Cô khát vọng hắn như thế, hy vọng hắn ôm, nụ hôn nóng bỏng của hắn, thậm chí dù chỉ có một đêm chăm sóc, chỉ cần thuộc về hắn, toàn bộ cô đều mơ tưởng.
Ra đi lâu như vậy, trời mới biết cô cỡ nào muốn hắn, không thèm nghĩ ngày mai sẽ như thế nào, cô chỉ nghĩ bây giờ bị hắn đè ở dưới cưng chiều, yêu cầu, đấy mới là chân thực nhất.
Thấy Lạc Thiên Uy chậm chạp không có hành động, Tống Khuynh Vũ cảm thấy có chút hốt hoảng, cô biết trước kia mỗi lần Lạc Thiên Uy muốn cô, đều coi cô như Lạc Tích Tuyết, nhưng lần này, Lạc Tích Tuyết thật sự đã quay về, hắn còn cần người thế thân là cô để tìm kiếm an ủi sao?
“Này, muốn em, muốn em được không?”. Cô chủ động kéo xuống váy ngủ của mình, vươn tay ngọc kéo bàn tay của hắn chạm vào ngực mình.
Cô biết, hắn lập tức sẽ để cho cô hành động, cô sẽ đi phục vụ những thứ kia cho người đàn ông cô không yêu, mà hắn cũng sẽ mang theo Lạc Tích Tuyết chân chính cao chạy xa bay. Cô sẽ không còn được gặp lại hắn, cô chỉ muốn cùng người đàn ông mình yêu nhất trong đời một đêm xuân cuối cùng, với tư cách mãi mãi không muốn rời.
“Khuynh Vũ, muốn sao?”
Nhìn lên người phụ nữ mặt đỏ trước mắt, tay của hắn dừng lại nụ hoa nhô ra của cô, ép nhẹ vuốt ve, ngực của cô rất đẹp, vừa nhỏ thích hợp với bàn tay của hắn, hắn tới lui ở nơi đó vuốt ve, tựa như đang suy nghĩ đấu tranh, lại khiến Tống Khuynh Vũ cảm thấy từng trận mê người.
“Ưmh, Uy muốn em, em thật là muốn”.
Hô hấp của Tống Khuynh Vũ càng ngày càng gấp rút, tròng mắt xinh đẹp bắt đầu thay đổi mê ly lóe lên, cô xụi lơ, mặt dán sát gương mặt của Lạc Thiên Uy gần trong gang tấc, thở dốc khẩn cầu.
“Đấy chính là thái độ em cầu xin sao? Nếu như em thành khẩn hơn một chút, tôi có thể suy nghĩ cho em lần cuối cùng”.
Lạc Thiên Uy tà ác nheo lại tròng mắt, bàn tay chậm rãi trượt xuống, dừng lại một chỗ ở thân thể Tống Khuynh Vũ, cô lập tức run rẩy.
“A, Uy, cầu xin anh, xin an hem không chịu nổi, cho em đi, cầu xin anh”. Trong mắt cô bắt đầu có nước mắt, # đã che giấu #
Lạc Thiên Uy trong mắt cũng bắt đầu dậy sóng, động tác của hắn ưu nhã từng món cởi ra quần áo của cô, cho đến khi thân thể trắng nõn bóng loáng mê người của cô hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn, vóc người hoàn mỹ của Tống Khuynh Vũ không thể bắt bẻ, hô hấp của hắn trở nên dồn dập….
Hắn cởi ra nút áo của mình, toàn bộ quần áo hai người rơi xuống, như lửa nhiệt tình thiêu đốt cả biệt thự.
Ở trên ghế salon, người phụ nữ bị đè xuống, dưới ở cổ người đàn ông môi mỏng của cô đã chạm vào da thịt, hôn tỉ mỉ, tràn đầy thiết tha khát vọng.
Cảm xúc mãnh liệt cơ hồ rất căng thẳng.
Mắt đẹp của Tống Khuynh Vũ nửa khép vào, môi đỏ mọng quyến rũ như lửa, tay thon càng không nhàn rỗi, dồn dập cởi quần của người đàn ông.
Khi làn da trắng như ngọc của cô chạm vào thân thể nóng rực kia, cô không nhịn được kêu ra tiếng, chỉ muốn được giải thoát.
Vậy mà, hai tay của cô đang chạm vào thân dưới của người đàn ông, Lạc Thiên Uy đột nhiên dừng lại tất cả động tác, tự trên người của cô ngồi dậy, đẩy ra cô trong ngực.
“Em không phải là cô ấy!”. Hắn lạnh lùng đẩy cô ra, khó chịu đốt lên một điếu thuốc, sắc mặt có chút khó coi.
Lúc hắn có thể không biết cô là thế thân thì có thể, coi cô như Lạc Tích Tuyết, nhưng bây giờ hắn rõ ràng biết người phụ nữ trước mắt không phải Tích Tuyết, lại không muốn cô khiến hắn phản bội người hắn yêu.
Mặc dù hắn có thể bị thu hút khiến nhất thời hôn mê, cởi áo cô ra, nhưng lúc cuối cùng, lý trí của hắn vẫn chiếm hữu.
“Này? !”. Tống Khuynh Vũ từ phía sau hắn ngồi dậy, trên mắt sớm có tia đau lòng cùng lo lắng, cô dán phía sau lưng của hắn thật chặt: “Anh liền coi em như là cô ấy đi, em không ngại, chỉ cần anh muốn em, mỗi lần coi như anh đều gọi tên của cô ấy, em cũng không quan tâm”.
“Nhưng tại chính tôi!”. Lạc Thiên Uy cắt đứt lời, tròng mắt thâm thúy không có lưu lại chút dấu vết của kích tình vừa rồi.
Nếu để cho Tích Tuyết biết,hắn chạm vào những người phụ nữ khác, cô nhất định sẽ ghét hắn, hắn không thể để cho cô ghét bỏ hắn, càng không thể để cho cô chán ghét mình.
“Này, em với anh ở chung một chỗ không phải đã một hai ngày, nếu để cho Lạc Tích Tuyết bị ba năm nay anh ôm những người phụ nữ khác ngủ, cô ấy sẽ nghĩ sao?”. Tống Khuynh Vũ trong mắt hiện ra vẻ oán giận, cô đã không chịu nổi chỉ muốn hắn, thế nhưng hắn lại vì người phụ nữ khác mà không cho cô, cô chỉ có chiêu này uy hiếp hắn.
“Im miệng!”. Lạc Thiên Uy tức giận cắt đứt cô, sắc mặt lập tức trầm xuống, tay hắn nắm cổ mảnh khảnh của cô thật chặt, trong mắt lóe lên một tia lãnh lẹo sát thương: “Nếu như cô dám nói quan hệ của tôi với cô, tiết lộ nửa câu cho cô ấy, tôi liền lập tức muốn mạng của cô ! !”
Tống Khuynh Vũ cảm thấy đau khổ, tròng mắt cô rưng rưng : “Anh đã quan tâm cảm nhận của cô ấy như thế, tại sao ban đầu anh còn chạm vào em? Dù sao em với anh không phải đã một hai lần, em không ngại cùng Lạc Tích Tuyết chia sẻ một người đàn ông, anh có thể yêu cô ấy, nhưng không thể cho em một đêm cuối nhớ lại sao?”
“Ban đầu không phải cô cố ý chỉnh cho mình giống bộ dạng của cô ấy, tôi làm sao sẽ để ý cô? Chuyện này tôi còn chưa tính sổ với cô, cô đã nghĩ tới lấy nó ra uy hiếp tôi rồi hả?”. Lạc Thiên Uy chớp mắt, sức lực thủ hạ càng không ngừng tăng thêm: “Nếu như Lạc Tích Tuyết biết sự tồn tại của cô, không chỉ có cô phải chết, cả nhà cô tôi đều giết, cô tốt nhất hiểu hậu quả rõ ràng!”
Sắc mặt Tống Khuynh Vũ chợt thay đổi, nước mắt đã rơi xuống.
Nếu như nói đã từng, cô còn hy vọng Lạc Thiên Uy có một chút thích cô, như vậy hiện tại, hi vọng này đã bị hắn hoàn toàn làm cho phai mờ.
Thì ra cô chỉ là một thế thân, hèn mọn, thế thân nực cười, trong mắt hắn chưa từng có sự tồn tại của cô. Hắn có cô chân chính, không muốn cô, chẳng những đá cô một cước văng ra, thậm chí vì hoàn toàn có được Lạc Tích Tuyết, còn đưa cô cho người đàn ông khác.
Cô với Lạc Tích Tuyết, đều là người phụ nữ của hắn, mặt giống nhau như thế, nhưng tại sao hắn đối với hai người lại khác biệt đến vậy?
Thấy sắc mặt cô đầy nước mắt, lông mày Lạc Thiên Uy không tự chủ liền nhíu lại.
Dù sao trong lúc cuộc đời của hắn xuống thấp nhất, ngày đen tối nhất, là cô cùng hắn vượt qua.
Hắn xoay người ra chỗ khác, nhặt y phục trên đất của hắn và Tống Khuynh Vũ, sau đó ôm lấy cô, từng bước một đi tới gian phòng phía trên.
“Hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, em được tự do”. Lạc Thiên Uy nhàn nhạt hôn trán trơn bóng của cô, nhỏ giọng hứa hẹn.
Nói xong, hắn liền không mang theo bất kỳ vật nào liền rời đi.
Tống Khuynh Vũ không tiếp tục đuổi theo, cũng không giữ lại nữa, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông rời đi, nước mắt nơi khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cô tự do? Ngụ ý, hắn không hề cần cô nữa sao? Thật đáng buồn cỡ nào, hắn muốn cô rời khỏi hắn, nhưng cô đã không thể nào rời bỏ hắn.
Một chiếc xe hơi đen bóng loáng ở bên khu biệt thự, bỏ qua con đường tối, theo một tiếng dừng lại, tất cả như đột nhiên dừng lại.
Đêm tối, yên tĩnh lạ thường.
Một mình Lạc Thiên Uy cô đơn ngồi ở trong xe, một tay tiếp tục uống rượu, một tay lấy ra tấm hình hắn cùng Lạc Tích Tuyết hồi xưa, đưa tay chạm vào nụ cười điềm tĩnh của cô, mang đến cho lòng hắn một tia an ủi.
Cho đến khi đường chân trời, mặt trời mọc sắp lên, ánh mắt ửng hồng xuyên qua sương mù chiếu vào trong xe, hắn mới mở ra con mắt mông lung buồn ngủ, quay đầu xe lái đi.
Trong biệt thự, Lạc Tích Tuyết cũng dậy rất sớm, nói chính xác hơn một đêm cô không ngủ, buổi sáng soi gương, quầng thâm mắt của cô cũng hiện lên rõ ràng.
Chỉ là cô sẽ không thừa nhận mình vì Chiêm Mỗ Tư một đêm không quay về mà không ngủ được, cô an ủi mình cho rằng cô lo lắng bao giờ mình mới có thể rời đi.
Xoa đầu chóng mặt một chút rồi ngồi vào trước bàn ăn, người giúp việc lập tức bưng lên bữa ăn sáng.
Lạc Tích Tuyết mặc dù xuất thân cao sang, nhưng bình thường cũng không so đo chuyện ăn uống, nhưng thứ trước mắt này khiến cô không cách nào nhịn được.
Bữa ăn sáng của cô, tự nhiên là một chút rau quả thối nát?
Cả đêm Chiêm Mỗ Tư không có trở về, người giúp việc này đại khái cho là cô thất sủng rồi, hơn nữa cô ta là người hầu trung thành của Lisa, cho nên mới ác ý trả thù cô.
“Tiểu thư, mời cô dùng bữa”. Người giúp việc bưng lên, dùng ngữ điệu kì quái nói ra.
Lạc Tích Tuyết bản năng cau mày: “Thật xin lỗi, tôi chỉ ăn thứ mà mọi người ăn”.
“Hiện tại ở đây chỉ có cái này”. Người giúp việc không có vẻ mặt gì, ngụ ý cô ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, nói: “Được, hôm nay tôi cũng không đói bụng, vật này bỏ xuống đi”.
Người giúp việc nhìn cô một cái, mang theo vài phần hả hê xoay người rời đi.
Cô cũng chỉ là người giúp việc, lại dám bắt nạt cô như vậy sao? Chẳng lẽ cô ở lại chỗ này sẽ bị chọc đến chán ghét sao?
Lạc Tích Tuyết thở dài, trong phòng đã không còn bóng người.
Cô nghĩ thật lâu, còn quyết định đi tìm Chiêm Mỗ Tư nói chuyện một chút, dù sao hắn nhốt cô như vậy, cũng không phải là biện pháp, vấn đề giữa bọn họ sớm muộn cũng phải đối mặt giải quyết.
Gần tới trưa, cả tòa biệt thự rất yên tĩnh, người giúp việc cũng không thấy ai.
Lạc Tích Tuyết đi tới gian phòng của Chiêm Mỗ Tư, gõ cửa vài cái, bên trong không có ai đáp lại.
Cô vừa định xoay người rời đi, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Cô thấy người giúp việc không có ở đây, đẩy cửa vào, chuẩn bị nghe.
Nhưng điện thoại hình như là tự động nhắn lại, cảm nhận được người sau khi đi vào thì liền có tiếng vang lên.
“Ông chủ, người của chúng ta đã theo dõi đến Tiếu Vũ Trạch, tất cả đều ở kế hoạch trong tiến hành”.
Lạc Tích Tuyết kinh sợ, vội vàng chạy đến cầm điện thoại lên nghe.
Thì ra, Chiêm Mỗ Tư đã sớm biết Tiếu Vũ Trạch nằm vùng thân phận!
Lòng của cô lập tức vọt tới cổ họng, như vậy xem ra, hắn nhốt cô, cũng không hoàn toàn bởi vì đối với cô có hứng thú, hắn có thể nghĩ nhốt cô lại, sẽ dẫn Tiếu Vũ Trạch tự động đưa tới cửa.
Dù sao vật này cũng là chứng cớ phạm tội Mafia của bọn họ, bây giờ có anh Vũ Trạch trong tay, Chiêm Mỗ Tư nghĩ nếu muốn có được, lợi dụng cô tới uy hiếp Tiếu Vũ Trạch cũng không phải là không được.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô không thể để anh Vũ Trạch chịu chết.
Lạc Tích Tuyết khẩn trương ở trong phòng, có chút sợ, lúc chợt cúi dầu, thấy trên bàn có một tờ giấy.