Edit : babynhox
Lợi dụng bóng đêm, Lạc Thiên Uy trèo qua vách tường, nhưng trong phút chốc chạm đất, hắn cảm thấy từng cơn chóng mặt.
Bởi vì nhớ Lạc Tích Tuyết, đã liên tục vài đêm hắn không có nghỉ ngơi tốt, vừa nảy chỉ ngủ một lát trên máy bay, thể lực vẫn không thể chống đỡ nổi.
Nhưng cho dù như thế, vẫn không ngăn cản được quyết tâm hắn muốn gặp Lạc Tích Tuyết.
Đêm lạnh như nước, từng cơn gió đêm thổi lên.
Chỉ một mình Lạc Thiên Uy xông vào biệt thự, tìm kiếm phòng Lạc Tích Tuyết.
Cuối cùng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm trên giường khiến cho hắn nằm mơ cũng thấy này, một loại cảm xúc kích động nảy lên trong lòng.
Trong lúc ngủ mơ, Lạc Tích Tuyết khép chặt mắt, lông mày nhỏ nhắn hơi hơi nhăn lại, vẫn xinh đẹp rung động lòng người, giống như một phong cảnh mê người, khiến hắn không cách nào dời tầm mắt ra khỏi người cô.
Nhưng mà đã nhiều tháng không gặp, cô vừa gầy, sắc mặt cũng tái nhợt hơn, Lạc Thiên Uy nhìn mà đau lòng.
Không phải Phương Tiêu Thần là ba ruột của cô sao? Sao lại không chăm sóc tốt cho cô?
Lạc Thiên Uy đi đến bên giường cô, đưa tay khẽ xoa lên mặt của cô, nhìn bộ dáng mềm mại đáng yêu trong cơn ngủ mơ của cô, cứng rắn ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn đang lẳng lặng hòa tan.
Trong cơn ngủ mơ cô sẽ mơ thấy mình sao? Hay là, trong mộng của cô vĩnh viễn chỉ xuất hiện một người là Tiếu Vũ Trạch?
Nhưng cô có biết hay không, bản thân hắn có bao nhiêu yêu cô! ?
Lúc cô ở bên cạnh hắn, yêu cô nhưng không cách nào gần gủi với cô cái loại tư vị này đã làm cho hắn đau lòng phệ cốt; sau khi cô rời khỏi hắn, tất cả bi thương, tất cả đều bừng lên, cả người liền khó chịu giống như bị đào khoét lấy mất trái tim!
Tình yêu đối với Lạc Thiên Uy mà nói, giống như là một vũ khí sắc bén có thể dễ dàng đâm hắn bị thương, nhưng mà vì Lạc Tích Tuyết, hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận, dù cho muốn hắn gặp khó khăn đau khổ nhất trong cuộc sống, chỉ cần có thể cùng cô ở một chỗ, hắn đều cam tâm tình nguyện.
Hiện tại, rốt cuộc hắn cũng gặp lại cô, cái loại cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng này khó nói lên lời .
Hắn không kìm lòng nổi cúi người, muốn hôn môi lên cái trán của cô, đôi má, môi đỏ mọng nhưng Lạc Tích Tuyết không chú ý chuyển người lại, khiến cho hắn chụp hụt.
Lạc Thiên Uy không khỏi cười khổ: "Tích Tuyết, chẳng lẽ ở trong mơ, em cũng phải tránh né anh sao?"
Tay hắn nhẹ nhàng lật thân thể cô qua, từ từ cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, lúc cách cô chỉ còn một cm, bỗng nhiên dừng lại.
Hắn lẳng lặng nhìn cô, cảm nhận được rất rõ ràng hô hấp cùng nhịp tim của cô, còn có tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Cô luôn luôn có thể dễ dàng trêu chọc lên dục vọng của hắn, cô đối với hắn có sức hấp dẫn trí mạng, làm cho nhịp tim của không kìm nén được mà tăng nhanh.
Môi gần như là không thể khống chế , phủ trên cánh môi của cô.
Tình cảm nhớ nhung trong lòng, hóa thành nụ hôn thân thiết nóng bỏng nồng đậm.
Đôi môi ướt át của hắn, thấm lạnh, thấm ướt cánh môi khô ráo của cô, cũng rót một dòng nước ấm vào nội tâm cô.
Lạc Tích Tuyết ưm vài tiếng, răng môi mở ra, nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Môi miệng hai người dây dưa, tia lửa va chạm kịch liệt trong không khí.
Mãi đến —— công chúa bạch tuyết rốt cuộc cũng tỉnh dậy bởi nụ hôn của hoàng tử. . . . . .
Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, cô quả thực không thể tin được, khuôn mặt vừa mới xuất hiện trong giấc mơ của mình, vậy mà phóng đại ở trước mặt mình, đang chân chân thực thực hôn mình.
"A? Là anh!"
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc kêu một tiếng, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Cô là đang nằm mơ sao? Vì cái gì mỗi ngày buổi tối hắn đều xuất hiện trong mơ? Lạc Thiên Uy ác ma này rốt cuộc khi nào mới bằng lòng buông tha mình?
"Tích Tuyết, em thức dậy!"
Lạc Thiên Uy nhìn thiên hạ trong lòng đã mở đôi mắt xinh đẹp ra, giọng nói hắn vô cùng dịu dàng nói.
Trong lúc này, hai người nhìn nhau, mà đều có loại cảm giác dường như đã xa cách rất lâu.
Bọn họ đang nằm mơ sao? Nếu vậy thì, có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh lại hay không.
"Anh" Lạc Tích Tuyết tỉnh táo lại trước, cô vội vàng đẩy Lạc Thiên Uy ra, trốn tới bên kia giường, khẩn trương nói: "Anh, không nên đụng tôi!"
Ý cười trên mặt Lạc Thiên Uy ngưng lại, nhìn cô vẫn theo bản năng mà bài xích mình, trái tim Lạc Thiên Uy lại đau.
Sao hắn có thể quên, cô dùng hết tâm tư lẫn trốn mình? Cô muốn rời khỏi hắn như vậy, làm sao có thể còn muốn nhìn thấy hắn?
Nhưng mà, trái tim nhớ nhung cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, hắn không cam lòng cứ rời khỏi như vậy.
"Tích Tuyết, đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em. Anh chỉ là muốn ôm em một chút, xa nhau lâu như vậy, em có biết anh rất nhớ em không?" Lạc Thiên Uy vừa nói xong thì tiến lại gần Lạc Tích Tuyết, cố gắng duy trì tươi cười dịu dàng trên mặt, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Cho tới bây giờ, chuyện duy nhất hắn muốn làm, chỉ đơn giản là muốn ôm cô một chút, chỉ cần một chút, một chút là có thể làm cho hắn giảm bớt nổi khổ nhớ nhung mấy ngày nay.
Hắn biết mình đã không cách nào làm chuyện gì với cô nửa, tất cả đều đã qua, mặc kệ là tốt, xấu , giữa bọn họ có thể còn lại chỉ là kỷ niệm tưởng nhớ mà thôi.
"Anh không phải là em trai của tôi rồi!" Lạc Tích Tuyết sững sờ quan sát hắn nửa ngày, sau cùng đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Trái tim Lạc Thiên Uy hung hăng co rút đau đớn, hắn đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa những lời này của Lạc Tích Tuyết, cô nói hắn đã không phải là em trai của cô, cho nên ngay cả tư cách ôm cô cũng không có phải hay không? Bây giờ hắn đối với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ không có chút quan hệ gì rồi sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lạc Thiên Uy vốn tái nhợt bỗng nhiên càng thêm khó coi. Hắn không cần làm em trai của cô, lại càng không muốn trở thành người xa lạ với cô, khát vọng duy nhất của hắn chỉ là hi vọng cô có thể coi hắn là một người đàn ông, chỉ là một hi vọng này căn bản là hy vọng xa vời mà thôi.
"Anh làm sao vậy?" Nhận thấy được khác thường của hắn, Lạc Tích Tuyết khó có thể kềm chế lo lắng trong lòng.
Sắc mặt Lạc Thiên Uy nhìn qua rất kém, chẳng lẽ hắn sinh bệnh gì sao? Hay là cô rời khỏi mấy ngày nay, hắn cũng không tốt?
"Anh, không có việc gì." Lạc Thiên Uy kiên cường chống đỡ thân thể, lắc lắc đầu.
Trong mắt Lạc Tích Tuyết thoáng hiện ra nét lo lắng: "Nhưng mà sắc mặt của anh rất kém!"
Vì cái gì nhìn hắn không được như ý như vậy, cô đơn như vậy, cô rời khỏi mấy ngày nay, hắn đã xảy ra chuyện gì?
"Ha ha, Tích Tuyết, thì ra em vẫn còn quan tâm anh." Lạc Thiên Uy vui mừng cười, chỉ là tươi cười này ít nhiều có vài phần mùi vị bi thương.
Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt, ảo não trả lời hắn: "Tôi không có, anh không cần tự mình đa tình."
"Phải không? Ha ha, từ khi gặp em, thì anh chính là một người tự mình đa tình!" Lạc Thiên Uy đau khổ đóng hai mắt lại, chua sót nhếch môi nói: "Anh biết, em không thích anh, cho nên mới muốn chạy trốn khỏi anh, nhưng mà tình yêu của anh đối với em, trước giờ chưa từng thay đổi! !"
Hắn mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt ôn nhu chưa từng có, giọng điệu cũng là thê lương chưa từng có.
Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên, đây là người em trai cao cao tại thượng, bá đạo kiêu ngạo sao?
Không phải, rõ ràng là không phải, ở trước mặt tình yêu, người kiêu ngạo cũng sẽ trở nên hèn mọn.
Lòng của cô, bỗng nhiên cũng bắt đầu đau xót.