Mây đen âm trầm chậm rãi rời khỏi, gió lớn tàn phá, thổi bay lá rụng phủ đầy trên mặt đất, mặt trời từ từ hé lộ ra.
“Két.”
Mặc Khuynh Thành mở cửa phòng, dẵm lên thảm nhung mềm mại.
“Vào đi.”
Lê An An cảm giác ánh mắt mình nhìn không tới, bên trong căn phòng cực lớn, bày đầy nhạc cụ, bên tường để đàn cổ, đàn tranh, bên cửa sổ chỉ có một đàn Piano trắng phau, mà khiến cô rung động chính là đàn tranh cổ ngay chính giữa kia.
Trước tấm bình phong, một chiếc đàn tranh cao ngạo tựa ở đó. Toàn thân màu rám nắng, mấy đóa hoa thược dược khắc bên trong, 21 dây, được lên đầy đủ, gió nhẹ lướt qua, vang lên âm thanh đơn giản dễ nghe.
“Khuynh Thành, cậu muốn đánh đàn?”
Lê An An không ngốc, vào bên trong phòng như vậy, trừ đánh đàn, không có cái gì khác, chẳng qua là không biết là có phải đàn đàn tranh hay không, nghĩ đến đây, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía đàn tranh ở giữa phòng, lưu luyến không dứt.
“Thời gian trước có đàn một khúc, hôm nay vừa đúng dùng để làm việc thiện đi.”
Mặc Khuynh Thành đi đến trước đàn Piano, mở nắp đàn ra, lộ ra đầy nhạc phổ, tùy ý ấm mấy phím đàn, mới nói với Lê An An: “Có thể.”
Lê An An mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, mở camera ra.
Ngón tay Mặc Khuynh Thành linh hoạt di chuyển trên các phím đàn, ca từ cô viết lần này cũng có chút cổ xưa, có thể chỉ một Piano không thể hiện hết được, nhưng là mang một vị đạo.
Ngựa tre thanh đở liễu phiên kinh hồng một mặt
Phồn hoa trường nhai
Hậu tìm nghiêng nhan
Ẩn mực làm bút điếm nhuộm như mộng trần yên
Y nhân tâm nguyện mộng viên mặt mày điệp yên
Giữa núi sông
Tiếng đàn du dương
Trúc xanh tỳ nhẹ viết trần duyên
Hoa tư huyền cả đời mê ly quân mến nhau
Hoa dưới ánh trăng
Lời thề ba đời
Say viết sơn mầu cười hội nhân thế phồn hoa
Y nhân nguyện hoa nở hoa tàn hoa mãn thiên
Nghiêng đời hồng nhan
Lúm đồng tiền phong liên
Chuyện hoa chôn vùi tục kia ba nghìn quấn quít si mê
...
Y nhân nguyện kiếm vũ chỉ có di động đời hộ quyển nếu như vẽ
Hồi mâu đang lúc chỉ định ta ngươi nơi này ba nghìn hồng duyến
Hồng trần thay đổi một đời nguyện vì quân
Y nhân nguyện hoa nở hoa tàn tịch nhan hồn điên như hoa
Ba nghìn hồng duyến ta ngươi nơi này nắm tay ngắm nhìn nhân gian
Hồng trần thay đổi một đời cùng quân yêu.
...
Lê An An quay video, cố nén run rẩy trong lòng, cô không thể, cô nên vì Mặc Khuynh Thành mà quay ca khúc này thật tốt.
Cuối cùng dừng lại, Lê An An ngừng quay.
“Khuynh Thành, bài này tên gì?” Lê An An cảm giác bản thân đang chứng kiến cao thủ đàn hát.
“Y Nhân nguyện.”
Lê An An thầm lẩm bẩm, không biết đang suy nghĩ điều gì.Không lâu sau đó, weibo Mặc Khuynh Thành đăng một bài mới.
Mặc khuynh Thành: Ba nghìn hồng duyến, ta ngươi nguyện nắm tay, ngắm nhìn thế gian. Ps: Từ thiện cho các cô gái.
Phía dưới còn có một video, mọi người mở ra, tiếng đàn lọt vào tai, khúc ca, rất lâu không dứt.
Tiểu Mạch và Vi Vi: Ôi, tôi thấy được thần thánh! Ôi ôi, công tử đa tài đa nghệ như vậy, cô nương tôi đây xấu hổ không chịu nổi.
Trăm hoa như gấm: Công tử, lời thề tam sinh, ba nghìn hồng duyến, tôi nguyện cùng người nắm tay, cùng sống.
Cao su ba la: Lầu trên này, công tử là của tôi, là của tôi, là của tôi! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Điền Thường địa cửu: Công tử, để cho chúng tôi nắm tay người đi khắp giang nam đi, người ca hát, tôi nấu rượu, chẳng phải rất hay sao!
Trứng Ott: Tôi nguyện ba nghìn hồng duyến, nắm tay công tử, ngắm nhìn thế gian.
Nhẫn nhịn không phải là rụt rè: Tôi nguyện ba nghìn hồng duyến, nắm tay công tử, ngắm nhìn thế gian.
...
Giờ phút này Mặc Khuynh Thành còn không biết, cũng bởi vì một lần từ thiện này, khiến cho nhóm người hâm mộ này trở thành hậu thuẫn ủng hộ vững chắc sau này của cô, vì cô mà che mưa chắn gió, thề không rời.
Tòa nhà Phong Thụy.
Mặc Dận phức tạp nhìn máy tính, rất lâu không nói gì.
“Lão đại, giờ làm gì tiếp?” Vệ Bình là một thiếu niên nhã nhặn, thân thể bên trong gầy gò, cất giấu trí óc làm người khác hâm mộ.
“Đem video này lên top, sau đó xem xem có hắc tử hay không.” Trong lòng Mặc Dận là một ngàn một vạn lần không muốn, Mặc Khuynh Thành trong video này, cô không biết là bản thân chói mắt cỡ nào, nhưng nếu là tự mình biết được, nếu là có thể, anh thật sự rất muốn giấu cô đi, để cho người khác không thấy được ánh sáng mà cô tỏa ra.
Mặc Dận cười khổ, thật là không cứu nổi bản thân rồi.
Vệ Bình nhìn thấy lão đại cười khổ, cặp mắt phía sau tròng kính lóe lên, nếu muốn sống tốt, lấy lòng chị dâu nhỏ là quan trong nhất.
“Lão đại, tôi điều tra những ID trước kia, có thành phố B, cũng có đế đô, loại thủy quân này, đều là biết chị dâu nhỏ sẽ tìm, lão đại anh có ý kiến gì hay không?”
Ý kiến? Trừ hai người kia ra, còn ai vào đây.
“Chuyện này tôi biết, sau này cậu trừ việc phát bài ra, còn phải chú ý đến động tĩnh vòng giải trí.”
“Đã hiểu.”
**
Sân sau trường Nhất Trung, có một cái hồ, hồ Liên Lâm. Xung quanh được cây liễu bao quanh, đang là lúc phát triển.
“Anh Thụy, anh tới tìm em có chuyện gì sao?” Giọng nói mềm mại của Văn Tư Tư vang lên.
Tô Thụy dựa trên thân cây, nhìn khuôn mặt từ từ đỏ lên của Văn Tư Tư, nói: “Tư Tư, em khiến anh thất vọng rồi.”
Nụ cười trên mặt Văn Tư Tư cứng đờ, đôi mắt mở to, trong âm thanh run rẩy mang theo chút bi thương, “Anh Thụy, em đã làm gì khiến anh thất vọng, em, em xin lỗi, anh Thụy, thật xin lỗi.”
Tô Thụy cúi mắt xuống, trước kia Văn Tư Tư như vậy, bản thân liền mềm lòng, nhưng mà gặp nhiều chuyện như vậy, sao anh có thể không biết, bản thân cho là người đơn thuần lương thiện, chẳng qua là tự cho là như vậy mà thôi.
“Anh Thụy, anh không để ý tới em, em, em biết em làm sai rồi, lần sau em sẽ không bao giờ... phạm phải nữa, có được hay không?”
Khóe miệng Tô Thụy có chút giễu cợt, “Tư Tư, em biết mình sai ở đâu không?”
Văn Tư Tư bị hỏi như vậy, thật lòng bản thân cũng không biết đã làm sai ở đâu. Ở trước mặt Tô Thụy, cô vĩnh viễn là người lương thiện, lúc anh đau lòng, cô ở bên, lúc anh gặp phải khó khăn, cô bày mưu tính kế, thậm chí là lúc anh chán ghét Mặc Khuynh Thành, nhưng không được không theo ý nguyện của người nhà, cô cũng thông cảm. Cô như vậy, lỗi ở đâu?
“Em cũng không biết lỗi của mình ở đâu sao? Văn Tư Tư, em làm anh quá thất vọng!”
Văn Tư Tư khiếp sợ mặc cho nước mắt từ hốc mắt chảy ra, đây là lần đầu tiên Tô Thụy nặng lời với cô như vậy.
Cô bối rối lấy tay lau nước mắt, quật cường nhìn Tô Thụy, “Anh Thụy, rốt cuộc em đã làm gì khiến anh không hài lòng, anh nói thẳng ra đi.”
Tô Thụy ngước mắt, bên trong là lạnh lùng, “Văn Tư Tư, em để người khác lan truyền lời đồn đãi về Mặc Khuynh Thành, anh thấy, em ngàn vạn lần không nên làm, nhắc đến anh.”
Đúng vậy, không nên nhắc đến anh, hiện tại anh một lòng một dạ suy nghĩ làm thế nào để hòa hảo với Mặc Khuynh Thành, chuyện lời đồn đãi truyền đi hủy hoại danh dự cô ấy như vậy, bản thân tự làm không sao, Văn Tư Tư làm, anh không trách, chỉ trách, là cô đang cản trở anh!
“Em biết rõ trong nhà buộc anh phải qua lại với Mặc Khuynh Thành, nhưng mà người như vậy, không đến giúp thì thôi, ngược lại khiến Mặc Khuynh Thành ghét anh hơn, Văn Tư Tư, trước đây em không phải như này!”
“Văn Tư Tư, em tốt nhất tỉnh lại, bao giờ nghĩ thông suốt thì tới tìm anh.”
Nói xong, quay đầu rời đi.
Cô của trước kia?
Văn Tư Tư cười khổ, vậy anh của trước kia đâu? Tô Thụy người trước kia luôn miệng nói thích mình đâu.
Ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa, trong lòng giống như mang theo tình yêu say đắm rời đi.