Chẳng lẽ Lăng Dạ Ảnh đã tỉnh lại?
Lần trước tuy rằng nàng âm thầm kê đơn cho Lăng Dạ Ảnh khiến hắn hôn mê bất tỉnh, nhưng mà hiệu lực của thuốc cũng đã hết rồi, tỉnh lại cũng chẳng có gì là lạ.
Liễu Tư Nhiễm hạ độc sư tỷ cũng là loại độc này, ý đồ rất rõ ràng, nàng ta căn bản chính là muốn lúc nàng trị cho sư tỷ rồi xuất hiện lấy giải dược.
Hai mắt Ly Yên nháy mắt trở nên lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, Liễu Tư Nhiếm vì muốn lấy giải dược trị liệu khuôn mặt cho Lăng Dạ Ảnh, thế nhưng dùng loại phương pháp này.
"Sư tỷ, ngươi đeo vào trước đi." Ly Yên lấy ra một tấm khăn lụa mỏng đưa cho Cung Y Cầm, cất giọng ấm áp nói.
Cung Y Cầm nghi ngờ nhìn Ly Yên, nhưng cũng không hỏi cái gì, trực tiếp đeo mạng che mặt lên.
"Mọi người vào đi!" Ly Yên hướng ngoài cửa hô một tiếng.
Lập tức Mộc Hi Ngôn vừa lo lắng vừa sốt ruột đẩy cửa vào, những người còn lại cũng cùng đi theo sau hắn.
Mộc Hi Ngôn đi đến bên cạnh Cung Y Cầm, trong mắt hiện lên lo lắng không cần nói cũng biết, an ủi Cung Y Cầm: "Không có chuyện gì, Yên nhi sẽ trị tốt."
"Đúng vậy, có giải dược, có thể trị được." Ly Yên liếc thấy bóng người đang lấp ló ngoài cửa, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén, hờ hững nói.
"Yên nhi cũng nói có thể trị được, nàng yên tâm." Mộc Hi Ngôn vui sướng ôm Cung Y Cầm, không hề phát hiện thấy ánh mắt khác thường của Ly Yên.
Ly Yên dùng bút nhẹ nhàng viết phương thuốc lên giấy, kêu bên ngoài một tiếng: "Người đâu."
Lập tức có một hạ nhân đi vào, khiêm tốn cúi đầu nói: "Vương phi, xin hỏi có gì cần sai bảo?"
Hai mắt Ly Yên chợt lóe, nhưng rất nhanh liền giấu xuống, đưa phương thuốc cho hắn, "Ngươi dựa theo phương thuốc này đi bốc thuốc, sau đó sắc thuốc trong lửa nhỏ một canh giờ."
“Vâng ạ”!
Trong đáy mắt tên hạ nhân có cái gì chợt lóe lên, nhàn nhạt tiếp nhận phương thuốc rồi đi ra ngoài.
"Đợi một chút." Hắn vừa tới cửa liền nghe một thanh âm gọi hắn lại, thân mình cứng đờ, hơi hơi dừng bước. Hắn chậm rãi quay đầu, thấy là Mộc Hi Ngôn, nở một chút nụ cười hỏi: "Không biết thiếu gia có gì sai bảo?"
Mộc Hi Ngôn đi về phía hắn, ngoài cửa gió hơi hơi lướt qua, thân thể hắn không khỏi run lên, giả bộ trấn định cúi đầu.
"Ngươi đưa phương thuốc cho ta đi!"
Lời này vừa nói ra, khiến tên hạ nhân không khỏi sững sờ, sắc mặt có chút do dự.
"Ca, để hắn đi đi! Ca ở đây chiếu cố sư tỷ tốt là được." Ly Yên liếc mắt nhìn tên hạ nhân, nói với Mộc Hi Ngôn.
"Thuốc của nàng vẫn luôn do ta phụ trách, những người khác đi sắc thuốc ta không yên tâm." Mộc Hi Ngôn kiên trì nói.
Ly Yên nháy mắt ra hiệu với Cung Y Cầm, khiến Cung Y Cầm đột nhiên ôn nhu nói với Mộc Hi Ngôn: "Ngôn, chàng ở lại đây giúp ta đi! Thuốc để cho người đi sắc là được, ta không muốn chàng đi."
Mặc dù nàng không hiểu tại sao Ly Yên không để cho Mộc Hi Ngôn đi lấy thuốc, nhưng nàng biết Ly Yên làm như vậy tất nhiên có lý của mình.
Nương tử nhà mình vừa mở miệng, Mộc Hi Ngôn lập tức đáp ứng, hai tròng mắt nhu tình như nước mùa thu nhìn nàng, "Được, ta không đi, ta ở lại với nàng."
Lập tức Mộc Hi Ngôn quay đầu nhàn nhạt nói với hạ nhân kia, "Ngươi mau đi lấy thuốc đi!"
"Cầm nhi, con nghỉ ngơi thật tốt đi! Ta mang nương con trở về nghỉ ngơi, nàng cũng mệt mỏi rồi." Mộc Lâu Thư khẽ cười một chút nói.
Dung Thiến mới khỏi bệnh không lâu, cho nên cần phải nghỉ ngơi nhiều. Trong lòng Dung Thiến nổi lên một chút ngọt ngào, không có bao nhiêu nam tử có thể làm được chuyện săn sóc vì người mình yêu như thế.
"Cha mau dẫn nương đi nghỉ ngơi đi! Là con dâu đã không biết quan tâm hai người." Trong mắt Cung Y Cầm mang theo xin lỗi, ngẩng đầu nói.
Dung Thiến khẽ cười một chút, nói: "Không có gì, để Ngôn Nhi ở lại chiếu cố con, nương về phòng trước vậy."
Nhìn hai bóng dáng dựa vào nhau mà chậm rãi đi xa, khóe môi Cung Y Cầm nổi lên vẻ tươi cười, nàng tin tưởng tương lai nàng cũng hạnh phúc như thế, nàng thật may mắn có thể gả vào Mộc gia.
"Sư tỷ, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta cũng đi ra ngoài."
Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Ly Yên đi ra ngoài, Mộc Hi Cẩn cũng trở về phòng.
Hai người Ly Yên chậm rãi tản bộ đi bên cạnh hồ sen, gió nhẹ lướt qua, xen lẫn mùi hương thơm ngào ngạt, như thấm vào ruột gan.
"Nói đi! Nàng nghĩ lần này là ai hạ độc?" Thanh âm dịu dàng của Lăng Dạ Vũ chậm rãi vang lên, khóe môi còn treo một nụ cười sủng nịch nhìn Ly Yên.
Hắn sớm đã nhìn ra manh mối, từ trước đến nay nàng không bao giờ kê phương thuốc để cho người khác đi lấy thuốc, mà tự mình chế viên thuốc, bây giờ nàng lại viết phương thuốc, hơn nữa nàng lại ngăn cản Mộc Hi Ngôn đi lấy thuốc, mà để tên hạ nhân kia đi lấy thuốc, điều này chứng tỏ tên hạ nhân này có vấn đề, cho nên phương thuốc nàng viết tuyệt đối không phải là thuốc chữa thương.
Ly Yên hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ bĩu môi, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được hắn, hai mắt chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngước mắt do dự nhìn hắn, nói: "Nếu ta hại thân nhân của chàng, chàng sẽ như thế nào?"
"Thân nhân?" Lăng Dạ Vũ nhíu mày, nàng làm sao có thể hại thân nhân của mình, nàng không cừu không oán với bọn họ, trừ phi là …
Thấy trong mắt Lăng Dạ Vũ có chút kinh ngạc, Ly Yên cũng biết hắn đã đoán được, "Chàng đoán không sai, có lẽ Lăng Dạ Ảnh đã tỉnh lại, Liễu Tư Nhiễm muốn trị mặt cho hắn, cho nên dùng phương pháp này để lấy giải dược.
Ly Yên nhìn đồng tử tối đen của Lăng Dạ Vũ, nhưng trong mắt hắn lại không hề gợn sóng. Trước kia hắn và Lăng Dạ Ảnh là huynh đệ, sau này bởi vì giết lầm nên trong lòng luôn áy náy, bây giờ nếu nàng hạ độc Lăng Dạ Ảnh, hắn sẽ như thế nào?
Lăng Dạ Vũ chậm rãi cười, nhẹ nhàng hôn lên gò má của Ly Yên một cái, "Nàng là người thân nhất của ta."
Nghe vậy, khóe môi Ly Yên gợi lên một độ cong đẹp mắt, lông mày giương lên, cho thấy tâm tình nàng rất tốt.
Những lời này của hắn, ý tứ chính là không trách nàng, để mặc nàng làm, huynh đệ cùng thê tử, hắn sẽ chọn thê tử.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên hai người, một tầng ánh sáng màu vàng chiếu rọi lên hai bóng dáng đang thong thả tản bộ, hai người ôm chặt nhau, làm nổi bật phong cảnh đẹp đẽ này.
Gió mát thổi qua, lối nhỏ vào chốn vắng, nhưng lại có một ngôi nhà đứng thẳng và biệt lập.
Một nam tử khẩn trương đi vào trong căn nhà này, nếu là Ly Yên nhất định sẽ nhận ra đây chính là tên hạ nhân đi lấy thuốc ban nãy.
"Chủ tử, đã lấy được phương thuốc rồi."
Trên mặt Liễu Tư Nhiễm hiện lên vẻ mừng như điên, ôn nhu nói với nam tử đang nằm trên giường: "Ảnh, chàng đã nghe thấy chưa? Mặt của chàng được cứu rồi."
Nhưng thần sắc của Lăng Dạ Ảnh chẳng có nửa phần vui sướng, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng: "Kỳ thực trị được hay không trị cũng đều nhau."
"Làm sao lại giống nhau được? Mặt của chàng là đẹp nhất, làm sao có thể không trị được?"
Lăng Dạ Ảnh ngước mắt nhìn nàng nhàn nhạt nói: "Nếu bộ dạng ta khó coi, có phải hay không nàng sẽ không thích ta?"
"Đương nhiên không phải, làm sao chàng lại nói như vậy?" Liễu Tư Nhiễm có chút vội vàng giải thích.
"Chúng ta đừng đi trêu chọc Mộc Ly Yên nữa, ta không cần giải dược, chúng ta cùng nhau ẩn cư, mặt trời mọc thì làm việc mặt trời lặn thì trở về nghỉ ngơi không tốt sao?" Lăng Dạ Ảnh gần như cầu xin Liễu Tư Nhiễm.
Hắn đã chết một lần, cái gì cũng không muốn tranh giành nữa, quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, bây giờ hắn chỉ muốn cùng người mình yêu sống một cuộc sống an bình cả đời là được rồi.
Liễu Tư Nhiễm nhìn hắn hồi lâu, mấp máy môi nói: "Chàng thay đổi, khát vọng hùng mạnh của chàng đâu rồi? Chẳng lẽ chàng cam chịu cả đời là người bình thường sao? Mộc Ly Yên hại chúng ta thành như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ qua sao?"
Thần sắc của nàng có chút kích động, trong mắt tràn đầy tức giận bất bình. Lăng Dạ Ảnh than nhẹ một tiếng, "Ta không thay đổi, chỉ là đã thông suốt, tranh giành nữa thì có tác dụng gì? Chúng ta cùng nhau vui vẻ sống qua ngày được không?"
Vẻ mặt hắn nghiêm túc khẩn cầu, đôi mắt vốn tràn ngập sự thù địch giờ lại trở nên trong suốt xuất trần, Liễu Tư Nhiễm hơi hơi sửng sốt một chút, "Đoạt lại thiên hạ này, chúng ta có thể sống vui vẻ qua ngày như trước."
Liễu Tư Nhiếm không cam lòng, những ngày nhạt nhẽo vô vị không thích hợp với nàng, nàng ở hoàng cung đã lâu, sau này vào Vũ Vương phủ lại âm thầm tranh đấu, nàng đã quen với cuộc sống tính kế, nàng là nữ tử từ nhỏ đã thích ứng sống ở hoàng cung, luôn luôn tranh đấu cùng người khác, đến chết không ngừng.
Lăng Dạ Ảnh bùi ngùi thở dài, hắn làm sao lại không biết tính cách của nàng, nàng tham luyến quyền lực nên có thể làm tất cả mọi chuyện, để nàng quy ẩn cùng hắn, từ đây không màng thế sự, chỉ là vọng tưởng của hắn mà thôi.
"Được rồi, chúng ta chữa mặt cho chàng đi!" Liễu Tư Nhiếm không muốn cứ tiếp tục dây dưa với đề tài này nữa, khẽ mĩm cười nói.
"Mau đem chén thuốc đã sắc lên đây." Liễu Tư Nhiễm ra lệnh cho tên hạ nhân kia.
Một lát sau, thuốc sắc đã được bưng lên, một chén thuốc đen như mực tỏa ra hơi nóng, Liễu Tư Nhiễm kìm chế lại tâm tình vui sướng bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng thổi rồi đút cho Lăng Dạ Ảnh.
Lăng Dạ Ảnh cười một cái với nàng, lập tức uống chén thuốc, nàng muốn hắn khôi phục dung mạo, vậy hắn liền khôi phục dung mạo, yêu cầu của nàng, hắn chưa bao giờ cự tuyệt, dù nàng có cho hắn uống độc dược, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng mà vừa uống xong, hắn lại cảm thấy đau đớn khó nhịn, trên trán rịn ra mồ hôi, môi trở nên trắng bệch, khóe miệng tràn ra màu máu đỏ tươi, cuối cùng hôn mê.
Liễu Tư Nhiễm giật mình, trong mắt hiện lên vẻ không thể nào tin nổi, khẩn trương kêu: "Ảnh, chàng làm sao vậy? Ảnh?"
Trong mắt hiện lên sát ý, lạnh lùng hỏi: "Sao lại thế này? Thuốc này tại sao lại có độc?"
Hạ nhân kia quỳ xuống, cúi đầu, thân mình run run, chủ tử này hỉ nộ vô thường, bọn họ luôn luôn sợ nàng.
"Thuộc hạ không biết, đều là dựa theo phương thuốc mà sắc!" Nam tử sắc thuốc cũng mờ mịt, hắn căn bản không biết tại sao lại thế này.
"Phương thuốc này là độc môn bí phương của ta, bao nhiêu tiền cũng mua không được đâu!"
Một cái giọng nói thanh thúy xen lẫn ý bị trêu tức nhất thời vang lên bên tai mọi người, nghe vậy, hai mắt Liễu Tư Nhiễm lạnh lùng nheo lại, hiện lên vẻ tàn bạo hung hăng, giọng nói này đến chết nàng cũng không quên, là nữ nhân nàng hận nhất, là giọng nói của Mộc Ly Yên, ả đã xuất hiện tại nơi này, chứng minh sự tình đã bại lộ.
"Mộc Ly Yên, giao giải dược ra đây." Liễu Tư Nhiễm lạnh lùng nhìn Ly Yên, nếu đã bại lộ, nàng liền trực tiếp đòi ả ta, hoặc là trực tiếp cướp, nơi này là địa bàn của nàng, còn chưa tới phiên Mộc Ly Yên đến đây kiêu ngạo.
Ly Yên khẽ cười một tiếng, lườm hạ nhân một cái, buồn bã nói: "Kỳ quái, ngươi không phải là lấy phương thuốc sao? Thế nào còn hỏi ta giao ra?"
Ly Yên tương kế tựu kế đem phương thuốc đổi lại là độc dược, thả thuốc lên người tên hạ nhân kia, vô luận hắn ở nơi nào, dù có đi xa thế nào đi nữa, mùi hương đặc biệt này vẫn sẽ khiến nàng tìm được hắn, cho nên mặc dù chỗ này được che giấu bao nhiêu đi nữa, bọn nàng đều có thể tìm tới.
"Mộc Ly Yên, ngươi đừng kiêu ngạo, nơi này là chỗ của ta, ngươi lẻ loi một mình đến rõ ràng là muốn chết." Liễu Tư Nhiễm hung hăng nói, trong mắt lửa giận ngụt trời, như muốn thiêu đốt Ly Yên đến tro bụi cũng không còn.
"Ai nói nàng lẻ loi một mình?"