Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thiên tư quốc sắc? Ta thấy tỷ thật sự chưa từng gặp được mỹ nhân, hừ.” Vân Ly khinh thường: “Tỷ đừng nói ta như vậy, tỷ đang ghen ghét thì có, ghen ghét cứ việc nói thẳng. Hôm qua bệ hạ còn nói về chuyện của Hoa bảo lâm nữa, ai không nhìn ra được Hoa bảo lâm bị người ta hại? Nếu như ta cũng bị người ta hại, ta sẽ tìm tỷ đầu tiên. Tỷ đừng đắc ý!”
Vân Ly vừa nói ra lời này, Hứa bảo lâm tất nhiên không dám nói thêm gì nữa, chỉ mạnh miệng nói: “Muội bớt bôi nhọ ta.”
Nhưng lời này lọt vào tai người khác, lại có nhiều ý nghĩa.
Quả thật Vân Ly từng nói với bệ hạ Hoa bảo lâm bị người ta hại, nhưng đó là nàng nói, không phải bệ hạ nói.
Bây giờ nàng nói như vậy, cũng sẽ không có người đi hỏi bệ hạ.
Mặc dù, bọn người hoàng hậu có một sự hiểu biết nhất định đối với bệ hạ, biết bệ hạ tất nhiên không sẽ nói chuyện phiếm về chuyện này với tần phi hậu cung.
Nhưng người làm chuyện này lòng không chột dạ là chuyện không thể nào.
Cho nên hoàng hậu hiểu rằng là bệ hạ cố ý mượn miệng của Thích bảo lâm, nhắc nhở ai đây.
Hoàng hậu sẽ như vậy nghĩ, bọn người quý phi, Đức phi, Lan phi cũng đều sẽ nghĩ như vậy.
Đến lúc này, là ai nói ra câu nói này, chính các nàng cũng tròn lên.
“Chuyện của Hoa bảo lâm, nghĩ kỹ lại thì có chút kỳ quặc, chẳng qua bổn cung cung là hoàng hậu, phàm là nghe được có người có thể tổn hại long thể của bệ hạ, thì không thể nào không điều tra, cho dù là sai, cũng không thể mặc kệ.” Hoàng hậu nói.
“Nương nương người quả là anh minh! Hôm qua thiếp đã nói với bệ hạ như thế, thiếp còn nói, hoàng hậu nương nương sẽ lập tức đi ngay. Chỉ là huân hương kia cũng rất kỳ quái. Vậy phải dùng bao nhiêu mới có thể khiến Ngô ngự nữ sảy thai đây?” Vân Ly nhíu mày.
“Thích bảo lâm, chuyện muội không biết, thì đừng nhiều lời.” Quý phi nhàn nhạt.
Trong lòng quý phi biết rõ, cục diện hôm qua là bút tích của.
Chỉ tiếc, chưa bắt được chứng cứ thì chẳng cần nói cái gì cả.
Nàng ta chỉ sầu không có cơ hội nắm được thóp của hoàng hậu, kết quả Thích bảo lâm lại vẫn ngu xuẩn như vậy!
Đúng là một kẻ ngu xuẩn!
“Quý phi nương nương dạy phải, chỉ là hôm qua bệ hạ muốn hỏi mà, bệ hạ cứ muốn thiếp nói. Không nói không phải không được sao.” Vân Ly bĩu môi.
“Vậy Thích muội muội đã nói như vậy?” Lan phi hỏi.
“Bẩm Lan phi nương nương, đúng vậy, thiếp đã nói như vậy.” Vân Ly nghiêm túc gật đầu.
“Ồ? Vậy bệ hạ nói thế nào?” Lan phi lại hỏi.
“Bệ hạ không nói gì hết, chỉ là bệ hạ cũng không nói những gì thiếp nói không đúng.” Vân Ly nói.
“Đúng vậy, những gì Thích bảo lâm nói rất đúng. Chuyện lần này, thiết nghĩ là hiểu lầm Hoa bảo lâm. Chỉ chờ xem bên phía bệ hạ điều tra ra kết quả gì.” Hoàng hậu nhàn nhạt.
“Chuyện này cho dù là đã đổ oan nàng ta, là có người hãm hại nàng ta. Nhưng chung quy hoàng hậu nương nương là chủ của trung cung, hậu cung có chuyện gì, cũng nên do hoàng hậu nương nương ra mặt. Bây giờ Hoa bảo lâm, mặt mũi quá lớn rồi.” Cẩn Đức phi lắc đầu.
“Nếu như kết quả là Hoa bảo lâm bị oan, hoàng hậu nương nương khó tránh khỏi cũng có trách nhiệm biết người không rõ, vu oan Hoa bảo lâm. Chẳng bằng để bệ hạ tiếp quản chuyện này, tốt xấu gì danh dự của hoàng hậu nương nương không đến mức bị tổn hại.” Quý phi nhàn nhạt.
Lời này nồng nặc trào phúng.
Trong lòng Vân Ly tự nhủ khó trách đa số người trong hậu cung không thích ngươi, ngươi quá đề cao bản thân rồi đó.