Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 174: Chương 174: Tù Ngược: Không Cho Cô Rời Đi







Edit: Fannie93

“A? Không cần -----“

Lạc Tích Tuyết bị hắn hù sợ, cố kháng cự, đưa tay đôi tay dùng sức khước từ lồng ngực của hắn, nhưng bởi vì sức lực cách xa, không cách nào khiến hắn rung chuyển nửa phần.

“Tôi sẽ đối với em dịu dàng”. Hắn cúi người, vừa hôn vào lông mi dài của Lạc Tích Tuyết, nhẹ nhàng nói.

Lạc Tích Tuyết còn không kịp hoảng sợ, môi mỏng của hắn đã nhanh chóng áp vào môi cô, khí thế như hủy diệt, cuốn tới, cuồng liệt đè xuống cánh môi mềm mại của cô.

“Ưmh không nên như vậy!!”. Lạc Tích Tuyết kinh hãi, ra sức muốn giãy giụa. # đã che giấu #

Lưỡi dài có lửa nóng, vượt qua đi thẳng vào, vội vàng yêu cầu, tận tình đoạt lấy.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết cũng run rẩy tới cực điểm. Bọn họ đang làm gì? Hắn lại đang hôn cô? Không, không thể. Cô không thể cùng một người đàn ông đã kết hôn mà hôn mãnh liệt thế này.

Nếu như lần đầu là do cô ngu ngốc, vậy lần này cô tuyệt đối không muốn, cô không muốn làm người tình, lại không muốn phá hư gia đình người ta, cô không phải cái loại phụ nữ muốn giành chồng của người khác, huống chi hắn cùng với cợ còn có một đứa con đáng yêu, bất kể như thế nào, cô đều không thể làm thế này.

“Tuyết Nhi, chỉ cần nghĩ tới hiện tại, giờ phút này là tốt rồi! Không cần nhớ những chuyện khác, bất kể thế nào cũng không nên nghĩ”. Lạc Thiên Uy ôm chặt Lạc Tích Tuyết, cảm nhận được thân thể của cô trở nên cứng ngắc, hắn càng hôn cô mãnh liệt hơn, hướng về phía bên tai của cô không ngừng thả khí.

Hôn nhiệt liệt, bên tai cọ sát lẫn nhau, trái tim Lạc Tích Tuyết cuồng loạn không ngừng, lại đẩy không được người đàn ông này.

Hắn đòi hỏi mà hôn một đường quanh co mà xuống, # đã che giấu #, chiếc cổ mảnh khảnh của cô, nõn nà ngay lập tức có ấn ký màu đỏ mập mờ.

“Không nên, van anh, bỏ qua cho tôi đi!”. Lạc Tích Tuyết hốt hoảng dùng tay nhỏ bé khước từ hắn, trước mắt một mảnh mờ mịt, âm thanh cơ hồ đang run rẩy.

“Tuyết Nhi cho anh”. Lạc Thiên Uy cúi người xuống, đưa tay dò vào bên trong cổ áo của Lạc Tích Tuyết, há mồm ngậm vành tai xinh xắn, nhẹ nhàng khẽ liếm lấy.

Cả người Lạc Tích Tuyết luống cuống, trên mắt của cô mang theo không chút chán ghét nào, quật cường quát: “Không nên đụng tôi… đừng!”

Cô không cách nào khuyên mình cùng một người đàn ông đã kết hôn làm loại chuyện đó, hắn đã có vợ, cô ghét hắn đã hôn qua người phụ nữ khác, còn tới hôn cô, cô cảm thấy như vậy thật ghê tởm, mình thật bẩn.

Cô không phải người phụ nữ tùy tiện như vậy, cô là tự nhiên rụt rè, cô cũng muốn kiên trì gì đó.

Ít nhất trong lòng cô rất rõ ràng, nên cùng người đàn ông này giữ khoảng cách, mặc dù dáng dấp hắn giống em trai, nhưng cũng chỉ là giống mà thôi.

# đã che giấu #

Trong lồng ngực không khí dần dần mỏng, Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình sắp không thể thở, nụ hôn kịch liệt nóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư, khiến cô vô lực chịu đựng, trong đầu trống rỗng, choáng váng đến mức ngất đi.

Bỗng chốc, áp lực trên môi biến mất, cô vội vàng thở hổn hển, không ngừng hô hấp, nhưng Chiêm Mỗ Tư không muốn thả cô ra, ngay sau đó, hắn lại ôm hông của cô, lần nữa hôn lên môi cô.

“Anh buông tôi ra, anh rốt cuộc muốn thế nào?”. Lạc Tích Tuyết cau mày, từ trong môi nặn ra mấy từ.

“Tôi muốn em đồng ý làm người tình của tôi, ở lại bên cạnh tôi!”. Chiêm Mỗ Tư cố chấp nắm cằm của cô.

“Không cần, đây tuyệt đối không thể nào!”. Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy Chiêm Mỗ Tư ra, giùng giằng từ trên giường chạy ra: “Tôi sẽ không đồng ý với anh, anh tốt nhất thả tôi ra!”

Nhưng, thân thể của cô chưa kịp đứng vững, một cánh tay đã ôm chặt eo của cô,tiếp thân thể bị vứt lên, sau một khắc cô lại rơi vào trên chiếc giường rộng lớn.

Chiêm Mỗ Tư ngay sau đó lại đặt lên, kìm hãm hai cánh tay đang giãy giụa của cô, sau đó hắn vừa mới cởi xuống áo sơ mi, cài chặt cổ tay của cô, thắt trên đầu giường.

Lạc Tích Tuyết trong lòng hốt hoảng chưa từng cô, tay của cô bị hắn chốt lại, cô không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lấy toàn bộ y phục của cô ra, cho đến khi cơ thể mê người hấp dẫn của cô hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.

“Chiêm Mỗ Tư, anh buông tôi ra, anh không thể đối với tôi như vậy”. thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, trong mắt chứa đầy hơi nước, cảm giác uất ức và sỉ nhực trước nay chưa từng cô chạm vào tim cô.

Hai tay hắn ở hai bên của cô, thân thể ở phía trên cô, hai mắt híp lại nhìn cô.

“Đây chỉ là trừng phạt của tôi dành cho em”. Ngón tay của Chiêm Mỗ Tư ở cổ của cô, cúi người chạm vào trán của cô: “Em là người phụ nữ đầu tiên tôi coi trọng, tôi không có chán trước em, em chỉ có thể thuộc về tôi, đừng nghĩ né tránh tôi… tôi sẽ cho em tất cả, bảo bối!”

“Tôi không muốn, cái gì tôi cũng không muốn, tôi muốn rời đi, anh buông tôi ra!” Lạc Tích Tuyết phẫn hận nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt nóng nảy mà khủng hoảng.

“Không cần chọc tôi tức giận nữa, tôi nói rồi em chỉ có thể ở lại đây, làm người tình của tôi!”. Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia lửa, hắn giận dữ hét.

Hắn đem lấy thân thể của cô dán chặt về mình, môi nhiệt tình, hôn qua môi cô, vành tai nhạy cảm, cổ bóng loáng, dần dần xuống phía dưới….

Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, nụ hôn nóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư không ngừng rơi vào trên người cô, tay của hắn lặng lẽ mở hai chân của cô ra, ngọn lửa nóng liền vọt vào.

Trong khoảng khắc đó, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong đầu trống rỗng, tâm lạnh đến đỉnh điểm, trong dạ dày gợn sóng.

Không đợi hắn ở trên người cô làm phép, cô đã bắt đầu ho khan mãnh liệt.

Chiêm Mỗ Tư dừng lại động tác, mắt nheo lại, tràn đầy nghi hoặc nhìn cô: “Em làm sao vậy?”

“Nhanh giúp tôi cởi ra”. Lạc Tích Tuyết bảo hắn cởi áo đang buộc trên tay cô ra, âm thanh thấp rung động, sắc mặt trắng bệnh: “Tôi thật khó chịu!”

Chiêm Mỗ Tư ngồi dậy, cố nén dục vọng dưới bụng, # đã che giấu #, ôm cô vào trong ngực, thoáng qua một tia đau lòng khắc sâu: “Em ngã bệnh? Nơi nào không thoải mái?”

“Tôi thật muốn ói, anh bỏ qua cho tôi được không?”. Âm thanh của Lạc Tích Tuyết thật thấp, cả người như không có hơi sức.

Chiêm Mỗ Tư vội vàng cởi ra áo buộc ở cổ tay cô, ôm cô đi tới phòng vệ sinh.

Lạc Tích Tuyết bị hắn ôm chặt, hướng về phía bồn rửa nôn khan vài lần, nhưng cũng không nhả ra thứ gì.

Bàn tay của Chiêm Mỗ Tư ấm áp, ở sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, cho đến khi sắc mặt của cô tốt hơn, hắn mới ôm cô đi tới trên giường lớn.

Hắn dùng chăn quấn lấy cô, động tác dịu dàng, giống như là đối đãi bảo bối yêu thích, không đành lòng để cô bị tổn thương chút nào.

“Em tốt nhất nghỉ ngơi đi”. Hắn không có ép buộc cô nữa, mà là ôm cô cùng nhau đi xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.