Edit: Mèo xinh
Diệp Thừa Tầm nghe vậy, sửng sốt một hồi, ngay sau đó vô cùng ghen tức, con ngươi âm trầm, che đi đau đớn trong lòng mà mở miệng: "Trong lòng nàng không bỏ được hắn?"
"Ta đối với hắn một chút tình cảm cũng không có, đây coi như ta trả lại ân tình hắn năm đó cứu mạng ta mà thôi." Thượng Quan Thi Vũ nhàn nhạt trả lời.
Nàng từ trước tới nay ân oán rõ ràng, nếu không phải năm đó Kì Doãn cứu nàng, mang nàng trở về phủ, thì có lẽ nàng sẽ không sống được đến hôm nay. Tuy rằng hắn đã từng tổn thương nàng, nhưng hôm nay nàng muốn Huyết Hồ lưu lại mạng của hắn, coi như trả nợ ân tình ngày đó của hắn, từ đó hai người không ai thiếu nợ nhau.
Diệp Thừa Tầm nghe nàng nói như vậy, thân thể căng thẳng mới hơi buông lỏng.
Ly Yên hiểu rõ, khẽ mỉm cười gật đầu.
"Nhược Vũ, nàng chạy nhanh như vậy làm gì?"
Chợt một âm thanh kèm theo thở dốc truyền đến (mèo: khụ. . câu này mờ ám như H văn), hình tượng Lăng Dạ Phong vẫn phóng đãng không kiềm chế được, một bộ thanh y nhanh nhẹn đi tới.
Nghe âm thanh này, mắt Nhược Vũ hiện lên chút bất đắc dĩ.
Ly Yên chớp chớp mắt, Nhược Vũ và Lăng Dạ Phong từ khi nào thì thân thiết như thế ?
Lăng Dạ Phong vốn muốn đi về phía Nhược Vũ, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu thủy lam kia, hai mắt không khỏi trợn tròn, kinh ngạc chỉ vào Ly Yên nói: "Ngươi, ngươi. . . . ."
Gương mặt giống như không thể tin, ngay cả nói cũng ấp úng.
"Ta cái gì?" Ly Yên chớp chớp mắt hỏi, con ngươi như ngọc lưu ly nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi không phải là. . . . .?"
Lời nói ấp úng nửa chừng, nhưng mọi người đều hiểu. Lăng Dạ Phong không quan tâm chuyện bên ngoài, cho nên hắn không biết chuyện Ly Yên không chết, vì vậy khi nhìn thấy Ly Yên hắn mới ngạc nhiên như thế.
Ly Yên cũng không trả lời hắn: "Mấy năm này ta không có ở đây, ngươi ngược lại thật bản lĩnh a!"
Giọng nói có chút hứng thú không rõ, giống như là trêu chọc.
"Bản lãnh gì?" Lăng Dạ Phong mê man hỏi, hoàn toàn không hiểu.
"Nhược Vũ chính là hộ pháp Ngưng Yên cung, còn là phó lâu chủ Lưu Ly tửu lâu, thế mà lại bị ngươi giải quyết, không phải ngươi bản lãnh thì là gì?" Ly Yên nhẹ nhàng liếc về hướng Nhược Vũ nói.
Trong nháy mắt gương mặt Nhược Vũ nổi lên một tầng ửng hồng thật mỏng, có chút giấu đầu hở đuôi nói: "Lão Đại, người nói cái gì vậy a?"
Mà Lăng Dạ Phong thì ngược ngùng cười một tiếng, không thèm kiêng dè nói: "Không lâu trước đây nàng mới chấp nhận ta."
Thời điểm mới đầu bọn họ còn cãi vã cả ngày, đơn giản chính là một cặp oan gia. Sau khi Ly Yên rơi xuống vực, hắn vẫn bồi bên người Nhược Vũ, dần dần liền lâu này sinh tình. Nhưng mà không phải vừa bắt đầu Nhược Vũ liền tiếp nhận hắn, khi hắn liều chết dây dưa với nàng, nàng mới bị hắn làm cho cảm động.
"Ồ? Vậy ngươi nói ta nghe chút, ngươi làm cách nào cua được Nhược Vũ nhà ta tới tay?" Ly Yên thấy thú vị hỏi. Nhược Vũ khá nghịch ngợm, chắc Lăng Dạ Phong tốn không ít tâm tư a.
Nhược Vũ có được hạnh phúc nàng thật cao hứng, dù sao Nhược Vũ từ nhỏ đã đi theo bên người nàng, tới nay đã hơn 20 tuổi, cũng nên tìm một người yêu cho nàng.
Ly Yên suy tư, cũng nên tìm cho Nhược Phong một người, nữ tử gương mặt dễ lão hóa, nếu không tìm cho nàng ấy một người có lẽ sẽ cô độc cả đời. Nhưng Nhược Phong bị hun đúc không ít tư tưởng người hiện đại, nàng ấy từng nói có thể cả đời cô độc cũng được, điểm này thì tương đối nhức đầu.
Lăng Dạ Phong nhìn về phía Nhược Vũ, tùy tiện nói: "Ta thực ra chỉ là quấn quýt nàng ấy cả ngày lẫn đêm thôi mà."
Nói xong, sắc mặt hắn hơi đỏ ửng. Ly Yên có chút kinh ngạc, hắn mà cũng xấu hổ hả?
"Chiến thuật này cũng không tệ." Ly Yên vừa tán thưởng vừa trêu chọc nói.
Tính cách của Nhược Vũ gần giống tính cách của nàng, không chịu nổi loại người liều chết dây dưa. Nói vậy mới đầu chắc Nhược Vũ sẽ không nể mặt mà mắng hắn đi, đến cuối cùng lại từ từ quen.
Ly Yên đoán thật đúng, bọn họ thật là như vậy, cũng nhờ Lăng Dạ Phong kiên trì không ngừng.
Thật ra thì Nhược Vũ đã sớm thích Lăng Dạ Phong, nhưng khi đó Ly Yên sống chết không rõ, nàng không thể chỉ lo cho bản thân, nên vẫn không chấp nhận Lăng Dạ Phong.
"Vũ, ngày mai cùng ta trở về nhà đi! Lâu rồi không về, chắc cha nương lo lắng gần chết." Ly Yên bỗng nhiên nhớ tới lâu rồi chưa thấy cha nương, nói với Lăng Dạ Vũ.
"Được." Lăng Dạ Vũ ôm vai nàng, cưng chiều cười một tiếng.
Bỗng nhiên, một người thị vệ chạy tới, cung kính nói: "Vương gia, Vương Phi, bên ngoài có người tự xưng là người làm của phủ Thừa Tướng , có việc gấp muốn tìm Vương Phi."
"Cho hắn đi vào." Ly Yên cau mày nói. Người làm phủ Thừa Tướng? Trong lòng nàng kinh hãi, chẳng lẽ phủ Thừa Tướng xảy ra chuyện ?
Một nam tử mặc trang phục hạ nhân vội vàng đi tới, thần sắc có chút khẩn trương, quỳ xuống nói: "Vương Phi, thiếu phu nhân trúng độc, Thừa tướng đại nhân sai tiểu nhân tới xin Vương Phi trở về phủ."
Ly Yên chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Ngươi nói cái gì? Sư tỷ trúng độc?"
"Vâng, kính xin Vương Phi trở về phủ."
"Lập tức trở về phủ." Ly Yên khẩn trương, nghiêm túc nói, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vốn nàng còn muốn ngày mai mới trở về phủ, không nghĩ tới tự nhiên sư tỷ lại xảy ra chuyện. Trong phủ Thừa Tướng có tiểu Cẩn, y thuật và độc thuật của tiểu Cẩn đã có thể so sánh với Vân Mặc, hôm nay lại phái người gọi nàng trở về, như vậy có thể thấy rõ sư tỷ trúng độc thực nghiêm trọng.
"Tiểu Yên, ta với nàng cùng trở về." Lăng Dạ Vũ lo lắng nói. Nàng luôn luôn quan tâm đến người thân, hôm nay người trúng độc là sư tỷ của nàng, trong lòng nhất định rất nóng ruột, hắn tất nhiên phải ở bên cạnh nàng!
"Yên nhi, ta cũng cùng muội trở về." Mộc Vi Ngưng mở miệng nói, nàng cũng lâu rồi không về nhà, cũng lâu rồi chưa về thăm cha nương bọn họ. Nàng rời đi mấy năm, chưa từng trở về nhà, nếu không phải lần này nghge đến chuyện Yên nhi, có lẽ sẽ chưa trở lại. Hôm nay nếu trở lại liền thuận tiện về xem một chút.
"Mẫu thân mẫu thân, con cũng đi." Lăng Sương ở một bên la hét, nàng còn chưa tới nhà ngoại công đâu! Lần này cũng muốn đi thăm một chút, Lăng Tuyệt bế quan, không đi được, trong lòng nàng đúng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
"Ừ! Đi nhanh thôi." Lòng Như Yên nóng như lửa đốt, thầm nghĩ sư tỷ làm sao có thể trúng độc? Võ công tiểu Cẩn bây giờ cao như vậy, còn có ca ca ở đó, nếu dưới tình huống như vậy mà sư tỷ còn bị trúng độc chứng tỏ người hạ độc chính là người bên cạnh bọn họ, hoặc võ công vô cùng cao cường.
Nhưng mà nàng không hiểu người hạ độc vì sao muốn hạ độc sư tỷ. Sư tỷ cùng người ta không oán không thù, nay nàng ấy gả đến Lăng Nguyệt quốc đã mặc kệ các chuyện của Cung Dương quốc, người Cung Dương quốc không có lý do để hạ độc.
Nguồi trên xe ngựa, Ly Yên mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, chuyện này nghĩ thế nào cũng không thông.
"Tiểu Yên, đừng nghĩ nhiều nữa." Lăng Dạ Vũ ôm cả người nàng dịu dàng nói. Hắn hiểu nàng, thế nào lại không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng có những chuyện muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.
Nàng nhẹ giọng thở dài, nghiêng người dựa vào trên người Lăng Dạ Vũ. Quên đi, không nghĩ nữa, sau khi nhìn thấy sư tỷ thì sẽ rõ ràng thôi.
Vừa đến phủ Thừa Tướng, Ly yên vội vàng xuống xe, nhẹ nhàng bước vào, Lăng Dạ Vũ thở dài một tiếng, cũng đi theo. Lăng Sương mặc dù còn nhỏ, nhưng vẫn theo sát cước bộ bọn họ.
"Chúng ta đi thôi!" Thượng Quan Dương nhẹ giọng nói với Mộc Vi Ngưng.
Nàng mỉm cười, lập tức di vào với Thượng Quan Dương.
Nơi nào có Mộc Vi Ngưng, nơi đó có Thượng Quan Dương, lời này là Ly Yên nói, hơn nữa rất đúng sự thật.
"Cầm nhi, nàng đừng nhốt mình bên trong nữa, cho ta đi vào được không?" Mộc Hi Ngôn sốt ruột đập cửa, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.
"Đúng vậy! Sẽ không có việc gì, nhất định sẽ chữa trị tốt, Yên nhi sẽ tới rất nhanh thôi." Dung Thiến dịu dàng an ủi, Mộc Lâu Thư ôm nàng, thần sắc ngưng trọng.
Trước đó không lâu, Dung Thiến biết được tin tức Ly Yên chưa chết, thân thể liền tốt lên rất nhiều, quả nhiên tâm bệnh cần có tâm dược chữa.
Vẻ mặt Mộc Hi Cẩn ảo não đứng một bên, quả nhiên y thuật của hắn vẫn chưa giỏi!
"Cha, nương, rốt cuộc phát sinh chuyện gì vậy?"
Ly Yên vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, liền tiến lên gấp giọng hỏi.
"Yên nhi, con về đúng lúc, mau vào xem sư tỷ của con." Dung Thiến lôi nàng đẩy vào cửa.
Ly Yên thoáng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Mộc Hi Ngôn, nhẹ nhàng gõ của: "Sư tỷ, là ta, ta đã trở về, tỷ để cho ta vào xem đi, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho tỷ."
Xem ra đây không phải là độc dược trí mạng, nếu không sẽ không đem ca ca bọn họ đều khóa ngoài cửa.
"Yên nhi, muội nhất định phải chữa khỏi cho nàng, nàng. . . . ." Mộc Hi Ngôn muốn nói lại thôi, câu kế tiếp không nói thành lời.
Trong phòng không có tiếng động, người bên trong trầm mặc, Ly Yên nghĩ nàng đã đồng ý rồi, bèn đẩy cửa đi vào, nói với Mộc Hi Ngôn: "Ca cứ đợi bên ngoài trước đi, muội vào nhìn xem."
Mộc Hi Ngôn mím môi, nặng nề gật đầu.
Bên ngoài có mấy người đi vào, Lăng Dạ Vũ ôm Lăng Sương, hai cha con đang đùa giỡn.
"Nào, kêu ngoại công bà ngoại đi." Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng cười, nói với Lăng Sương.
"Ngoại công, bà ngoại." Lăng Sương ngọt ngào gọi, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, nhất thời đem không khí lo lắng vừa rồi xua tan.
Dung Thiến cười đến không khép miệng được: " Tốt, tốt, tốt."
Khóe môi Mộc Lâu Thư cũng hơi giơ lên, đã sớm biết Yên Nhi sinh một đôi long phượng thai, nhưng vẫn chưa gặp qua, nay cuối cùng cũng được gặp.
Ly Yên đi vào, nhìn về phía giường, không khỏi nhẹ giọng kêu lên: "Sư tỷ."
"Muội đừng tới đây, sẽ dọa đến muội." Cung Y Cầm vội vàng ngăn cản nàng, trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ.
"Làm sao có thể? Sư tỷ làm sao dọa được ta? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sư tỷ đi ra nói với ta." Ly Yên dời bước đến bên giường, nhẹ nhàng vén lên đệm chăn của nàng ấy.
Cung Y Cầm hít sâu một hơi, làm như cố lấy dũng khí nói: "Yên nhi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
Ly Yên xốc đệm chăn lên, nhìn thấy khuôn mặt kia, không khỏi ngơ ngẩn, kinh hô lên tiếng: "Tại sao có thể như vậy?"
Gương mặt xinh đẹp trước kia đã trở nên xấu xí không chịu nổi, trong lòng Ly yên nghĩ tới một loại khả năng nhưng không dám tin tưởng, kéo tay nàng ấy xem mạch đập, vẻ mặt vẫn là khiếp sợ, khó có thể tin.
Tại sao lại có thể như vậy? Loại chất độc này chính nàng đã chế tạo sáu năm trước, cũng không lưu truyền ra ngoài, chính là loại độc nàng hạ độc Liễu Tư Nhiễm, nay độc sư tỷ trúng cũng là độc này.
Lăng Dạ Ảnh vì Liễu Tư Nhiễm, chuyển độc lên người hắn. Trừ phi sư tỷ uống phải máu của hắn, nếu không tuyệt đối sẽ không trúng độc. Nhưng Lăng Dạ Ảnh đã chết a! Liễu Tư Nhiễm cho sư tỷ uống máu của hắn thì có tác dụng gì?
Tròng mắt Ly Yên chợt lóe, nghĩ tới một loại khả năng.
-------- lời nói với người xa lạ --------