Mưa phùn tung bay, không khí nhàn nhạt, mưa rơi xuống da.
Lạnh!!
Lạc Tích Tuyết rời khỏi tòa biệt thự quen thuộc liền giống như người không tìm được phương hướng, con đường trước mặt tối sầm.
Cô giống như người mất hồn, mưa dầm ướt tóc, mặc kệ tất cả bắt đầu chạy.
Nghĩ, chạy đến mệt lả, mồ hôi toàn thân ướt đẫm da thịt, như vậy mới không có sức lực khiến nước mắt rơi.
Cô chạy điên cuồng, giống như đứa bé lạc đường, không tìm được điểm để trở về.
Nhưng khi cô dừng lại, trái tim đang rỉ máu vẫn nhảy kịch liệt, vẫn hít thở được những tia đau thắt trong không khí, cô ngẩng đầu nhìn một tầng mây xa mờ.
Quanh đi quẩn lại, còn nơi đâu để cô trở về?
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu ngây ngô nhìn một lúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng.
Ở gian phòng kia, cô và Chiêm Mỗ Tư nảy sinh tình cảm?
Cô không biết, cũng không có sức lực để suy nghĩ.
Lạc Tích Tuyết kiên quyết bỏ qua cái hy vọng cuối cùng trong đầu, bắt đầu khôi phục lý trí, bắt đầu suy tư, bây giờ cô nên làm sao?. Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TrùmTru yện. c om ~
Trong túi không có tiền để gọi xe, ôm lấy cánh tay, cả người đều lạnh giá. Điện thoại di động lúc này lại bắt đầu reo, cô lục lọi lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm phím kết thúc.
Nếu như, tình yêu nhất định chỉ có thể ở trong trí nhớ chết đi, như vậy không bằng quyết tuyệt tình một chút, hướng tình yêu nói lời tạm biệt!!
Cô ở chỗ này, hướng về ánh đèn cửa sổ đang lóe sáng, trong lòng yên lặng nói: Tạm biệt, Chiêm Mỗ Tư
Một người cô đơn ngồi ở ven đường, nhìn trên đường từng dòng xe qua lại, vẻ mặt ngốc trệ, nước mắt đã sớm rơi, gió quất vào da thịt tái nhợt và khuôn mặt tiều tụy của cô, giống như dao găm cắt da thịt làm trăm mảnh, vô cùng đau đớn!
Đột nhiên cảm thấy trên người không hề rét lạnh nữa, một tấm áo choàng khoác trên người cô, Lạc Tích Tuyết mờ mịt quay đầu lại, đối mặt với gương mặt tuấn tú quen thuộc.
"Vì sao không nhận điện thoại của anh?" Lãnh Khinh Cuồng cầm điện thoại di động, trong tiếng nói lộ ra nóng nảy.
Lạc Tích Tuyết dừng một chút, đối với anh nở một nụ cười.
Chỉ là nụ cười này chẳng có chút sức sống nào, giống như là một tượng gỗ, chỉ còn dư con đối mắt rối rắm không ngừng thay đổi biểu cảm.
Cô mới vừa còn tưởng rằng là Chiêm Mỗ Tư liều mạng gọi điện thoại cho cô, muốn giải thích và nói xin lỗi với cô, không thể nghĩ đến là Lãnh Khinh Cuồng?
Cô còn kỳ vọng cái gì chứ? Một đoạn hôn nhân đã chết, cô có thể si tâm vọng tưởng những thứ gì?
Rõ ràng là mưa bụi, lại giống như nước mắt cô rơi, kết nối thân thể với tượng gỗ. Mưa bụi đứt. Nước mắt dừng, tượng gỗ cũng chết đi.
Lãnh Khinh Cuồng thấy cô như thế, trong lòng níu chặt bi thương, nhưng vừa nghĩ tới cô chẳng nói một lời đã biến mất, lại khó tránh khỏi chất vấn: "Cả ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, vì sao em lại đi ra ngoài"
Âm thanh chất vất đứt ——
Thân thể Lãnh Khinh Cuồng cứng lại ——
Bởi vì Lạc Tích Tuyết đột nhiên nhào vào trong ngực của anh.
"Khinh Cuồng!!"
Cô gọi tên anh, liền nhào vào trong ngực anh, nghẹn ngào không nói nên lời. Nức nở không tiếng động, khóc đến tê tâm liệt phổi.
"Em? Thì sao, Tích Tuyết?"
Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, gần sát mặt của Lạc Tích Tuyết, thử dò xét.
Lạc Tích Tuyết không nói lời nào, chỉ là tựa vào trong ngực anh, lặng lẽ khóc.
Lãnh Khinh Cuồng cũng không ép hỏi nữa, chỉ là đôi tay vòng qua ôm lấy eo cô, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô.
"Không sao, không sao!" Lòng anh đau đớn giúp anh lau nước mắt ràn rụa, chua cay không dứt:
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước, thời tiết lạnh như vậy, em sẽ lạnh đó"
Lạc Tích Tuyết khóc mệt, liền cùng anh lên xe.
Nhìn màn đêm bên ngoài cô cửa, mắt cô lành lạnh: "Tôi không muốn một mình"
"…" Lãnh Khinh Cuồng nhìn cô, không nói gì.
"Tối nay, ở bên cạnh em được không?" Lạc Tích Tuyết chợt quay đầu lại.
Lãnh Khinh Cuồng ôm cô gái nhỏ vào lòng, ngón tay dỗ dành sống lưng ướt đẫm của cô, muốn truyền nhiệt độ ấm áp của mình qua cho cô.
Anh biết cô chắn chắn đã bị tổn thương rất lớn, bằng không sẽ không yếu ớt như vậy, anh không biết thừa dịp cô gặp đau lòng, nhưng càng không muốn bỏ cô một mình.
Anh biết, hiện tại anh là người duy nhất bên cạnh cô.
Vì vậy, anh hỏi: "Em đã suy xét kỹ?"
Lạc Tích Tuyết không có gật đầu.
"Không hối hận?" Anh tiếp tục truy vấn.
Cô cũng không có lắc đầu.
Lúc này tâm Lạc Tích Tuyết trống rỗng, cô muốn kích thích dục vọng của mình, muốn đốt chết mình.
"Dẫn em trở về đi." Cô ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào anh: "Tối nay em là của anh!"
Lãnh Khinh Cuồng thở dài, hôn một cái trên trán đặt trên hõm vai của anh, "Về sau, bả vai của anh sẽ cho em mượn khóc. Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu."
Xe vọt giữa bóng đêm.
Một đường điên cuồng, bằng tốc độ nhanh nhất lái đến biệt thự ngoài ngoại ô của Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng dừng xe lại, ôm Lạc Tích Tuyết xuống xe, cô thủy chung không nói một lời, yên lặng để Lãnh Khinh Cuồng ôm mình.
Cho đến khi vào phòng của cô, Lãnh Khinh Cuồng tìm khăn bông giúp cô lau tóc, lại đem quần áo mới đến giúp cô, dặn dò cô nhớ thay đồ, lúc này mới đặt lên trán cô một nụ hôn: "Phải cố gắng ngủ một giấc thật ngon."
Sau đó anh thay cô đóng cửa phòng lại.
Tay vẫn cầm chặt nắm cửa, đầu Lãnh Khinh Cuồng trong nháy mắt trở nên trống không, quay người lại, anh đứng bên vách tường, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi
Cho tới bây giờ, anh đối với phụ nữ vô cùng thành thạo, còn chưa từng cùng phụ nữ nào chung đụng mà khiến anh lo sợ đến thế, nhưng tối nay Lạc Tích Tuyết, thật dọa anh sợ chết đứng.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư có lỗi với cô? Nếu như là vậy, anh nhất định không ngồi mà nhìn được.
Ít nhất, là vì lời dặn của ba Tích Tuyết trước khi lâm chung, mặc kệ là vì lời dặn ấy, hay bởi vì anh có tình cảm với cô, anh đều muốn thay cô đòi lại công đạo.
Cửa phòng cùng lúc này bị mở ra.
Lạc Tích Tuyết xuất hiện lần nữa trước mặt Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng ngớ ngẩn, không ngờ rằng cô lại như vậy, nhưng khi anh hoàn hồn lại, cô đã chủ động hôn lên cánh môi anh.
Trong não Lãnh Khinh Cuồng trong nháy mắt trống không, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, anh giật mình đứng nguyên tại chỗ, vẫn do cô chủ động hôn, Lạc Tích Tuyết cà mạnh lên đôi môi anh, dán chặt nhưng không ngậm sâu, giống như đang giận lẩy, hoặc như là đang tức giận, qua một đoạn thời gian, cô liền buông anh ra
"Anh không muốn em sao?" Cô thất vọng nhìn anh, thấy anh không trả lời, xoay người rời khỏi.
Lãnh Khinh Cuồng níu tay của cô lại, một tay đè cô lên tường, bắt đầu dùng lực lớn cô đến cánh môi cô.
Nụ hôn của anh mang theo tức giận, lại hóa thành chiếm đoạt, một tay nắm lấy tóc cô, một tay ôm chặt hông của cô, để cho cô không thể động đậy.
Anh trằn trọc nút lấy cánh môi mềm mại đầy yêu thương của cô, lưỡi nóng bỏng và linh xảo kiên nhẫn dùng một đường cạy hàm răng trắng của cô ra, nháy mắt sau đó hoàn toàn tiến công, làm cô không ngừng rên rỉ.
Bụng Lạc Tích Tuyết chấn động, mãnh liệt để lòng xấu hổ tràn vào buồng tim, cô cố gắng tránh khỏi lồng ngực Lãnh Khinh Cuồng, lực mạnh đến độ thiếu chút nữa đã làm mình bị thường.
"Em không phải là phụ nữ như vậy!" Con ngươi tà mị của Lãnh Khinh Cuồng nhanh chóng thoáng ra, thở dài một cái, đem Lạc Tích Tuyết ôm trở về phòng.
"Nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng đùng nghĩ!" Anh ôm cô mệt lã lần nữa trở về phòng.
Nước mắt Lạc Tích Tuyết âm thầm rơi xuống, chẳng lẽ đến Lãnh Khinh Cuồng cũng ghét bỏ cô sao?
Cô cầm quần áo lên, đi phòng tắm, để cho nước mắt rơi loạn.
Lãnh Khinh Cuồng ở sát vách phòng tắm, đổi một bộ quần áo ở nhà, dựa vào thành ghế hút thuốc lá.
Tro thuốc lá rớt lên thảm, dần dần bóc ra mùi khét, anh mới từ trong mộng hồi phục tinh thần
Lại mất thần
Đem điếu thuốc dập tức, sát vách đột nhiên truyền đến một tiếng "Phanh".
Lãnh Khinh Cuồng theo phản xạ có điều kiện đứng lên, ném điếu thuốc ra ngoài cửa, trên giường không ai, lòng anh căng thẳng, về sau mới nghe chuỗi động tĩnh trong nhà phòng vệ sinh, men theo âm thanh ấy đi vào
Chỉ thấy Lạc Tích Tuyết đang núp ở trong phòng vệ sinh khóc lớn.
"Tích Tuyết?" Lãnh Khinh Cuồng đứng ở bên cạnh cô, dùng khăn tắm đem lấy cô lau nước mắt.
Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, mắt rưng rưng nhìn chăm chú vào anh: "Tại sao không quan tâm tôi? Anh không yêu tôi sao?"
Cô cảm thấy như toàn thế giới đang vứt bỏ cô.
"Không! Tôi thích em!" Lãnh Khinh Cuồng theo bản năng phản bác, lần đầu tiên trong lòng thật sự muốn biểu lộ cảm xúc với một người, anh cũng lo sợ không dứt: "Chỉ là anh không muốn làm tổn thương em, không muốn em hối hận!"
Anh biết trong lòng cô không có anh, còn đang mang đứa bé của người đàn ông khác, tại sao anh có thể thừa dịp này để hôi của?
“Anh để ý đến chuyện em mang đứa bé của anh ta, cho nên ghét bỏ em!" Lạc Tích Tuyết như đọc lên được suy nghĩ trong lòng anh.
"Không, anh không có để ý, anh thật sự không muốn thương tổn em!" Lãnh Khinh Cuồng vội vàng lắc đầu, nghĩ đến lần trước anh thiếu chút nữa đả thương cô, anh ảo não không thôi.
"Đã như vậy" Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, quyết định, ôm anh từ phía sau: "Vậy em sẽ là của anh!!"
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, xinh đẹp thấm sâu vào cơ thể anh, Lãnh Khinh Cuồng vốn là cố gắng đè nén dục vọng, lập tức đẩy cô ra.
"Tích Tuyết, đừng như vậy." trên trán Lãnh Khinh Cuồng ẩn nhẫn những giọt mồ hôi, cơ bắp toàn thân không ngừng co thắt, nhưng không thể gây tổn thương cho ý thức của cô, hãy để ình anh chịu đựng mà thôi.
"Cuồng" Lạc Tích Tuyết chợt ai oán gọi anh một tiếng, đưa đôi tay kiên định vòng qua cổ Lãnh Khinh Cuồng, cúi đầu hôn lên cánh môi anh.
Trong bụng Lãnh Khinh Cuồng không ngừng căng thẳng, anh dùng lực nâng thân thể mềm mại của cô lên, gương mặt tuấn tú bỗng dưng thay đổi, tránh thoát bờ môi cô, có chút chật vật nói: "Tích Tuyết, em thật sự đã nghĩ thông? Em không muốn hối hận phải không?"
Lạc Tích Tuyết khổ sở cười cười, con ngươi ảm đạm khép hờ, tay thon chạm lên mặt anh, ấn lên cánh môi của anh.
Đại não Lãnh Khinh Cuồng như trở nên mê hoặc, anh nằm mơ cũng không dám mơ đến chuyện sẽ có được cô, bàn tay ôm eo cô vừa căng thẳng vừa hưng phấn, rốt cuộc anh không thể nhịn được mà cúi xuống hôn cô lên môi cô.
Anh dùng lực nút lấy đôi môi ấy, đầu lưỡi trong miệng của cô tự do qua lại, lật khuấy, cùng nhau dây dưa, lập lại hết lần này đến lần khác, dấy lên những điểm tê dại, có chút cố gắng đi vào sâu bên trong.
Lạc Tích Tuyết đinh một tiếng, đôi tay vòng qua cổ của anh, Lãnh Khinh cuồng hôn một đường dài đi xuống, đưa tay giải thoát chiếc khăn tắm trên người cô, Lạc Tích Tuyết chỉ khẽ nhìn xuống, chấp nhận buông xuôi tất cả.