Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà theo sát phía sau, hiển nhiên kỹ thuật cưỡi ngựa của Hoa bảo lâm kỵ không tệ, trang phục cưỡi ngựa màu cam của nàng cũng hết sức xinh đẹp.
Còn có một vài nữ quyến cũng cưỡi ngựa cùng nhau, thật sự là một bức tranh mỹ nhân, cực kỳ đẹp mắt.
Tương đối mà nói, Mạnh bảo lâm xen lẫn bên trong. Quả thật không đáng chú ý.
Rất nhanh, đã có người đến báo chiến tích của bệ hạ và những người khác.
Con mồi thứ nhất, là Thành vương bắn trúng, là một con hươu.
Thành vương dũng mãnh, bắn trúng con mồi thứ nhất cũng không kỳ quái.
Rất nhanh bệ hạ cũng có, bệ hạ cưỡi ngựa bắn cung đều không tệ. Năm đó cũng là người từ ra chiến trường.
Vân Ly ngồi đến nỗi thắt lưng đau mỏi, cuối cùng cũng thấy các nữ quyến trở về, lúc này đã là buổi trưa.
Đợi thêm một lúc nữa, đoàn người bệ hạ cũng dần dần trở về, buổi trưa tất nhiên là dùng bữa ở đây.
Khu vực này là nơi để nghỉ ngơi dùng bữa khi săn bắn.
Vân Ly nhìn hoàng đế mặc trang phục kỵ xạ màu đen, nghĩ thầm cũng may long bào của hiện tại không phải là màu vàng, mà là đen đỏ tương xứng với khí độ bất phàm.
Cũng càng tương xứng với sức mạnh của nam nhân này, có lẽ là bởi vì vừa đi săn đổ máu, lúc này nhìn qua hoàng đế, giống lưỡi đao như vừa ra khỏi vỏ, đâm thẳng lòng người.
Hạ Cẩn Ly vừa xuống ngựa đến gần bên này, thì nhìn thấy ánh mắt Thích thị nhìn hắn, nồng đậm, nóng bỏng.
Đương nhiên hắn từng nhìn thấy ánh mắt như vậy, nhìn thấy quá nhiều rồi.
Nhưng ánh mắt của Thích thị lại vẫn khác biệt, dường như còn mang theo thứ gì đó.
Hắn bị lời thỉnh an cắt ngang, suy nghĩ chưa kịp nắm bắt cũng bị cắt đứt. Không tìm lại được nữa.
Bởi vì như thế, cho nên lúc dùng bữa, hắn đã gọi Thích thị đến đây.
Một bên là Lan Phi, một bên là Thích bảo lâm.
Bởi vì không phải trong cung, quy củ không cần quá nghiêm ngặt.
Bàn mà mọi người sử dụng là bàn vuông, bày bàn trên dưới, lần lượt bắt đầu mang thức ăn lên.
Nếu đã đi săn, thịt nướng tươi ngon nhất định phải có, thịt hươu, thịt heo rừng, thịt gà rừng, hươu bào.
Nói thật, Vân Ly ăn mà thấy tẻ nhạt vô vị, thịt rừng ngon chỗ nào?
Hạ Cẩn Ly nghiêng đầu nhìn qua: “Ái phi khẩu vị không tốt sao?”
“Làm gì có, thiếp vẫn đang nghĩ tới phong thái hiên ngang của bệ hạ đây.” Vân Ly ngoan ngoãn cười một tiếng, hai người bọn họ nói chuyện, người có thể nghe thấy cũng chỉ có Lan phi đang ngồi bên cạnh.
Hạ Cẩn Ly giống như cười mà không cười nhìn nàng ta một cái, sau đó nói chuyện với các vương gia.
Vào buổi chiều đã về tới hành cung ở Nam Uyển.
Trong điện Chính Đức, Hạ Cẩn Ly thay một bộ thường phục nhẹ nhàng.
Thống lĩnh Long Hành Vệ - Khương Minh cầu kiến.
Vào bên trong, sau khi thỉnh an nói: “Bệ hạ, chuẩn bị xong cả rồi.”
Hạ Cẩn Ly rót cho mình một ly trà: “Trẫm đợi lâu như vậy rồi, lần này, có lẽ sẽ không thất vọng.”
“Bệ hạ, thần chắc chắn làm tốt chuyện này.” Khương Minh quỳ một chân trên mặt đất.
“Nói với Tào Long, khống chế phía tây, đừng làm bị thương các thần tử và gia quyến của bọn họ.” Hạ Cẩn Ly ném ly trà đã uống hết lên bàn.
Ly trà kia quay mồng mồng một vòng, nhưng rồi lại đứng một cách vững vàng.
“Dạ!”
Sau khi Khương Minh đi, Lý Mục đi đón Vân Ly.
Khi Vân Ly dẫn theo Chỉ Phù tới thời, trời đã tối đen.
Nàng đã dùng bữa tối rồi mới đến.
Đêm mùa hè đến trễ, không thể nào bây giờ mới ăn cơm.
“Thỉnh an bệ hạ.” Vân Ly cười nhẹ nhàng thỉnh anh Hạ Cẩn Ly.
“Qua đây.” Hạ Cẩn Ly vẫy tây.
Vân Ly nghĩ thầm ngươi gọi chó đấy à?
Chỉ là vẫn qua đó.