Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 126: Chương 126: Quyển 2 - Chương 29: Sụp đổ




“Đủ rồi!”

Tang Vĩnh Tiệp rốt cuộc cũng không duy trì được tươi cười trên mặt, hai mắt ông ta âm trầm, nhìn Mặc Khuynh Thành mang theo nụ cười hài lòng.

“Bạn học Mặc, tôi không nghĩ tới cô lại có thể dùng video ngụy tạo như vậy.”

Sau đó nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói: “Các bạn, mọi người không cần bị thứ này che mắt, có đôi khi mắt nhìn thấy nhưng cũng không phải là sự thật, tôi hiểu rõ con gái của tôi, tuy nó có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng bản tính là thiện lương, tôi tuyệt đối không tin, nó sẽ làm ra chuyện như vậy, trái lại là bạn học Mặc, vì sao tôi lại tới thông báo muốn khai trừ cô, cô lại có thể sau một giây đưa ra chứng cứ, không lẽ là cô đã có chuẩn bị sẵn rồi đúng không?”

Mặc Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, đối với loại người này cho dù sự thật ở bày ở trước mắt cũng muốn thay đổi kết quả sau cùng, cô chỉ biết làm một chuyện, chính là cho ông ta một kích trí mạng.

“Tang Vĩnh Tiệp, nếu có người tận mắt chứng kiến thì sao?”

Tang Vĩnh Tiệp áp chế nội tâm cuồng loạn không an tâm, trấn định nói: “Đảm bảo không phải là các người thông đồng là được.”

Mậu Vĩ Thành vẫn trầm mặc không nói lời nào chợt mở miệng nói: “Vậy ông cảm thấy tôi là người như vậy?”

“Xì xào.”

“Thầy Mậu có ý gì? Không lẽ người làm chứng mà công tử nói chính là thầy ấy?”

“Làm sao có thể có chuyện khéo như vậy?”

“Đúng vậy, quá khéo, nhưng mà tôi nghĩ buổi đại hội tân sinh tối hôm đó cũng có người thấy đi.”

“Không trông cậy vào mấy người đó được đâu, ai dám đối kháng với mấy người có quyền thế đâu, nhưng tôi tin tưởng thầy Mậu tuyệt đối không phải người như vậy.”

“Không sai, thầy Mậu là giáo viên cực kì có tiếng tăm của Đại học Đế Đô, cho dù là Tang Vĩnh Tiệp, ông ta cũng không có quyền khai trừ.”

“Xem xem ông ta còn có lí do gì để hãm hại công tử không!”

Mậu Vĩ Thành nhìn vẻ mặt Tang Vĩnh Tiệp kinh ngạc, không hề che giấu không vui của mình.

Ông biết thân ở xã hội này, những người này ranh giới quan hệ gì gì đó ắt hẳn không thể thiếu, nhưng cũng không thể chứng minh ông vui vẻ cho những tâm tư này rơi trên người mình. Ông biết tâm tư của Tang Vĩnh Tiệp biết, tuy bản thân không thể đem Tang Nhất Cầm đuổi ra khỏi lớp, nhưng ông cũng có quyền chọn người nào là đệ tử quan môn của mình.

“Đổng sự Tang, tôi nghĩ là tôi là người làm chứng, ông sẽ không có dị nghị gì chứ.”

Tang Vĩnh Tiệp như là chậm nửa nhịp, ngây người vài giây, mới không xác định hỏi: “Thầy Mậu, ông là có ý gì, tính tình của ông chúng tôi hiểu rất rõ, chỉ là tôi không hiểu, chuyện đêm đó ông thật sự xuất hiện ở siêu thị sao?”

“Không có.”

Không có?

Vậy chẳng phải là chứng minh phủ định kết luận vừa rồi không?

Mậu Vĩ Thành không có để ý biểu cảm trên mặt ông ta, tiếp tục nói: “Nhưng mà, bà xã của tôi thấy được.”

Tang Vĩnh Tiệp chưa từ bỏ ý định nói: “Có lẽ bà ấy không có hiểu hết tình huống cụ thể đâu?”

Mậu Vĩ Thành: “Tang Vĩnh Tiệp, Tang Nhất Cầm chính là bà ấy đưa tới bệnh viện, mà bà ấy còn tự mình nói cho tôi biết, con gái ông làm loại chuyện đó, vì để phòng ngừa vạn nhất, bà ấy còn đặc biệt quay video lại, ông có muốn tôi lấy ra so sánh với cái này một chút không?”

Câu hỏi ý nghi vấn, nhưng ý tứ khẳng định bên trong Tang Vĩnh Tiệp làm sao có thể nghe không hiểu.

Trong lòng ông ta phẫn nộ, tuy bản thân biết rõ ràng tính tình của Tang Nhất Cầm, ở trước mặt mình nhu thuận đều là giả vờ, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, kế hoạch ban đầu của mình đều do chính tay cô phá hoại, việc hư nhiều hơn là thành công, không lẽ lời ông nói trước đây đều là đàn gảy tai trâu thôi!

Giờ phút này, cho dù ông ta có nói khéo như rót mật thế nào đi nữa, đều khó có khả năng cứu vãn đường sống phủ định chân tướng.

Tang Nhất Cầm ơi Tang Nhất Cầm, cô ta dù muốn khai trừ Mặc Khuynh Thành, cũng không thể một câu nói thật cũng không nói được!

Trên mặt Mặc Khuynh Thành treo một nụ cười sáng lạn, đôi mắt híp lại nhìn Tang Vĩnh Tiệp trêu tức.

Ảo não? Phẫn nộ? Hối hận?

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”

“Ai, cha, sao Mặc Khuynh Thành vẫn còn chưa bị khai trừ, chẳng lẽ mọi người chuẩn bị để cho loại người như vậy tiếp tục học ở trường?”

Tang Nhất Cầm thay trang phục xong vội vàng đi tới, ánh mắt quét một loạt xung quanh, nhưng không có nhìn thấy huấn luyện viên mình muốn gặp trong đó, trong lòng không khỏi mất mác, cô ta không dễ dàng gì trang điểm như vậy, đáng tiếc anh không thể nhìn thấy lần đầu tiên, sau đó nhìn sang Mặc Khuynh Thành còn chưa rời khỏi, tâm tình xuống dốc không phanh, người đáng chết này sao vẫn còn chưa đi!

Mọi người quái dị nhìn cô ta, người này chắc hẳn là không xem tình hình rồi? Hiện tại không khí rõ ràng ngưng kết tới cực điểm, nhưng cũng không thể trách cô ta được, nếu cô ta biết nhìn tình hình, cũng sẽ không biết sống chết mà chọc vào Mặc Khuynh Thành.

Lửa giận trong lòng Tang Vĩnh Tiệp không thể phát tiết, thời điểm nhìn thấy đầu xỏ gây chuyện xuất hiện, giận không thể nghỉ, ba bước cũng đi hai bước đến trước mặt Tang Nhất Cầm, giơ tay lên không hề do dự đánh xuống.

“Bốp.”

Tang Nhất Cầm ôm má mình, hoàn toàn không thể tin được, Tang Vĩnh Tiệp vẫn luôn yêu thương mình, vậy mà lại có một ngày ở ngay trước mặt toàn bộ tân sinh viên, ra tay đánh mình.

“Cha, cha làm gì vậy!”

“Làm gì? Con vẫn còn không biết xấu hổ hỏi ta làm gì! Tang Nhất Cầm, con là cậy ta quá sủng con rồi phải không, không thèm nói thật với ta, hãm hại bạn học, chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy, con vậy mà cũng làm được, giáo dục nhiều năm như vậy, là bị con ăn mất rồi!”

Tang Nhất Cầm hoàn toàn không rõ rốt cuộc là sao vậy, cái gì mà hãm hại bạn học, nhất định là Mặc Khuynh Thành, nhất định là cô ta giở trò quỷ!

Cô trợn mắt nhìn, thanh âm bén nhọn vang lên.

“Mặc Khuynh Thành, cô nói đi, có phải cô lại phá rối phải không, nếu không thì cha tôi làm sao có thể đánh tôi được, cô cái đồ kĩ nữ thối này, không nghĩ tới cô tâm cơ nặng như vậy, tôi nói cho cô biết, sự thật sẽ thắng hùng biện, cho dù miệng lưỡi cô có lưu loát thế nào, mấy thứ ngụy biện này đều khó có khả năng để cho cô không bị khai trừ!”

Mặc Khuynh Thành nhìn Tang Nhất Cầm vẫn còn tiếp tục tìm đường chết, chế giễu cười một tiếng.

“Tang Nhất Cầm, sự thật sẽ thắng hùng biện, những lời này thốt ra từ miệng cô, tôi nghĩ đến người tài cổ đại cũng phải bò từ mộ phần lên.”

Lê An An xem diễn trò không chê náo nhiệt, bổ đao: “Khuynh Thành, sao cậu có thể trông cậy vào cái người chỉ hươu bảo ngựa sẽ để ý những thứ này, dù sao cô ta là Tiểu tam muốn cướp “Bạn trai” của cậu.”

Tang Nhất Cầm bước nhanh đi lên phía trước, giơ tay lên đã nghĩ muốn đánh xuống, lại bị Mặc Khuynh Thành thoải má ngăn cản.

“Tang Nhất Cầm, quân tử động khẩu không động thủ, cô đừng có giống như một người đàn bà chanh chua một lời không hợp liền vung tay, huấn luyện viên nhìn cô như vậy, anh ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”

Một câu của Mặc Khuynh Thành, trực tiếp mắng hai cha con Tang Vĩnh Tiệp, một lời không hợp liền vung tay không phải chính là bọn họ.

“Mặc Khuynh Thành, cô có cái tư cách gì mà nói đến huấn luyện viên, bộ dạng hồ ly tinh, trước mặt bày ra một bộ không ăn khói lửa nhân gian, sau lưng còn không biết là cái bộ dạng gì nữa, tôi nói cho cô biết, chỉ cần anh ấy nhìn thấy tôi, nhất định sẽ tập trung tâm tư vào tôi!”

“Vậy sao? Tôi ngược lại không biết, hóa ra Đại học Đế Đô có hoa si, còn có cả đần độn.”

Kỳ thật trước đây không lâu, đội quân cũng đã đứng cách đó không xa, chẳng qua là đứng ở nơi mọi người không nhìn thấy, vì là để xem xem tố chất mọi người như thế nào, không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện chuyện như vậy.

Thời điểm Tang Vĩnh Tiệp đang muốn nói khai trừ Mặc Khuynh Thành, Mặc Giác cũng có chút không chịu nổi muốn tiến lên, chết tiệt, đó là em gái của anh, tiểu công chúa của Mặc gia! Sao có thể để cho mấy người đê tiện này khinh nhờn, nhưng mà lúc anh có động tác, đã bị đồng đội bên cạnh kéo lại.

“A Giác, anh trước phải bình tĩnh một chút đã, em gái anh sẽ không có chuyện gì đâu, anh xem cô ấy rất bình tĩnh đó.”“Đúng vậy, mấy con bọ chét này tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ấy, huống hồ anh tiến lên lại vẫn có khả năng phá hoại kế hoạch của cô ấy, chờ một chút.”

Mặc Giác chưa từ bỏ ý định nói: “Chẳng lẽ người là anh trai như tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn em ấy bị bắt nạt như vậy?”

Anh không cam lòng, vốn tưởng rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ rồi, không những đuổi đi được mấy người dám bắt nạt em gái mình, còn có thể đuổi đi mấy đóa hoa đào tre già măng mọc, nhưng là anh nghĩ sai rồi, anh còn chưa đủ mạnh mẽ, ít nhất không thể làm cho người ta sợ hãi, anh còn kém xa.

“Mặc Giác, tôi cảm thấy được em gái cậu sẽ không bị người khác bắt nạt, cô ấy đúng là con tiểu hồ ly, trước xem xét một hồi, thật sự không được, chúng ta sẽ đi qua.”

Mặc Giác kiềm chế xuống, lẳng lặng nhìn sự tình phát triển, anh kinh ngạc nhìn em gái mình chuẩn bị, tự hào với cơ trí của cô, thời điểm Tang Nhất Cầm xuất hiện nhắc tới mình, anh rốt cuộc cũng cất bước đi lên phía trước, người phụ nữ này, quả thực chính là vũ nhục ánh mắt của đàn ông Mặc gia.

Thời điểm Tang Nhất Cầm nghe được giọng nói của người bạn trai lý tưởng, tâm tình vốn đang phẫn nộ nháy mắt liền được trấn an, kích động quay đầu, đã thấy sắc mặt Mặc Giác xanh mét, hoàn toàn không thấy tươi cười như trong suy nghĩ.

Anh đi qua mình, đi đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành phía đối diện, trực tiếp ôm lấy eo của cô, lo lắng hỏi: “Em gái, em không sao chứ?”

“Anh hai, em không sao.”

“Huấn luyện viên, anh dựa vào cái gì mà ôm kẻ tiện nhân Mặc Khuynh Thành này, anh phải ôm em mới đúng, là em! Không phải cô ta!” Tang Nhất Cầm triệt để tan vỡ, đây không phải là sự thật, đây không phải! Bạn trai của cô ta làm sao có thể trực tiếp xem nhẹ cô ta, sức quyến rũ của cô ta bách phát bách trúng sao lại vô dụng rồi.

Mặc Giác cau mày, nhìn vàoTang Nhất Cầm điên cuồng bên cạnh, không hề do dự đánh cô ta rơi vào vực sâu.

“Tôi chưa bao giờ biết, người bệnh tâm thần có thể sống bình thường trong mọi người được đấy.”

Tang Nhất Cầm lui về phía sau một bước, không thể tin nổi nhìn anh.

Anh vậy mà nói cô ta bệnh tâm thần, vì sao, vì sao toàn bộ đều không giống với tưởng tượng, rốt cuộc là làm sai ở đâu rồi.

Thời điểm Tang Vĩnh Tiệp thấy Mặc Giác xuất hiện, liền cảm thấy được chuyện lần này khả năng không tốt nữa rồi.

Ông ta nhớ rõ huấn luyện viên lần này là quân khu phía nam, nơi đó đều là quân nhân thuộc loại đặc biệt, nhiệm vụ bọn họ làm cực kì nguy hiểm, cũng hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất của quốc gia, ban đầu không rõ vì sao huấn luyện viên quân huấn lần này lại chọn chi đội này, hiện tại ông ta đã hiểu, toàn bộ nguyên nhân, đều là vì Mặc Khuynh Thành này.

“Vị huấn luyện viên này, thật sự là ngại quá, Cầm Cầm bình thường không phải như thế, khả năng hôm nay gặp phải đả kích có phần lớn, tôi cũng có phần thất trách, xin tha thứ.”

Ông ta không xác định giải thích như vậy có thể khiến cho đối phương nhả ra không, nhưng chuyện này không thể tiếp tục phát triển thêm được, nếu không thì một nhà bọn họ thật sự sẽ bị Tang Nhất Cầm hủy hoại.

Mặc Giác thâm sau khinh thường Tang Vĩnh Tiệp này, cũng là đều là giới thương nhân, Mặc Tuyển Thần với ông ta là hai kiểu người, nếu Mặc Khuynh Thành giống Tang Nhất Cầm cáo trạng với cả nhà như vậy, cho dù Mặc Tuyển Thần khống con gái như vậy, cha cũng sẽ tra rõ tiền căn hậu quả trước đó, sẽ loại bỏ tất cẩ vấn đề, không cho đối phương có khả năng xoay người.

“Tang Vĩnh Tiệp, ông cho rằng tôi là ông sao? Hoàn cảnh hiện tại trong lòng ông tôi đều đã rõ ràng, tôi cũng cực kì rõ ràng nói, chuyện này, hẳn không đơn giản là một câu giải thích có thể giải quyết được vấn đề.”

Tang Vĩnh Tiệp không nghĩ tới Mặc Giác hoàn toàn không nể mặt mình, trầm giọng nói: “Vị huấn luyện viên này, tôi biết lần này khiến cho Mặc Khuynh Thành bi oan ức, nhưng cô ấy không phải hoàn toàn không sai, lúc trước nếu cô ấy đồng ý nhân nhượng, sự việc đã không phát triển trở thành như vậy.”

Mặc Giác trực tiếp cười lên tiếng, tà mị càng thêm lóa mắt.

“Tang Vĩnh Tiệp, con mẹ ông, có tin lão tử đây nói một câu, san bằng Đại học Đế Đô này không, lại không san bằng được đổng sự nho nhỏ như ông sao?”

“Cậu muốn làm gì!”

Mặc Giác hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dơ tay ra lệnh, một đám mặc quân phục ngụy trang huấn luyện giơ súng bao vây lấy Tang Vĩnh Thành và Tang Nhất Cầm.

Tang Vĩnh Tiệp sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị vây quanh như vậy, cố nén bối rối trong lòng, cứng ngắc đứng tại chỗ, mà Tang Nhất Cầm càng không cần phải nói, cô ta sợ tới mức trực tiếp trốn vào trong lòng Tang Vĩnh Tiệp, run rẩy nhìn từng đầu súng nhắm vào mình.

“Các người muốn làm gì, còn có vương pháp hay không!” Tang Vĩnh Tiệp cả giận nói.

“A, vương pháp? Hóa ra ở trong mắt ông, còn có vương pháp sao, tôi cong tưởng rằng trong mắt ông chỉ có tùy ý loạn dụng chức quyền, thế nào, sợ? Lúc trước bắt nạt em gái tôi, sao không biết sợ, không phải nói muốn khai trừ sao, hiện tại tôi cho ông khai trừ.”

Tang Vĩnh Tiệp hiện tại nào dám nói từ khai trừ kia, ông nói không thông với Mặc Giác, chỉ có thể...

“Bạn học Mặc, tôi biết chuyện này là Cầm Cầm không đúng, cô xem nể tình là bạn học, bây giờ có thể buông tha cho nó không?”

Mặc Giác không nghĩ tới lão già này lại đem mục tiêu chuyển đến phía trên người Mặc Khuynh Thành, trong lòng tức giận một câu, sau đó nhìn về phía người bên cạnh, trong mắt trắng trợn nói: “Nếu em dám tha thứ anh liền cùng em chiến tranh lạnh.”

Mặc Khuynh Thành trấn an một phen, sau đó nhàn nhạt nói: “Đổng sự Tang, chuyện này tôi thực sự không làm được, nhưng mà tôi nghĩ, hiệu trưởng sẽ rất vui lòng giúp ông giải quyết.”

Hiệu trưởng?

Chung Nhạc Sơn?

Tại thời điểm mọi người còn không phản ứng kịp, hiệu trưởng Chung Nhạc Sơn liền mang them một đám người đi tới cổng trường.

“Đây là có chuyện gì, cái kia, tiểu nhị Mặc, cậu nhanh bảo bọn họ bỏ súng xuống, chuyện này để tôi giải quyết.” Chung Nhạc Sơn gầy gò nhìn tràng diện giương cung bạt kiếm, mồ hôi lạnh trực tiếp rơi xuống, trời ạ, nếu bản thân đến chậm một bước, vậy có phải là liền có cảnh máu tươi chảy trước cổng trường đại học rồi hay không.

Mặc Giác nghe thấy gọi như thế theo bản năng nhảy dựng lên cái, có thể đừng gọi anh như thế hay không, anh mới không phải là tiểu nhị!

Nhưng mà, sau đó anh vẫn bảo đồng đội hạ súng xuống.

Đầu tiên Chung Nhạc Sơn đối với tân sinh viên ở đây nói: “Sự việc hôm nay thật sự xin lỗi, tôi thật không ngờ tại thời điểm tôi quản lý Đại học Đế Đô, vậy mà vẫn để xảy ra chuyện như vậy, chờ các em quân huấn trở về, tôi sẽ viết một phần kiểm điểm, nhưng mà các em yên tâm, những chuyện tương tự sẽ không phát sinh lần nữa, tôi cũng mong các em tin tưởng, Đại học Đế Đô tuyệt đối công bằng.”

Sau đó ông nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, hổ thẹn nói: “Nha đầu Khuynh Thành, chú thật sự cảm thấy có lỗi, cũng cực kì có lỗi với Mặc gia, nói thật, chú cũng không biết nên đối mặt như thế nào với Mặc lão gia tử rồi.”

Mặc Khuynh Thành: “Chú Chung không cần tự trách đâu, chuyện này một chút cũng không có quan hệ gì với chú cả, huống hồ ông nội cũng sẽ không biết.”

Chung Nhạc Sơn cảm thán nói: “Mặc gia thật sự xuất ra một khuê nữ tốt, ta có chút hâm mộ rồi, nhưng sự việc lần này, ta không nên trốn tránh trách nhiệm, đến lúc đó nếu Mặc lão gia tử biết được, ta là tuyệt đối sẽ không giấu diếm.”

Mặc Khuynh Thành nhìn hiệu trưởng thông minh như vậy, cảm thấy được Đại học Đế Đô có thể có được một người hiệu trưởng công chính thông minh lanh lợi như vậy, không chỉ là phúc khí.

Chung Nhạc Sơn tiếp tục nói: “Tiểu nhị Mặc, cậu đưa sinh viên đến doanh địa trước đi, nếu không thì thời gian sẽ không kịp mất, việc ở đây cứ để ta xử lí.”

Mặc Giác đáp: “Được rồi, chúng tôi đi đây.”

Tuy tất cả mọi người rất tò mò Chung Nhạc Sơn rốt cuộc sẽ xử trí hai cha con Tang Vĩnh Tiệp như thế nào, nhưng cũng không thể cãi lời của huấn luyện viên được, chỉ có thể ngăn chặn ngứa ngáy trong lòng ngoan ngoãn lên xe.

Sau khi mọi người rời đi, Chung Nhạc Sơn mặt âm trầm nhìn về phía hai cha con Tang Vĩnh Tiệp.

“Tang Vĩnh Tiệp, ông trái lại thật có bản lĩnh.”

Tang Vĩnh Tiệp cầu cứu nói: “Hiệu trưởng, lần này tôi thật sự cái gì cũng không biết, tôi cũng biết rõ sai lầm rồi, ông bỏ qua cho tôi lần này đi.”

Tang Nhất Cầm cũng nói: “Hiệu trưởng, cháu thật sự biết lỗi rồi, cháu thật không ngờ Mặc Khuynh Thành vậy mà có thể tìm được video clip, cháu, thật sự là cô ta bắt nạt cháu, cô ta còn đánh cháu nữa!”

Chung Nhạc Sơn trực tiếp nổi giận nói: “Tang Nhất Cầm, đều đã đến mức này rồi, cô còn nói lời bịa đặt với tôi! Tôi nói cho các người biết, đừng tưởng rằng các người có mấy đồng tiền dơ bẩn liền khá lắm, sự việc lần này, các người liền ngoan ngoãn ở nhà chờ xem.”

Nói xong, ông liền phất áo trực tiếp đi về phía trường học, nghĩ đến chuyện còn lại, ông liền đau đầu, ai, giải thích như thế nào với Mặc gia đây.

Hai người đứng tại chỗ không rõ chân tướng, không lẽ Chung Nhạc Sơn cứ như vậy mà buông tha cho bọn họ?

“Cha, chúng ta làm sao bây giờ?”

Tang Vĩnh Tiệp tức giận nhìn cô ta một cái, sau đó nói: “Về nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.