Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nếu nói tới bố trí, năm ngoái bệ hạ và hoàng hậu đã hợp tấu kết hợp đàn và tiêu, khiến cho thần thiếp ghi nhớ sâu sắc. Cầm sắt hòa minh, cũng chỉ đến thế thôi, đúng không?” Cẩn Đức phi cười nói.
“Bức tranh thêu trăm hoa của muội muội khi đó cũng rất đáng kinh ngạc.” Hoàng hậu cười nói.
“Không biết năm nay, Đức phi tỷ tỷ sẽ thêu cái gì?” Lan phi hỏi.
“Năm nay hết cách rồi, ta không thêu thùa gì cả. Chỉ làm cho bệ hạ một bộ quần áo.” Cẩn Đức phi nói.
“Rất tốt, mọi người chuẩn bị đi. Chủ yếu là góp vui cho bệ hạ, cũng không cần phải làm gì cả. Nếu quả thực không có thì chúc vài câu may mắn, cũng là một điềm tốt.” Hoàng hậu nói.
Mọi người đồng ý, sau đó vội vã trở về suy nghĩ.
Hoa bảo lâm gọi Vân Ly lại. “Không biết đến lúc ấy muội muội sẽ chuẩn bị cái gì?”
“Ta chuẩn bị cái gì cũng không sao cả, chỉ sợ đến lúc ấy nếu tỷ tỷ không chuẩn bị cái gì thì sẽ khá lúng túng.” Nhất định sẽ có người yêu cầu.
“Vậy chi bằng, muội muội nghĩ thay cho ta?” Hoa bảo lâm cười nói.
“Tỷ tỷ biết đàn chứ, có biết Thu Dạ khúc không?” Vân Ly hỏi.
“Thu Dạ khúc có gì khó, chỉ là khúc này cũng không có gì đặc sắc mà nhỉ?” Hoa bảo lâm hỏi.
“Tỷ tỷ vừa mới bình định, lại muốn kinh diễm có phải hơi sốt ruột hay không? Tỷ tỷ chỉ cần làm theo sắp xếp ban đầu, nếu đến lúc ấy kế hoạch bị xáo trộn thì hẵng nói đến điều khác. Còn về phần ta, ta không giỏi may vá, không giỏi vẽ tranh, ca múa cũng bình thường, nên định tặng cho bệ hạ hai cuốn sách.” Vân Ly nói.
“Muội muội đúng là thoải mái, đã như thế, tỷ tỷ thụ giáo.” Hoa bảo lâm hiểu ra, bèn cáo từ Vân Ly.
Mỗi người trở về.
Những cô gái được nuôi dưỡng trong những gia tộc lớn, chưa chắc biết ca múa, nhưng chắc chắn biết đàn.
Nhưng, Hoa bảo lâm không định đàn mà định vẽ tranh.
Hậu cung chỉ biết Lan phi vẽ giỏi đàn hay, nhưng lại không biết Hoa bảo lâm cũng được học mấy thứ đó từ nhỏ.
Khi nàng ấy quay trở về đã nghĩ, Thích bảo lâm nói đúng, lúc này quả thực nàng ấy không nên khiến người ta kinh ngạc nữa.
“Bảo lâm, sao Thích bảo lâm này…” Diệu Ngọc nghi ngờ.
“Trước đây ta đã nói, hậu cung làm gì có kẻ ngốc? Nếu nàng ta là kẻ ngốc, thì bệ hạ sẽ không gọi nàng ta thị tẩm nhiều lần như vậy. Người này, cũng không phải người không có tài nghệ gì đặc biệt.” Hoa bảo lâm hờ hững: “Ngươi cứ làm như không biết, nàng ta nguyện ý muốn để cho ta nhìn thấy một mặt chân thực… hoặc là một mặt khá chân thực, có lẽ là muốn làm thân với ta, chúng ta cứ thuận theo là được.”
“Vâng, nô tì không biết gì cả.” Từ khi Diệu Vân xảy ra chuyện, Diệu Ngọc trở nên cực kỳ cẩn thận.
Trở về cung Lạc Thọ, Chỉ Phù liền hỏi: “Bảo Lâm, chúng ta thật sự chỉ tặng sách thôi sao?”
“Đến lúc đó rồi xem sau, cứ chuẩn bị sách đi, sách cổ cũng hiếm có mà. Nếu đến lúc ấy có người làm khó thì phát huy tại chỗ vậy. Dù sao thứ ta không biết cũng nhiều, mất mặt cũng không sao.” Vân Ly buông tay.
Thù Du bật cười: “Bảo Lâm thông minh, làm sao sẽ mất mặt, đến lúc đó sẽ tự có cách ứng phó.”
“Vậy thì chuẩn bị sách cổ trước đi. Bệ hạ ban thưởng cho ta nhiều thứ như vậy, ta cũng không thể keo kiệt, không phải sao?” Vân Ly nháy mắt.
Cũng chỉ còn mười ngày nữa là đến sinh nhật của bệ hạ, tức là ngày mồng hai tháng bảy âm lịch.
Khắp nơi trong hậu cung đều đang gấp rút chuẩn bị, nhất là các phi tần mới nhập cung, đều muốn dựa vào thời điểm này để ra mặt.
Khoảng thời gian này phòng may rất bận rộn.