[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung

Chương 43: Chương 43: Hữu vinh vô sủng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Xem ra lúc trước, thật sự nên kêu quý phi tới làm vị trí của bổn cung. Bây giờ khắp nơi quý phi đều mạnh hơn bổn cung. Chỉ đáng tiếc, năm đó là tiên đế hạ chỉ, bây giờ lại không sửa đổi được.” Hoàng hậu lạnh nhạt nói.

“Hoàng hậu nương nương suy nghĩ nhiều rồi, thần thiếp không hề có ý này.” Quý phi hạ thấp người, cười cười.

Vân Ly nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn hiểu ra vấn đề của quý phi.

Nàng thật sự bị Thích gia chiều hư rồi.

Cái thái độ mà ai cũng ghét này, chậc chậc.

Chỉ là quý phi cũng coi như lợi hại, qua nhiều năm như vậy, cũng không có sai lầm gì, chắc hẳn hoàng hậu và bọn người Đức Phi đều muốn kéo nàng ta xuống, nhưng không thể toại nguyện.

Một quý phi xuất thân tôn quý, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, nể tình mấy vị triều thần của Thích gia, bệ hạ tất nhiên cũng sẽ cất nhắc nàng ta.

Chỉ là, một chức vị quý phi, đổi lấy sự sủng ái cả đời của nàng ta.

Phong hiệu của nàng ta được đặt rất hay, Vinh.

Vinh quý phi, vinh hoa phú quý có, sủng quan hậu cung lại không cần suy nghĩ nữa.

Thỉnh an sáng sớm kết thúc, Vân Ly về tới cung Lạc An không bao lâu, vừa dùng bữa xong.

Ban thưởng của Chính Dương đã được đưa tới.

Nàng ra ngoài tiếp.

Người đến vẫn là Lý Mục.

Trên cơ bản Lý Mục chuyên môn lo việc truyền lời hậu cung gì gì đó.

Đương nhiên, nếu như truyền lời cho hoàng hậu quý phi, thì không phải là hắn.

Vân Ly cười nhẹ nhàng lắng nghe, phía sau Lý Mục còn có bốn tên thái giám đi theo, bọn họ đều bưng đồ.

“Thưởng Thích bảo lâm, bốn xấp lụa lạc, hồng, vàng, xanh liễu, đỏ nhạt. Bốn xấp gấm trang, bốn xấp gấm hoa, bốn xấp gấm nguyệt quang. Tám món đồ trang sức xích kim, tám món đồ trang sức bạc nguyên chất, một hộp trân châu. Hai hộp son phấn bột nước, hai hộp than vẽ lông mày. Hai hộp phấn thơm, hai hộp hương đốt. Một cân lá trà.”

“Thiếp đa tạ ân thưởng của bệ hạ.” Vân Ly hành lễ với phương hướng của cung Chính Dương ở phía trước.

“Ha ha, bảo lâm nhận đi, lá trà này là Vân Vụ thượng hạng. Trà mới năm nay đó.” Lý Mục cười nói.

“Làm phiền rồi. Thù Du, thưởng.” Vân Ly cười.

Thù Du đã chuẩn bị từ trước, trực tiếp nhét cho Lý Mục cái hầu bao màu xanh thẳm.

Lý Mục cười ha ha nhận lấy, rồi dẫn đám người cáo lui.

Thái giám theo tới mỗi người đều có thể được chia một chút tiền, ai nấy đều vui vẻ.

Ra khỏi cung Lạc An, đã có tiểu thái giám cười nói: “Bệ hạ ban thưởng cho Thích bảo lâm thật đúng là hào phóng, chỉ là vải vó thôi mà cho nhiều như vậy.”

“Haiz, các tần phi ăn mặc đẹp, không phải cũng là cho bệ hạ nhìn sao? Chỉ là Thích bảo lâm này cũng hào phóng thật. Cho chúng ta không ít, Đi đi đi, trở về đều chia cho các ngươi một ít. Đừng nói ta hẹp hòi.” Lý Mục cười nói.

“Sao có thể, Lý quản sự rất hào phóng, bọn ta đều vui lòng ra ngoài làm việc cùng ngài đó.”

Mấy tên thái giám cười nói đi xa.

Bên phía Vân Ly, nhìn một đống đồ rồi cười.

Đồ tốt ai không thích chứ?

Chỉ là thứ hoàng đế cho, chận,

Là thưởng nàng hôm qua lên tiếng thay Hoa bảo lâm? Hay là thưởng nàng hôm qua mệt mỏi?

Hay là…

“Bảo lâm, mấy thứ này thật sự không ít, chúng ta cất vào khố phòng hay là đưa đến cục may vá?” Thù Du hỏi.

“Những thứ có thể sử dụng thì đưa đi đi, y phụ mùa thu cũng nên là rồi đúng không? Vải vóc có màu sắc đậm thì làm y phục mùa đông đi. Không cần tiếc rẻ những thứ này.” Cất đi cũng không mới nữa, có thể mặc thì mặc thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.