[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung

Chương 46: Chương 46: Ai dám chất vấn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi nàng ta đi, quý phi cười: “Hoa bảo lâm quả nhiên vô tội. Thì ra là do Nghịch vương và Lệ vương làm.”

Nghịch vương chính là An vương trước đây, Lệ vương chính là Thành vương trước đây.

Sau khi bọn họ chết, đương nhiên không có vương tước.

Danh xưng Lệ vương, Nghịch vương này chẳng qua là một loại quất roi đối với bọn họ mà thôi.

“Đúng vậy, chuyện này quả thực đã oan uổng cho Hoa muội muội rồi.” Cẩn Đức phi cười nói.

Trong lòng Vân Ly buồn cười, thầm nghĩ đám người trong hậu cung này đúng là rất có khả năng trợn mắt nói mò.

Rõ ràng là Hạ Cẩn Ly cố ý, nói ra một kết quả trăm ngàn chỗ hở như vậy.

Hai vị vương âm mưu tranh đoạt ngôi vua, bọn họ hạ một loại hương liệu phá thai cho một phi tần không được sủng ái may mắn mang thai trong hậu cung, vậy mà cũng không được suôn sẻ sao?

Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao?

Nhưng Vân Ly nhìn ra được, lẽ nào người khác không nhìn ra được?

Nhưng mà bây giờ, ai dám chất vấn?

Cả trăm ngàn sơ hở như vậy, sao biết không phải là hoàng đế cố tình cảnh cáo kẻ đứng sau?

Hoa bảo lâm, được bệ hạ bảo vệ.

Cho dù kẻ đứng sau có là ai thì cũng không thể nào nói thêm về chuyện này nữa, ai dám dính vào chuyện liên quan đến hai thân vương làm phản mà chết?

Chỉ có điều, kẻ đứng sau vận động đám đông cuối cùng lại chẳng được gì, mà Ngô ngự nữ lại bị phạt cấm túc.

Quả thực của bệ hạ hai năm rõ mười.

Trong một thời gian ngắn, hoàng hậu chắc chắn không thể động đến Hoa bảo lâm.

Hiểu rõ điểm này, Vân Ly cảm thấy rất thú vị.

Trở về cung Lạc An không bao lâu, đã nghe nói hoàng hậu ban thưởng cho Hoa bảo lâm.

Vân Ly giễu cợt: “Không biết Hoa bảo lâm có cảm tạ hoàng hậu nương nương không nhỉ?” Thù Du và Chỉ Phù cũng cười.

Ngoài miệng chắc chắn sẽ cảm ơn, nhưng trong lòng…

Lúc này, Hoa bảo lâm đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở đó nghe thái giám Tống Khải Minh của mình nói: “Hai ngày nay là thế này, Thích bảo lâm liên tục thị tẩm hai ngày, hôm qua đã được bệ hạ ban thưởng, bệ hạ ban thưởng rất nhiều, trong số các bảo lâm, những thứ này đều là thứ độc nhất.”

Hoa bảo lâm gật đầu: “Lời nàng ta nói ở cung Phượng Nghi, chắc hẳn đã nói thật với bệ hạ rồi.”

Không ai dám nói xằng bậy về những điều này.

“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Thích bảo lâm sẽ lên tiếng giúp ta khi ta xảy ra chuyện.” Mặc kệ nàng xuất phát từ mục đích gì, nói vậy trước mặt bệ hạ, cũng là lời đối đãi công bằng.

“Đúng vậy, thường ngày trông Thích bảo lâm hoạt bát, nhưng vào thời điểm quan trọng, lại không giống như những người nịnh nọt kia.” Tống Khải Minh nói.

“Ta sẽ ghi nhớ ân tình này.” Hoa bảo lâm nói.

Vốn nghĩ rằng, đêm nay hoàng đế sẽ gọi Hoa bảo lâm thị tẩm.

Nhưng không ngờ đêm nay hoàng đế lại đến chỗ hoàng hậu.

Cũng đã nửa tháng rồi hoàng hậu chưa được thị tẩm.

Như vậy, chút sơ xuất trước đây nàng ta làm ra cũng không là gì cả, chỉ cần bệ hạ không để ý, vậy thì không có chuyện gì.

Hoàng hậu thị tẩm, mọi người đều vui.

Người ghen tị cũng không dám nói ghen tị.

Mọi người đều phải bày ra dáng vẻ hoàng đế và hoàng hậu hòa thuận, thật sự là may mắn của ta.

Sau khi Hoàng hậu được thị tẩm, quả nhiên mặt mày rạng rỡ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn trước.

“Sắp đến lễ mừng thọ của bệ hạ, ý của thái hậu nương nương là, năm nay là năm tuổi của bệ hạ, vẫn phải tổ chức thật cẩn thận. Tuy rằng bệ hạ không muốn thiết đãi quần thần, nhưng họ hàng đều phải nhập cung. Theo ý của ta, các muội muội nên chuẩn bị một vài tiết mục, để bệ hạ vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.