì bọn họ cũng tìm được chỗ ở của Lạc Tích Tuyết đó alf một biệt thự vô cùng xa hoa.
Biệt thự này có tường được xây dựng rất cao, bên trong còn có hộ vệ.
“Thiếu gia, ngài vào trước đi, tôi sẽ thám thính tình hình, tiểu thư đang ở căn phòng ở lầu ba”. Phong Dạ chỉ vào một gian phòng có ánh sang yếu ớt.