Lúc Lạc Tích Tuyết tỉnh, cô đang nằm trên giường lớn của tổng bộ Mafia ở Châu Á.
Tối qua có một vòng ngực ấm áp ôm cô, cô vẫn ngủ rất ngon.
Vừa cảm giác trời đã sáng, nữ người hầu đẩy cửa vào phòng, thấy cô còn ngủ mê man, cũng không đánh thứ cô.
Cô ta thu dọn phòng một chút, đang định đi, thì thấy Lạc Thiên Uy đi vào.
"Chào buổi sáng chủ nhân." Nữ người hầu cúi đầu về phía Lạc Thiên Uy.
Lạc Thiên Uy gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía trên giường lớn bên cửa sổ: "Cô ấy còn ngủ?"
"Dạ, tiểu thư còn đang ngủ." Nữ người hầu nhẹ giọng trả lời.
Lạc Thiên Uy đi về phía cô, trên chiếc giường to lớn, cô đang ngủ say, giống như một chú mèo con lười biếng, ngủ say sưa.
Xem ra tối qua cô ngủ được không tệ, mặc dù thân thể khó chịu, nhưng có hắn chăm sóc, cô đã bình phục rất nhiều.
Lạc Thiên Uy đi đến bên giường của cô ngồi xuống, đưa tay lưu luyến vuốt ve khuôn mặt của cô, mặc dù gò má của cô trắng bệch, đêm qua hắn cũng quá cấp bách, nhưng hắn không hối hận.
Chỉ cần có thể lấy được cô, hắn không ngại sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.
Một lúc sau, Lạc Tích Tuyết cũng chậm rãi mở mắt ra, thấy trần nhà xa lạ cô trước tiên là ngẩn ra, lại nhìn người bên cạnh, cô càng kháng cự thêm.
"Em đã tỉnh?"
Hai tròng mắt Lạc Thiên Uy vốn là đông lạnh, trong nháy mắt thấy cô mở mắt ra, lập tức thay đổi không hề lạnh như băng nữa, hắn vô cùng dịu dàng nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ chớp chớp hai mắt, đối với hắn làm như không thấy.
Cô làm lơ đối với mình, Lạc Thiên Uy cũng không để ý, dù sao cô chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ.
Hai tay hắn ôm lấy cô, lưu luyến vuốt ve mặt cô: "Đói bụng không? Ngải Khả, chuẩn bị bữa sáng."
"Ai nói muốn ăn bữa sáng?" Mặt Lạc Tích Tuyết chấn động lòng người, hiện ra chút tức giận. Cô hiện tại chỉ muốn rời khỏi mà thôi!
Đột nhiên vén chăn lên, Lạc Tích Tuyết muốn xuống giường chạy trốn, lại thiếu chút nữa bị ngã trên đất.
Lạc Thiên Uy đỡ cô, cười nói: "Cẩn thận dưới chân, em xem, tôi gắn dây xích dưới chân em."
Lạc Tích Tuyết vừa cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên chân dắt một sợi dây xích nhỏ, cô giống như tiểu Cẩu bị trói lại.
Nhất thời, tức giận bao phủ ở ngực.
Lạc Tích Tuyết quả nhật khó có thể tin, người đàn ông này lại dám đối với cô như vậy?
"Tại sao anh lại ở dưới chân tôi dắt sợi dây xích, tôi là người, không phải là sủng vật của anh!" Hai tay cô nắm chặt thành quyền, lông mày nhíu chặt.
Lạc Thiên Uy cúi đầu, nâng cằm cô lên, ánh mắt giễu cợt tàn bạo: "Nhưng em trong mắt tôi chính là động vật nhỏ, một sủng vật nhỏ không biết nghe lời, nếu như tôi không buộc em, ai biết khi nào em sẽ chạy trốn đây?"
"Anh thật là biến thái!" Lạc Tích Tuyết tức giận vung tay, muốn vỗ vào bàn tay hắn.(Thật sự là biến thái thật...anh này quá đáng quá, mà vui. hehe)
Lại bị Lạc Thiên Uy nắm cổ tay, kéo vào trong ngực: "Ở địa bàn của tôi, em cũng đừng phát cáu. Biết không, lúc em ngủ, tôi đã cho bác sĩ của tôi tiêm cho em một loại thuốc, một khi phát tác nếu em không có thuốc giải sẽ sống không bằng chết. Tốt, tôi có thuốc giải, bất quá trên thế giới này cũng chỉ có tôi mới có thuốc giải."
"Anh điên rồi?" Lạc Tích Tuyết khó mà tiếp nhận nhìn hắn, hắn lại có thể hạ độc cô? Hắn muốn mang cô cho người nhìn sao? Hay là đối với hắn mà nói, cô vẫn luôn là sủng vật đùa bỡn?
"Nếu em chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, có lẽ một này nào đó tôi nghĩ lại, sẽ đưa thuốc giải cho em." Lạc Thiên Uy ôm cô, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, tay cũng không an phận lướt qua sống lưng cô, muốn đưa vào trong áo lót của cô.
Nhưng Lạc Tích Tuyết rất nhanh cảnh giác tránh đi, cô chán ghét cau mày.
"Anh đừng mơ tưởng!" Nói xong, cô liền kéo dây xích trên chân muốn rời đi.
Cô bây giờ không có cách nào bình tĩnh cùng người đàn ông không bình thương này chung sống.
Nhưng mà cô mới vừa đi mấy bước, liền phát hiện dây xích này không đủ dài.
Cửa, cô căn bản không đi được.
Lại tức giận chạy đến bên cửa sổ, cũng thế.
Chiều dài của dây xích này, chỉ đủ đến bàn cơm, phòng tắm, ghế xô-pha, phòng khách, những chỗ này và giường.
Không bao gồm cửa sổ và cửa.
Mà dây xích hầu như có thể đi qua nữa nơi gần của căn phòng, dường như tất cả đều cố ý sắp xếp.
Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, ánh mắt giống như lưỡi dao nhất thời bay thẳng đến nơi người muốn giết: "Anh cho rằng tôi là tù nhân?"
Lạc Thiên Uy tao nhã ngồi ở bàn ăn thưởng thức cà phê, tâm tình đang rất tốt không mảy may chịu ảnh hưởng bởi chất vấn của cô.
Hắn hơi nhíu mày, chợp mắt nhìn cô: "Nếu em đồng ý làm người phụ nữ của tôi, có lẽ tôi còn có thể cân nhắc trả lại tự do cho em, nhưng hiện tại nếu em kiên trì không chịu đồng ý, tôi chỉ có thể buộc em, cho đến khi em đồng ý mới thôi!"
"Ai muốn làm người của anh?" Lạc Tích Tuyết kiên quyết nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh như băng.
Nói như thế nào, cô vẫn còn có thể diện và phẩm hạnh của mình, cô tuyệt đối sẽ không cùng một người đàn ông đã kết hôn dây dưa không rõ, làm người tình bí mật của hắn, đây quả thực là một sỉ nhục lớn nhất đối với cô.
"Anh nhốt tôi như vậy, bạn của tôi nhất định sẽ đến cứu tôi!" Cô không cam lòng yếu thế cau mày.
"Bạn của em? bạn của em là người nào?" Lạc Thiên Uy buồn cười, chống hàm dưới, trong mắt loé lên một chút mưu tính: "Người đàn ông đó là Lãnh Khinh Cuồng? Em cho rằng sau khi em làm tổn thương hắn như vậy, hắn còn có thể đến cứu em sao?"
Lạc Tích Tuyết bừng tỉnh, nghe hắn nói như thế, cô nhất thời hiểu ra tất cả.
"Lần đó trong phòng ăn, là anh cố ý?" Cô giận dữ nhìn, lòng đột nhiên lạnh xuống: "Anh cố ý muốn ngăn cách tôi và anh ấy, rồi mang tôi đến nhốt ở nơi này đúng không?"
Lạc Thiên Uy từng bước đi đến trước mặt cô, thân thiết mang cô kéo vào trong ngực, nhắm mắt lại: "Em tin không? Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã yêu em điên cuồng, bất luận dùng cách gì, anh đều phải đạt được em."
"Anh cút ngay!" Lạc Tích Tuyết căm phẫn đẩy hắn ra, trong mắt đầy xa cách: "Tôi không thích anh, cũng sẽ không đồng ý làm người của anh, anh hãy chết tâm đi."
Ánh mắt Lạc Thiên Uy nhắm thật chặt, vẫn si dại như cũ: "Nếu như em không thích anh? Lần đó ở phòng ăn tại sao lại phối hợp với anh như vậy? Nếu không phải em cam tâm tình nguyện đem mình giao cho anh, Lãnh Khinh Cuồng làm sao lại hận em? Không sai, là anh tính toán các người, nhưng mà điều này cũng làm cho em nhìn rõ lòng mình, kỳ thực là em thích anh! Cùng người đàn ông mình thích ở cùng, không tốt sao?"
Lạc Tích Tuyết cười lạnh: "Anh nằm mơ đi, tôi thích anh khi nào? Lần đó ở phòng ăn, tôi bất quá chỉ mang anh thành một người đàn ông khác mà thôi."
"Em nói cái gì?" Ánh mắt Lạc Thiên Uy lập tức lạnh xuống, hai tay hắn nắm vai cô thật chặt cùng cô mặt đối mặt.
Lạc Tích Tuyết không chút do dự ngẩng lên, gằn từng tiếng lạnh như băng nói: "Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bởi vì hình dáng của anh giống một người đàn ông trước kia tôi thích, cho nên tôi mới có thể như vậy với anh, đó cũng không có nghĩa gì, tôi chỉ mang anh trở thành anh ấy, trong lòng tôi từ đầu đến cuối anh bất quá cũng chỉ là vật thay thế của anh ấy mà thôi."