Trải qua trận mưa rửa tội, bầu trời phủ lên một lớp khăn che mặt, che kín tầm nhìn của mọi người, tăng thêm một phần thần bí và yên lặng.
Phong ba trên internet dần dần trở nên bình thường, Mặc Khuynh Thành cũng đi học lại bình thường.
Nước mưa làm dịu cả một vùng đất, chồi non mọc lên mơn mởn, trong không khí có chứa hơi thở của bùn đất, Mặc Khuynh Thành đi trên đường nhỏ, tâm tình tự nhiên thoải mái.
“A, đây chính là Mặc Khuynh Thành kia đi.”
“Là cậu ta, Tiểu Hàm, cách xa cậu ta ra một chút, cậu ta tới gần sẽ không may đâu.”
“Sao lại thế?!” Hàn Tiểu Hàm kinh ngạc nhìn bóng dáng phía xa.
“Làm sao không biết, trước Dịch Hưng, bây giờ là Đường Phàm, một vào bệnh viện, một bị khai trừ, chuyện kia không phải là có liên quan tới cậu ta sao.”
Hàn Tiểu Hàm lại nói: “Hân Di, mình cảm thấy cậu ta không phải loại người như thế.” Nói xong, không để ý tới cô ấy phản đối, chạy tới chỗ Mặc Khuynh Thành.
“A!” Chu Hân Di không ngăn cản được, chỉ có thể nhắm mắt chạy theo phía trước.
“Chào bạn học Mặc Khuynh Thành, mình tên là Hàn Tiểu Hàm.” Hàn Tiểu Hàn bày ra động tác tự cho là ưu nhã nhất.
Mặc Khuynh Thành hơi giật mình, bạn học nữ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt này là ai?
“Này, cô không thấy Tiểu Hàm gọi cô sao, cô không có lễ phép hay sao!” Sau đó hướng phía Tiểu Hàm nói: “Tiểu Hàm, người như vậy cậu còn chủ động bắt chuyện làm gì, đi nhanh lên.”
“Hân Di, cậu đừng nói như vậy, bạn học Mặc chưa có làm gì.” Hàn Tiểu Hàm nói như vậy, ánh mắt cũng không dứt nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, như vậy cậu ấy sẽ có hảo cảm với cô đi.
Nha?
“Mặc Khuynh Thành! Cô quay lại cho tôi!”
Hàn Tiểu Hàm quát Chu Hân Di một tiếng, mới lớn tiếng nói: “Bạn học Mặc, có chuyện gì có thể tìm mình, mình ở lớp 11 ban 6.”
Mặc Khuynh Thành dừng lại một giây, sau đó tiếp tục đi tiếp.
**
Kịch buổi sáng này không có ảnh hưởng gì tới Mặc Khuynh Thành, cô biết, chuyện quan trọng hơn còn đang chờ cô.
Phòng hiệu trưởng.
“Bạn học Mặc, em nói muốn tạm nghỉ học?” Trong bàn làm việc chất phác, hiệu trưởng Hàn Hồng Đào ngồi trong đó.
Mặc Khuynh Thành ngồi ở đối diện, bình thản nói: “Không phải là tạm nghỉ, là sau này trực tiếp tham gia cuộc thi cuối cùng thôi.”
“Bạn học Mặc, có thể nói cho thầy biết nguyên nhân không?”
Hàn Hồng Đào đẩy gọng kính lên, nếu không có nguyên nhân, cho dù ông có quyền lực quyết định cỡ nào, phía bên hội đồng quản trị và các học sinh phía dưới cũng sẽ có ý kiến.
“Nếu em nói, bây giờ học tập, đã không thỏa mãn được em thì sao?”
Tay Hàn Hồng Đào trong nháy mắt chợt cứng ngắc, sau đó lại cảm thấy đơn giản chỉ là nói giỡn, nhưng sau khi Mặc Khuynh Thành nói ông không thể nói không tin.
“Hiệu trưởng, nếu tôi có thể nói ra lời như vậy, sẽ không sợ thầy tìm giáo viên tới kiểm tra, dĩ nhiên, nếu cuối cùng không đạt được mục tiêu của thầy, chuyện này, em sẽ không nhắc lại nữa.” Hàn Hồng Đào suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý với Mặc Khuynh Thành, “Đã như vậy, lát thầy sẽ tìm mấy giáo viên tới nói rõ chuyện này, tuần tới, em tới trường tham gia cuộc thi, nhưng mà nói trước, nếu là không có đạt tiêu chuẩn.”
“Sẽ không thất bại.” Mặc Khuynh Thành đã dự định trước, trình độ này, nếu cô không làm được, bản thân sống thật uổng.
Hàn Hồng Đào thấy vậy, cũng không nói thêm nữa.
Sau khi rời khỏi phòng hiểu trưởng, Mặc Khuynh Thành trực tiếp đi ra cổng trường, ngồi lên xe taxi, báo địa chỉ ngân hàng gần nhất.
Hôm nay cô muốn đi tra khoản tiền Mặc Dận nói trước đây có hay không, sau đó còn phải về nhàn làm ra một kế hoạch cẩn thận, dĩ nhiên, còn muốn Mặc Dận xem qua nữa.
Tạm thời chính là chuyện kế hoạch, những chuyện sau đó, cũng chỉ đành chờ sau khi hoàn thiện, mới có thể tiến hành.
“Đến rồi.”
Tiếng nói đằng trước vang lên cắt đứt suy nghĩ của Mặc Khuynh Thành, lấy tiền kẻ từ trong ví tiền ra, đưa lên trước liền xuống xe.
Đi tới trước cây ATM, đưa thẻ vào, bấm mật mã xong, chờ đợi mấy giây, Mặc Khuynh Thành cảm giác thấy trái tim nhảy lên, may mắn, số tiền cuối cùng hiện ra khiến cô kinh hãi nhiều hơn là mừng rỡ.
Cô vạn vạn không nghĩ tới, Mặc Dận sẽ cho cô nhiều tiền như vậy, cô lại rung động giống như người bình thường khi thấy nhiều tiền vậy.
Sau đó nghĩ tới gì đó, hai hàng lông mày nhíu lại.
Mặc Dận cho cô nhiều tiền như vậy, là từ nơi anh gây dựng sự nghiệp bất chính sao, số tiền này cho cô, vậy anh tiếp tục thế nào?
Nghĩ vậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, lại chậm chạp không có gọi đi.
Tòa nhà Phong Thụy.
“Anh Dận anh Dận, chúng ta làm việc vất vả như vậy, là không phải có thể đi ra ngoài ăn một bữa sao?” Lý Lợi hưng phấn chạy đến trước mặt Mặc Dận, số cổ phiếu kia đại đa số đã nằm trong tay, cho nên sau khi cổ phiếu qua tay, anh liền cảm thấy chủ tịch Mao đang bay về phía trong ngực của anh, ho khan một cái, sai lầm rồi, là bay về phía công ty.
“Lật Tử, công ty hiện giờ rất nghèo, không có tiền để tiêu khiển.”
Mặc Dận hời hợt nói một câu, lập tức rước lấy Lý Lợi hô to gọi nhỏ.
“Anh Dận, làm sao lại không có tiền? Số tiền mấy ngày trước đâu? Bay đi sao?”
“Cho chị dâu nhỏ của cậu rồi.”
“Ầm!”
Lý Lợi cảm thấy mình bị sét đánh, anh bị tổn thương một vạn lần, trong lòng vẫn đang hoảng loạn.
MD!
Anh Dận nhà anh có thể cưng chiều vợ đến cỡ như vậy không, để cho cẩu độc thân anh đây phải sống thế nào!
Nhưng những thứ này anh không có can đảm nói ra khỏi miệng, chỉ có thể chịu khó nở nụ cười, “Ha ha, anh Dận, anh làm như vậy là hoàn toàn chính xác, tiền kiếm được lần đầu, không cho chị dâu nhỏ, thì cho ai.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa, thì giải tán đi.”
Mặc Dận bình thản, khiến cho Lý Lợi cảm thấy lòng mình càng đau hơn.
Ô ô ô, anh Dận, em muốn tố cáo với Cường Tử!