Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 127: Chương 127: Quyển 2 - Chương 30: Quân huấn ngày đầu tiên




Một chiếc xe màu xanh tiến về phía thành nam, dần dần, mọi người không thấy trên đường xe chen chúc nữa, càng về sau thậm chí không có một bóng người.

Trên xe, một đám người đều đã dùng ánh mắt tò mò nhìn Mặc Giác ngồi bình tĩnh bên cạnh Mặc Khuynh Thành.

Lê An An hơi chút nhỏ giọng để sát vào Mặc Khuynh Thành, nói: “Mình nghĩ hiện tại bọn họ đều đang suy nghĩ mối quan hệ của cậu và huấn luyện viên.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp liếc mắt nhìn cô một cái, là mọi người biết quan hệ của cô cùng với Mặc Giác, hoàn toàn không cần lãng phí tế bào não nghĩ trắng ra như vậy.

Lê An An nhún nhún vai, kì thật là cô thấy kì hơn là vì sao Mặc Khuynh Thành lại đột nhiên có một người anh hai tham gia quân ngũ, bộ dáng lại anh tuấn như vậy, được rồi, điểm ấy không cần phải nghĩ, nhìn gen Mặc gia ưu tú như vậy, liền biết lớn lên như thế cực kì bình thường.

“Đến rồi.”

Thân xe vừa mới dừng lại, Mặc Giác lên đường.

Mọi người xuống xe, xem đến hết thảy trước mắt, có chút kinh ngạc há to mồm.

“Giáo, huấn luyện viên, chúng ta quân huấn ở đây?” Có người không xác định hỏi.

Ngọn núi này chiếm diện tích rất lớn, đứng ở chân núi, nhìn thềm đá uốn lượn không thấy đầu xuất hiện ở trước mắt, bọn họ có chút không xác định, đây là bảo bọn họ đi bộ lên sao?

Mặc Giác nhàn nhạt nhìn về phía mọi người, nói: “Mục tiêu của chúng ta, là giữa sườn núi, mọi người tự đeo hành lý của mình lên, hiện tại là 10 giờ 30 phút, trước 12 giờ phải tới nơi, rõ chưa?”

“Xì xào.”

“12 giờ? Huấn luyện viên thầy có nói đùa không, tiếng rưỡi làm sao có thể kịp!”

“Huấn luyện viên, thời gian có thể tăng thêm một chút không, núi cao như vậy, cho dù là chỉ là giữa sườn núi, huống hồ chúng em còn chưa có tới đây, đến lúc đó không tìm đúng chỗ thì phải làm sao bây giờ?”

Mặc Giác: “Mọi người yên tâm, ven đường có chỉ đường, sẽ không đi nhầm, điều mọi người phải làm, chính là tuân theo.”

Tiếng kêu rên một tiếng lại một tiếng, anh lại bất vi sở động.

“Nếu như không có ý kiến gì nữa liền khẩn trương leo núi, hiện tại mọi người lãng phí, đều chính là thời gian của mọi người.”

Mặc Khuynh Thành lưng đeo ba lô, sau đó nói với đám người Lê An An: “Chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Tân sinh vốn dĩ còn đang oán giận huấn luyện viên quá mức tàn khốc, nhìn thấy đám người Mặc Khuynh Thành đã yên lặng nhấc chân leo lên núi, chỉ có thể đem lời nói nuốt vào trong bụng, nhận mệnh đi theo sau.

Dưới chân núi chỉ còn lại Mặc Giác và đồng đội của anh, lúc này mới có người mở miệng.

“A Giác, có phải cậu quá nghiêm khắc với bọn họ rồi không, chỉ sợ đoàn này có sinh viên năm nhất chưa trải qua bất cứ khổ nào chịu không nổi đâu.”

“Cường Tử, cậu vẫn nên nhanh ngậm miệng lại đi, không thấy được em gái của cậu ấy ở bên trong đó sao, ai, nhưng mà đáng tiếc, tôi thấy em ấy da thịt mịn mềm, cũng không biết có chống đỡ nổi đến điểm cuối không.”

Mặc Giác mí mắt cũng không nâng kiên định nói: “Em gái tuyệt đối không có vấn đề.”

Trên núi.

Hơn một ngàn người ban đầu còn thoải mái đi theo phía sau Mặc Khuynh Thành, nhưng theo thời gian từ từ biến dài, rất nhiều người đã mệt đến mức trực tiếp ngồi trên mặt đất đến không dậy nổi rồi.

“Không được, tôi không kiên trì nổi rồi.”

“Tôi cũng không được, các người nói đi, công tử đến đâu rồi.”

“Tôi đâu có biết, ban đầu vẫn còn nhìn thấy bóng dáng, hiện tại đến bóng dáng cũng không có thấy, chẳng lẽ bọn họ là Tiểu cường đánh không chết sao?”

“Nói vớ vẩn cái gì vậy, công tử làm sao có thể giống cái thứ ghê tởm như thế được!”

“Nói thế là không đúng rồi, các cậu xem, từ lúc công tử bắt đầu hợp tác với đạo diễn Từ, phía sau xảy ra không ít chuyện, những chuyện này một bàn tay đều đã đếm không hết, nếu là người bình thường, gặp lần đầu cũng đã bị hủy hoại rồi, huống chi lại còn gặp phải nhiều chuyện liên tiếp không ngừng như vậy.”

“Cậu vừa nói như vậy, cũng có chút đạo lý, nhưng công tử tuyệt đối không phải Tiểu cường! Công tử là thần!”

“Được được được, cậu nói cái gì liền là cái đó, đúng rồi, nghe nói thời điểm chúng ta quân huấn, bộ phim cổ trang thứ hai của công tử bắt đầu phát sóng rồi.”

“Đúng vậy, vậy mà bỏ lỡ ngày này, a công tử của tôi, rất đau lòng, mong chờ Ma kiếm truyền kỳ đã lâu.”

“Hắc, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không bỏ lỡ.”

“Làm sao có thể, không lẽ cậu mang theo!”

“Hừ! Nói nhỏ một chút, bị phát hiện liền thảm đấy!”

“A... A..., nhưng mà cậu không sợ lỡ đâu bị phát hiện, xui xẻo chính là cậu đó!”

“Đây cũng không có cách nào, tôi thật sự không muốn bỏ lỡ đâu, trước còn muốn xin phép không đến quân huấn, nhưng quân huấn chết tiệt này đã vậy còn rất nghiêm khắc, hoàn toàn không cho xin phép, đến nghỉ bệnh cũng không cho!”

“Nghiêm khắc như vậy? Chả trách công tử cũng tới quân huấn.”

“Tôi cảm thấy được công tử là tự nguyện tới quân huấn đấy, giống như người giáo quan kia tự nguyện tới huấn luyện chúng ta vậy.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, người giáo quan kia đúng là vì công tử.”

“Tôi biết, cậu không thể để cho tôi ảo tưởng một chút à, cũng sẽ không chết ai, chỉ là gen của Mặc gia thật tốt, không chỉ có công tử bộ dạng xinh đẹp, đến ngay cả giáo quan cũng gọi là khuynh quốc khuynh thành.”

“Đúng vậy, xem tôi đều đã hận không thể trực tiếp đảo ngược thời gian, dấn thân vào Mặc gia.”

“Chỉ dựa vào cậu? Hay là thôi đi, cẩn thận đến lúc đó công tử hoài nghi gen không tốt nữa có phải do cậu đột biến ra không đấy.”

“Cậu nói cái gì, xem tôi có đánh chết cậu không!”

“Cậu tới đây!”

“Đừng chạy!”

...

Một màn này đều bị một đám binh sĩ trốn ở trong chỗ bí mật trong rừng để vào trong mắt.

Mặt trời dần dần lên tới chính giữa, cho dù xung quanh có cây cối, cũng không ngăn được ánh nắng chói chang.

“Tíc tắc, tíc tắc.”

Đồng hồ từ từ chạy, đám người Mặc Giác đã ngồi xe cáp đi lên trước, đợi người đầu tiên tới chỗ kết thúc.

Mặc Giác đứng đầu phía trước, lẳng lặng nhìn thềm đá.

Đồng đội của anh nhỏ giọng phía sau thảo luận.

“Các cậu nói xem người đầu tiên đi đến sẽ là ai?”

“Cậu sẽ không nghĩ là em gái nhỏ chứ, tôi cảm thấy được ít nhất vẫn là nam?”

“Tôi cũng hiểu rõ, không phải nói Mặc gia cực kì sủng em gái đó, tôi nghĩ cũng sẽ không dạy em ấy chút thân thủ nào đâu.”

“Vậy thì chưa hẳn, có lẽ bọn họ có dạy?”

“Được rồi, chúng ta đừng ở đây mà đoán mò nữa, thời điểm đám người kia xuất hiện, chẳng phải sẽ biết sao.”

“Cái cậu này sao lại làm mất hứng như vậy, chúng ta đứng ở đây nhàm chán như vậy, lại không thể rời khỏi chỗ, tán gẫu cũng không cho, hơi quá đáng rồi.”

“Cậu là quá rảnh rỗi đi, có bản lĩnh nói lên lên một chút?”

“Cậu bảo tôi lớn thì tôi lớn, tôi đây mặt mũi rất đẹp.”

Mặc Giác đứng ở phía trước rốt cục nghe không vô, khẽ cười nói: “Được rồi Mao Cương, cậu đây tính cách đại lão gia Đông Bắc, sao còn có mặt già mồm cãi láo như vậy.”

Mao Cương mặt đỏ lên, lớn tiếng không ngừng nói: “A Giác, sao cậu có thể nói lão tử như vậy, lão tử đây là tính cách hào sảng đến miệng cậu sao lại thành làm kiêu rồi!”

“Ha ha ha.”

“Cương Tử, A Giác cũng không có nói bậy, tính cách của cậu đó, có phần giống đàn bà!”

“Đúng vậy, Cương Tử, cậu liền chấp nhận sự thật đi, đại hán già mồm cãi láo, cách gọi này cũng rất dễ nghe!”

Mao Cương trực tiếp gầm lên, “Đi đi đi, đoàn thô Binh viên các người, lão tử không thèm nói mấy chuyện này!”

“Chúng tôi biết, cậu a, liền nói “Trứng tròn”, mọi người nói có đúng không!”

“Ha ha ha.”

Mặc Giác theo mọi người cùng nhau cười ha hả.

Lúc này.

“Ai, các cậu xem, có người đến rồi!”

Bóng người không nhanh không chậm từ ngã rẽ xuất hiện, rõ ràng là đám người Mặc Khuynh Thành.

“MD, không thể nào, thật là em gái nhỏ!”

“Thật là lợi hại, các cậu xem những người phía sau em gái nhỏ kìa, yếu nhất thì hô hấp có chút nhiễu loại, mà em gái lại đến cả mồ hôi cũng không có, này ở trong tân binh, đều là rất ít.”

“Quả nhiên, A Giác mạnh mẽ, đến cả em gái nhỏ cũng không ngoại lệ.”

“... Tôi nên may mắn là tôi không có mở cược?” Nói chuyện chính là người thích đánh bài.

Mọi người: “Cậu đủ rồi đấy!”

Mặc Giác nhìn bọn họ đến trong dự liệu, nhưng khóe miệng tươi cười tiết lộ ra tâm tình của anh giờ phút này.

Đám người Mặc Khuynh Thành từng bước một đi đến trước mặt bọn họ, sau đó nói: “Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi đã đến.”

“Được, đi nghỉ ngơi đi.”

“Rõ.”

Giọng nói đều nhịp, vang vọng núi rừng, cũng khiến cho người phía sau biết được đã có người đến điạ đểm cuối cùng.

Bọn người Mặc Khuynh Thành yên lặng tiêu sái đến bóng cây cách đó không xa, điều chính trạng thái, lúc sau một đám người đã đến nơi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơn nghìn sinh viên đại học năm nhất đến nơi trước 12 giờ cuối cùng chỉ có hơn năm trăm người, kết quả như vậy, khiến cho Mặc Giác rất không hài lòng.

Mặc Giác nhìn về phía mọi người mệt rã rời, nói: “Tôi vốn cảm thấy được là đáng giá thấp mọi người rồi, nhưng không nghĩ tới vẫn là đánh giá cao mọi người rồi, hơn một nghìn người, chỉ một nửa đạt tiêu chuẩn, được được, hiện tại tôi cho mọi người nửa tiếng, nếu trong nửa tiếng, mọi người không thể khiến cho hơn năm trăm người còn lại tới đích, như vậy mọi người liền đi lại một lần nữa cho tôi.”

Mọi người ngồi trên mặt đất hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Giác vậy mà có thể nói ra lời như vậy.

“Dựa vào cái gì, không phải chúng tôi cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi sao, mấy người kia không có đi tới đâu có liên quan đến chúng tôi, huấn luyện viên, tôi không phục!”

“Không phục? Còn có ai không phục?”

“Chúng tôi đều không phục! Chúng tôi là tới quân huấn, không phải đến làm lính! Anh không có tư cách đối xử với chúng tôi như vậy!”

“Đúng vậy, đừng tưởng rằng anh là anh trai của công tử thì chúng tôi sẽ chấp nhận tất cả quyết định vô lại của anh, chúng tôi sẽ không thỏa hiệp!”

Khóe miệng Mặc Giác càng lúc càng cong lên, khiến cho đám người Lê An An vẫn không nói gì không tự chủ được nuốt nước bọt.

Vì sao bọn họ cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc?

Sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh Thành vẫn luôn bình tĩnh, trong lòng không khỏi châm chọc, quả nhiên là người một nhà, tâm tình không vui, cười lại càng sáng lạn hơn, các bạn học, mặc niệm cho các cậu một giây.

“A, không hổ là sinh viên Đại học Đế Đô tài cao, tài ăn nói thật không tệ, nhưng mà sao trí nhớ lại không tốt như vậy, còn nhớ rõ trước khi tới tôi đã nói rồi, đối với quyết định của tôi, các người phải làm, chính là tuyệt đối tuân theo.”

Có vài người chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết tuyệt đối tuân theo là quyết định đó phải là đúng đắn, chúng tôi không chấp nhận tất yếu vì có cái này!”

“Là sao?”

Đột nhiên, một đám người đi qua trước mặt mọi người, mọi người thấy đi qua, hóa ra là Mặc Khuynh Thành cùng đám người Lê An An đi xuống núi.

“Công tử, chúng ta không cần đi xuống tiếp, trời này rất nóng, mau lên đây!”

“Không cần phải xen vào cô ấy, cô ấy là vì giữ gìn mặt mũi cho anh trai mình, chúng ta cũng không cần như vậy!”

“Đúng vậy...”

“Ha ha ha.”

Đám đồng đội phía sau Mặc Giác, nghe được tiếng cười của anh, nháy mắt sởn gai ốc.Ma quỷ thức tỉnh rồi, mọi người cẩn thận!

Ánh mắt bén nhọn sắc bén của Mặc Giác nhẹ nhàng lướt qua trên người mấy tân sinh viên, miệng phun ra lời tàn khốc.

“Không phục cũng không sao, cứ theo như lời tôi nói, nếu là 12 giờ rưỡi người còn không tới toàn bộ, liền đi lại một lần nữa cho tôi, không hài lòng với quyết định của tôi có thể ngoan ngoãn về nhà, nhưng mà sau đó xảy ra hậu quả gì, tự các người gánh vác.”

Mọi người thấy anh như vậy dũng khí tranh luận nháy mắt không còn, lời nói của anh làm cho bọn họ cực kì tự nhiên nghĩ đến chuyện đã xảy ra sáng nay, nếu anh dám cho người trực tiếp bao vây hai cha con Tang Vĩnh Tiệp, như thế hậu quả của anh tuyệt đối không phải bọn họ có thể gánh vác được.

Vì thế, bọn họ nhanh chóng ra quyết định, phi xuống bậc thang, tìm kiếm năm trăm người còn chưa đi đến nơi.

Có lẽ là Mặc Giác nói thật sự khiến bọn họ sợ hãi, cho dù lúc trước thể lực tiêu hao rất nhiều, nhưng tiềm năng là vô hạn, huống hồ năm trăm người kia cũng đi được một đoạn đường dài rồi, cho nên trước 12 giờ rưỡi, hơn một nghìn sinh viên, toàn bộ đều đến nơi.

Mặc Giác đi qua đi lại, những tân sinh này bị anh nhìn tới tất cả thần kinh đều đã buộc chặt, sợ anh một giây sau sẽ bảo bọn họ đi thêm lần nữa.

“Được rồi, các người có thể đi ăn cơm, Cương Tử, dẫn bọn họ đến căn tin.”

“Rõ.”

Dưới một phen càn quét, bọn họ rốt cục cũng ăn no ôm bụng tựa vào ghế.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”

Mặc Giác đi giày quân nhân từ từ đi đến ngay chính giữa, “Các người có thời gian một tiếng để nghỉ ngơi, hai rưỡi chiều, tập hợp tại sân thể dục, không được đến muộn.”

Sau đó, huấn luyện viên mỗi ban đưa những tân sinh viên này tới kí túc xá.”

“Két.”

Mặc Giác mở cửa kí túc xá ra, nói với đám người Mặc Khuynh Thành: “Đây là kí túc xá của mấy đứa.”

Kí túc xá của quân nhân so với kí túc xá trường học chênh lệch rất lớn, nhất là kí túc xá Đại học Đế Đô.

Kí túc xá Đại học Đế Đô là dựa theo kí túc xá ở nước ngoài mà thiết kế, bên trong không chỉ có không gian lớn, mỗi người còn có một không gian riêng, mà kí túc xá bình thường là giường tầng, không có đệm, mà kí túc xá quân nhân, lại càng khoa trương.

“Huấn luyện viên, chúng tôi ở chỗ này?” Một nữ sinh hỏi.

Giường tầng, bên cạnh không có thang, một phòng bày tám cái giường, mấu chốt chính là, không có phòng vệ sinh riêng.

“Hoàn cảnh của quân nhân là như thế này, một tháng này, các người đều phải sinh hoạt tại nơi này.”

“Vậy đi vệ sinh tắm rửa thì làm sao bây giờ?”

Mặc Giác nói: “Mỗi một tầng đều có nhà vệ sinh công cộng, nơi tắm rửa ở tầng một, tôi nghĩ mọi người có thể tìm được.”

Mọi người: “...” Bọn họ không muốn nói, anh cũng đi tới chứ.

Mặc Giác cũng không có ở lại bao lâu, nhưng mà trước khi đi kéo theo Mặc Khuynh Thành ra ngoài.

“Em gái, cái này cho em.”

Mặc Khuynh Thành nhìn chìa khóa trong tay anh, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Chìa khóa phòng của anh, là bố trí xuống dưới, bên trong có phòng tắm riêng, em có thể đi.”

Mặc Khuynh Thành cũng không từ chối, bảo cô cùng nhiều người như vậy tắm cùng một chỗ, nói thật, cô nghĩ tới liền cảm thấy không thoải mái.

“Anh đi trước đã, bên kia còn có chút việc, em nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì tùy tiện tìm một cậu lính có thể tới tìm anh.”

“Em biết rồi.”

2 giờ rưỡi, sân thể dục.

Bóng dáng biếng nhác dưới ánh mặt trời, trên mặt mọi người đều đã tràn đầy mệt mỏi.

Ban 101 khoa tài chính.

Trừ bỏ Tang Nhất Cầm bị bỏ lại ở trường học ra, tất cả mọi người đều đến đông đủ.

Mặc Giác đếm người xong, mới nói: “Toàn bộ đều có, phân chia từ cao đến thấp thành bốn hàng, nhanh lên!”

Tiếng bước chân hỗn độn rất nhanh vang lên.

Sau một phút đồng hồ.

Mặc Giác hơi nhíu mày, “Một phút mới xong, các người thuộc họ rùa hả?”

Dưới không ai nói chuyện.

“Trả lời tôi, các người thuộc họ rùa phải không?”

“Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi không phải!”

“Có phải giữa trưa không ăn cơm, nói lớn lên cái, tiếng của một mình tôi đều lớn hơn mấy chục người các người!”

“Không phải, huấn luyện viên!”

“Nếu không phải, từ trái qua phải, theo thứ tự điểm số!”

“Một, hai, ba...”

Nhìn thấy phản ứng có phần được cải thiện, Mặc Giác lại nói: “Phản ứng của các người như vậy còn không bằng tân binh, nói thật, tôi là vì em gái của tôi mới xin làm quân huấn lần này, nhưng mà, các người đừng cho rằng có em ấy ở đây, tôi sẽ thả nước, hiện tại rất tốt, hai hàng làm một tổ, đánh đôi.”

“A?”

“A cái gì mà a, không nghe thấy tôi nói hả?”

“Không phải, huấn luyện viên, vì sao chúng tôi vừa tới liền chia thành hai đội rồi đánh nhau?”

“Đúng vậy, quân huấn bình thường không phải là tập đội hình trước sao?” Sao đến trên người bọn họ lại thành trực tiếp đấu võ rồi.

Mặc Giác mi mắt nhấc lên, “Thế nào, các người có ý kiến?”

“Vậy còn không mau chia tổ!” Giọng nói đột nhiên lên cao, nháy mắt hấp dẫn người của lớp khác.

Trong lòng các huấn luyện viên khác châm chọc, mặt ngoài lại nghiêm túc nói: “Các người nhìn cái gì nữa, nhanh chóng chia tổ, chúng ta cũng đánh nhau.”

Rất nhanh, mọi người liền tìm được đối tượng đánh nhau.

“Bắt đầu!”

“Bốp.”

“Đông.”

“A!”

Mặc Giác nhìn nam nam đánh nhau không tồi, đang nhìn đến nữ nữ đánh nhau, miệng đều đã không tử chủ được há ra, nữ đánh nhau đều là giật tóc?

Anh không dám tưởng tượng Mặc Khuynh Thành đánh nhau với nữ sinh khác có phải cũng giật tóc hay không, chắc là, sẽ không vậy đâu...

Ánh mắt không tự chủ được rơi đến chỗ Mặc Khuynh Thành, chỉ liếc mắt một cái, anh liền cảm giác nhiệt huyết trong cơ thể liền sôi trào.

Đối tượng đánh nhau với Mặc Khuynh Thành không phải là Lê An An, mà là Tô Nhất Thiên.

Hai người đều theo bản năng tìm đến đối phương, đến Lê An An đều không có phản ứng kịp.

Hai người không có nói một câu, sau khi Mặc Giác nói rõ, liền nhanh chóng đánh tới, ra quyền cực nhanh, khiến cho người người cũng không kịp quan sát.

Nhưng mà lần đầu tiên Mặc Giác nhìn tới, liền biết Tô Nhạc Thiên kém hơn Mặc Khuynh Thành.

Thân pháp của Tô Nhạc Thiên xem ra không tồi, nhưng đơn giản hơn Mặc Khuynh Thành.

Cô không có bất luận động tác võ thuật đẹp mắt nào, đơn giản thẳng tới chỗ hiểm, một chút cũng không lưu lại đường sống.

Điều này cũng làm cho Mặc Giác không thể không kích động, đây là cảm giác kỳ phùng địch thủ.

Rất nhanh, tất cả mọi người đã phân ra thắng bại, mà Tô Nhạc Thiên cũng có chút bối rối.

Chính là lúc này!

Mặc Khuynh Thành bắt lấy một tia bối rối này, trực tiếp giơ chân lên đá ra ngoài.

“Ầm.”

Tô Nhạc Thiên bay ra ngoài cách một đoạn, nằm ngã xuống.

Mọi người cảm giác cằm liền theo Tô Nhạc Thiên mà rơi xuống đất.

“Trời ạ, tôi không nằm mơ chứ?” Một người thử nhéo chính mình, “Sao lại không đau, quả nhiên là đang nằm mơ.”

“A! Cậu đương nhiên là không đau rồi, cậu đang nhéo tôi đấy!”

Mặc Khuynh Thành đi lên phía trước, giơ tay kéo Tô Nhạc Thiên lên.

Tô Nhạc Thiên che đi chấn kinh trong lòng, thản nhiên nói: “Cậu thắng rồi.”

“Ừ.”

Mặc Giác đầu tiên phản ứng kịp, nói: “Người thắng lại chia làm hai tổ, em gái, em đánh với anh.”

Mọi người: “...” MD, huấn luyện viên, cô ấy thật sự là em gái anh hả? Anh xác định muốn để cho một người có chút thân thủ đánh nhau với quân nhân chính thức?

Mặc Khuynh Thành lại không sao cả, dù sao cũng đều là đánh, huống hồ cô cũng muốn xem thân thủ của Mặc Giác thế nào.

“Được.”

Mọi người không có lập tức chia tổ ra, mà là theo bản năng nhìn về phía hai người Mặc Giác đơn độc đi sang một bên, chờ mong hai người quyết đấu.

Mặc Giác nhìn phạm vi hoạt động, xác định anh sẽ không tổn thương tới người khác, anh mới dừng bước.

“Em gái, em tới trước.”

Mặc Khuynh Thành cũng không có khách khí, dưới chân dùng lực, nhanh chóng xông tới.

“Ầm.”

Mặc Giác đưa tay chặn lại một quyền của Mặc Khuynn Thành, khóe miệng hoi hơi cong lên, “Xem ra chiêu thứ nhất của em không dùng gì.”

“Là sao?”

Mặc Khuynh Thành cười thần bí, sau đó thần tốc bắt lấy cổ tay của Mặc Giác, thuận thế xoay chuyển.

“Hí.”

Mặc Giác cười ha ha, chiến ý trong lòng càng thêm nồng đậm.

Hai bên thăm dò đối phương xong, tiếp theo mới đúng là ra chiêu.

Động tác trên tay Mặc Khuynh Thành nhanh hơn, đánh ngang, lướt qua, chém qua, khóa dưới, đá đũng quần...

Chiêu thức ùn ùn khiến cho trên đầu Mặc Giác xuất hiện một tầng mồ hồi.

Chết tiệt, rốt cuộc là ai dạy chiêu thức cho cô, không chỉ có ngoan độc, mà còn nhiều lần chọn tới chỗ hiểm, nhất là động tác đá đũng quần, nếu không phải là mình phản ứng nhanh, một chiêu kia, bản thân có thể trực tiếp thành gay rồi!

“Ưm.”

Quả đấm phấn nộn trực tiếp hôn môi với hốc mắt mình, anh không khỏi lui về phía sau vài bước, sau đó ai oán nói: “Đừng tới đừng tới, em gái, sao em có thể đánh trên mặt chứ, không biết là anh em dùng mặt kiếm cơm à!”

Mặc Khuynh Thành thu hồi chiêu thức, nhún vai, nói: “Em cảm thấy một quyền này có thể khiến anh càng được hoan nghênh hơn.”

Mặc Giác tưởng tượng cảm giác càng được hoan nghênh, không khỏi mắc ói, anh mới không cần chịu hoan nghênh của mấy hoa si này!

“Được rồi, hôm nay liền đánh tới đây thôi, Cương Tử, còn lại cậu huấn luyện thay tôi.”

Mao Cương mặt lộ vẻ tươi cười nói: “Rõ.”

Mặc Giác nhìn đến nụ cười của anh ta, không chút khách khí nắm lấy áo của anh ta, kéo anh ta sang một bên nói: “Thôi, tôi cảm thấy vẫn để cho Lạc Lượng, cậu giúp tôi luyện tập vậy.”

“Oa! A Giác, tôi sai rồi, tôi không muốn luyện cùng cậu đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.