Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 245: Chương 245: Cảnh Tượng Khiến Tâm Đau Đớn







Edit: Tịnh Yên

Một, hai, ba, bốn... Tống Khuynh Vũ lặng lẽ đếm ngược, chỉ chờ xuân dược có tác dụng trên người Chiêm Mỗ Tư, cô sẽ nhào tới.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng Chiêm Mỗ Tư bình yên vô sự ngồi ở trước mặt cô.

Tống Khuynh Vũ lòng nóng như lửa đốt, làm sao có thể chứ? Anh như vô sự không có việc gì? Là thuốc của cô có vấn đề, hay là anh có bản lĩnh kháng thuốc?

Đang lúc cô nghi ngờ không hiểu chuyện gì, Chiêm Mỗ Tư đã buông chén đũa xuống, lạnh lùng đi lên lầu, hoàn toàn không nhìn ra anh có bất kỳ tia khác thường nào.

"Chiêm Mỗ Tư, anh có sao không?" Tống Khuynh Vũ đuổi theo, thử dò xét hỏi. Nhưng Chiêm Mỗ Tư căn bản không để ý tới cô, chỉ đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Tống Khuynh Vũ hồ nghi theo sau, muốn tìm hiểu ngọn ngành, nếu không cô sẽ không bỏ qua!

Trên trán Chiêm Mỗ Tư đã toát ra mồ hôi nóng, thật ra thì anh không biết mình bị hạ dược, chỉ là sự nhẫn nại của anh mạnh hơn người thường, mặc dù ý thức được thân thể có dị dạng, anh vẫn kiên trì dùng xong bữa tối, dùng ý chí áp đè nén dục vọng thân thể, không muốn cứ như vậy trúng vào tính toán của Tống Khuynh Vũ.

Nhưng dù sao cũng có khó chịu, ăn xong bữa ăn tối, đã là anh nhẫn nại đến mức cực hạn, cả người anh nóng ran, phía dưới phản ứng vô cùng mãnh liệt.

Anh liều mạng áp chế, trong đầu chỉ có một ý niệm, anh không thể có lỗi với Tích Tuyết.

Nhưng Tống Khuynh Vũ cố tình chưa từ bỏ ý định đi theo anh, khi anh vào phòng, cô như con nai nhỏ xông vào phòng anh.

"Uy, anh sao vậy?" Tống Khuynh Vũ vọt vào phòng, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Chiêm Mỗ Tư, trong lòng dâng lên một tia vui vẻ.

"Cô đi ra ngoài!" Chiêm Mỗ Tư rống giận, trực tiếp ném cô đi ra ngoài, anh sợ mình không khống chế nổi, cảm giác thân thể càng ngày càng nóng lên.

"Làm sao rồi? Uy, thân thể của anh không thoải mái sao? Có muốn em giúp anh tìm bác sĩ không?" Tống Khuynh Vũ mang bộ dáng vô tội nói.

"Cô không biết chuyện gì xảy ra sao?" Chiêm Mỗ Tư tức giận níu lấy váy của cô, liền muốn hung hăng cho cô một bạt tai, nhưng giơ tay lên lại biến thành ôm cô vào lòng.

Trong thân thể của anh tựa như có một đốm lửa muốn phun ra, phía dưới đã dựng lên thành tòa núi nhỏ.

Tâm Tống Khuynh Vũ trở nên kích động, cô biết Chiêm Mỗ Tư đã trúng chiêu, hiện tại chỉ chờ anh cỡi dây áo cô. Chiêm Mỗ Tư cố gắng áp chế dục vọng, ra sức đẩy cô ra ngoài.

"Cút!!" lần nữa anh hướng đến cô gào lên đau đớn.

Nhưng Tống Khuynh Vũ làm sao có thể đi ra? Cô thật vất vả mới chờ tới cơ hội, dĩ nhiên không thể nào bỏ qua cho anh.

"Chiêm Mỗ Tư, anh nhìn em đi, em là Tích Tuyết mà, anh nhìn không rõ sao" Tống Khuynh Vũ cởi áo khoác xuống, thân thể mềm mại lập tức ôm chặt lấy Chiêm Mỗ Tư.

"Tích Tuyết?" Chiêm Mỗ Tư nhìn Tống Khuynh Vũ, do dự xuân dược phát tác, trước mắt của anh đã mơ hồ thành một mảnh, chỉ là một ảo ảnh cùng bóng dáng luôn trùng điệp trong lòng.

"Tích Tuyết, thật sự là em Tích Tuyết" anh vui vẻ ôm cô, môi mỏng nhanh chóng hôn lên môi của cô, trong miệng không ngừng nỉ non: "Tích Tuyết, em đã về, anh biết em sẽ không rời anh mà!"

Tống Khuynh Vũ nghe thấy anh kêu tên Lạc Tích Tuyết, trong lòng buồn giận không dứt, nhưng vừa nghĩ tới cô cũng có thể giả vờ thành Lạc Tích Tuyết để có được anh, cũng miễn cưỡng đè nén không vui trong lòng, phối hợp hô:

"Chiêm Mỗ Tư, là em, em là Tích Tuyết, muốn anh, muốn Tuyết Nhi"

Chiêm Mỗ Tư nghe được cô nói như vậy, cũng không nhẫn nại, lòng khẽ rung động, đầu lưỡi hai người rất nhanh giống như hai gặp nước xoắn lấy nhau.

"Được, anh muốn Tuyết Nhi, anh muốn"

Trong miệng Chiêm Mỗ Tư lẩm bẩm, chỉ nghe"Bá" một tiếng, quần áo trên người Tống Khuynh Vũ bị xé nát, một giây cũng không rời ra, bờ ngực cao ngạo như ẩn như hiện.

Chiêm Mỗ Tư điên cuồng hôn cô, nụ hôn nóng bỏng từ đôi môi dời xuống cổ, sau đó dời tới trước ngực đầy đặn.

Anh ngậm lấy bờ ngực ấy, ra sức bú liếm, Tống Khuynh Vũ ra sức phối hợp, trêu chọc anh, vừa liều mạng kéo quần của anh.

Hai người thật chặt quấn lấy nhau, giống như một đoàn lửa hừng hực, thiêu cháy hai người.

"Tiểu thư, đến...."

Tài xế tốt bụng nhắc nhở Lạc Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết vô lực gật đầu một cái, im lặng không lên tiếng mở cửa xe ra.

Lại một lần nữa đứng nhìn nơi không xa không quen, ánh sáng mặt trời chiếu ấm áp chiếu lên người cô, không chút nào xua tan cái lạnh giá trong cơ thể.

Lạc Tích Tuyết không muốn trở về vào lúc này, nhưng cô có chút hành lý trong nhà này, dù muốn cùng Chiêm Mỗ Tư tách ra, cô cũng phải trở về lấy nó.

Lãnh Khinh Cuồng mấy ngày nay luôn coi chừng cô, đã rất mệt mỏi, cô thừa dịp anh ngủ gật, mới lặng lẽ chạy đến.

Cho tới bây giờ, trong lòng cô vẫn lừa gạt mình, trừ phi tận mắt thấy, nếu không, cô có chết cũng không cam lòng! Hiện tại, cô sẽ phải tìm Chiêm Mỗ Tư hỏi rõ ràng, có phải anh thật sự không cần cô nữa không!

Cô bất đắc dĩ thở dài, ở trong lòng cười nhạo mình ngốc nghếch, máy móc cất bước, hai chân nặng nề giống như bị đổ chì.

Người làm trong biệt thư, nhìn thấy Lạc Tích Tuyết trở lại, tất cả đều dùng một ánh mắt kinh ngạc và cổ quái nhìn cô.

Trong lòng cô xẹt qua một tia lo lắng, mí mắt liên tục nhảy, trên trực giác có chuyện gì không tốt xảy ra.

Đi qua phòng ngủ, Lạc Tích Tuyết lặng yên không tiếng động đi vào.

Trong phòng khách mờ tối, mơ hồ có vài tia ánh sáng, cô đột nhiên bị đẩy một phát, hung hăng té xuống đất!

Cái trán đập vào khay trà, lập tức rỉ ra máu, Lạc Tích Tuyết không để ý đau đớn, giùng giằng đứng dậy, đợi nhìn rõ ràng đồ dưới chân, tâm lập tức lạnh.

Đây là một đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày này cô biết đó là của anh, cái ngày Tống Khuynh Vũ nhảy lầu cô đã mang nó vào chân.

Không ngờ cô mới rời nhà không có mấy ngày, Chiêm Mỗ Tư đã đem phụ nữ kia về nhà.

Trong lòng vô cùng không có cảm giác, vẻ mặt lạnh lẽo đem giầy ném xuống đấy, đang lúc này, loáng thoáng nghe trong phòng truyền đến tiếng gào thét và rên rỉ của hai người.

Tiếng thở gấp cùng than nhẹ, như si như say, hưng phấn khác thường, Lạc Tích Tuyết cật lực đỡ khay trà đứng lên, cô run rẩy đẩy cửa bước vào, cả phòng hiện ra một cảnh xuân kiều diễm khiến cô không thở nổi.

Ánh đèn vàng nhạt u ám, cô nhìn thấy chồng của mình là Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ dán ở một nơi, trong không khí tràn ngập mùi vị mập mờ, loáng thoáng xen lẫn một cỗ nước hoa nhàn nhạt.

Tống Khuynh Vũ trầm mê, giương mắt liếc nhìn cô, trong mắt hiện rõ một tia khiêu khích và hài lòng. Cô biết, cô thành công!

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ không là thế thân nữa, mà thật sự là phu nhân Chiêm Mỗ Tư.

Lạc Tích Tuyết nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ quyết liệt ly hôn với Chiêm Mỗ Tư, nhất định sẽ như thế!!!

Lạc Tích Tuyết lòng dạ ác độc nhưng khôn kéo, quả thật có thể dùng đau đớn muốn chết để hình dung.

Cô bi thảm cười nhẹ, hai người bọn họ vẫn không tránh khỏi phải lâm vào kết thúc này, đúng hay không?

Cái người đàn ông luôn miệng nói một đời bên cạnh cô, giờ phút này,đang trên giường cưới của bọn họ, cùng cô gái khác ân ái triền miên, nghĩ đến những thứ này, cô cảm thấy giống như có người dùng dao găm, hung hăng khoét một lỗ to trong lòng của cô.

Bây giờ mỗi một câu anh nói ra, không hề ấm áp nữa, cũng không khiến cô cảm động. Thậm chí, cô cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc vẫn phải đi tới bước này, như vậy cần gì ban đầu phải đau khổ day dưa?

Lạc Tích Tuyết cố nén nước mắt xuống, chậm rãi đi tới bên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trên đó, trong mắt là tia phức tạp khó dò.

Ngoài dựa đoán cô đi tới, vươn tay ra, mân mê gò má anh tuấn khiến bao người say mê, khóe môi khô ráo nhẹ nhàng vẽ ra nụ cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, sau đó cô khàn khàn giọng nói, một giọng nói không nặng không nhẹ:

"Lạc Thiên Uy, chúng ta xong rồi!"

Nói xong, sắc mặt trắng bệch trở nên lạnh lẽo, xoay người muốn rời khỏi.

Ý thức của Chiêm Mỗ Tư lâm vào hỗn độn, nghe được Lạc Tích Tuyết nói những lời này, lập tức liền tỉnh táo lại.

Anh đột nhiên bắt được cánh tay của cô, tâm vô cùng kinh hoảng: "Tích Tuyết, em hãy nghe anh nói"

"Không có gì đáng nói!" Lạc Tích Tuyết chán ghét hất tay của anh ra, âm thanh lạnh quả thật giống như khối băng.

Chiêm Mỗ Tư bận tâm nhìn cô, lòng dạ ác độc co rút một trận đau đớn, anh lắc lắc cái đầu hôn mê, dùng sức kéo cô không để cho cô rời đi: "Tích Tuyết, muốn thế nào em mới chịu nghe anh giải thích?"

"Không có gì để giải thích cả, đây là phản bội, trần truồng phản bội? Chẳng lẽ anh cùng phụ nữ khác leo lên giường, còn có tư cách cầu xin tôi tha thứ sao? Chúng ta không thể nào!!" Lạc Tích Tuyết cau mày nhìn chằm chằm anh, giọng nói như người gây sự, cô thật muốn có thể làm ọi người trong đây bất tỉnh.

Sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư lập tức thay đổi, trong lòng khủng hoảng vô hạn phóng lớn, anh sợ hãi hôn lên môi của cô: "Tích Tuyết, không...đừng rời khỏi anh, cho anh thêm một cơ hội!"

Lạc Tích Tuyết hung hăng cau mày, không hề nghĩ ngợi tất cả cho anh một bạt tay, âm thanh trong trẻo vang dội, mặc dù trong đêm tối dưới ánh đèn vẫn hiện rõ dấu năm bàn tay.

Không phải cô không muốn cho anh một cơ hội, mà là mà là cô không thể tha thứ cho người phản bội, chuyện cho tới bây giờ, đã trễ rồi.

Hai mắt khép lại, nước mắt của cô rơi xuống: "Tôi với anh sẽ ly hôn, ngày mai luật sư của tôi sẽ tìm đến anh nói chuyện!!"

Nói xong, cô tuyệt vọng xoay người đi, nội tâm đã sớm là không còn hy vọng.

Lạc Tích Tuyết thất hồn lạc phách chạy ra cửa, chần chờ một chút, nhưng cố khắc chế để mình không xoay người lại, căm thù đến tận xương tuỷ nhìn đôi nam nữ trên giường, cuối cùng bước chân lảo đảo chạy ra ngoài.

Cô hi vọng tất cả chỉ là cơn ác mộng, nhưng lần nữa quay đầu lại, chỉ thấy kẻ phản bội ngông cuồng trước mắt, cô không muốn tin tưởng cũng không được.

Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết hay là Chiêm Mỗ Tư, đối với bọn họ đều là đoạn hôn nhân sai lầm, thất vọng!!

Lúc cô đóng cửa, nước mắt Chiêm Mỗ Tư rốt cuộc không nhịn được nữa rơi xuống, một giọt một giọt rơi xuống cái mền len, trong mắt của anh ngập tràn huyết sắc, hai quả đấm nắm chặt nổi gân xanh.

Anh đau như dao cắm, vừa nghĩ tới đã để cho cô thấy một màn không nên thấy, anh hận đến thấu xương.

Là anh có lỗi với cô, là anh để cho cô bị thương, mặc kệ lấy bất kỳ cớ gì, anh đúng là đã phản bội cô!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.