Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vân Ly vẫn ngồi như trước, chậm rãi phe phẩy quạt tròn, không nói chuyện.
Chi Phủ ở một bên cẩn thận nói: “Nếu như Bảo lâm không muốn gặp thì đi về trước đi? Người của Quý phi nương nương cũng không thể đến tìm ngài nữa.”
Vân Ly lắc đầu: “Ta trốn tránh làm gì? Ta chỉ là... Không muốn đi gặp nàng ta thôi.”
Khóe miệng Vân Ly cong lên, trào phúng cười.
Chi Phù cái hiểu cái không nói: “Nô tỳ đã biết.”
“Chi Phù, ngươi coi.”
Vân Ly ngẩng đầu dùng quạt tròn chỉ lên phía trên: “Chín tầng mây kia cao như vậy sao? Ngươi nói ta có thể đi lên được không?”
Chi Phù nhìn xung quanh: “Bảo lâm nhiều phúc khí, đương nhiên có thể đạt được ý nguyện.”
“Vậy là tốt rồi, nếu như có ngày đó thì đó cũng là ngày ngươi có thể ngẩng cao đầu.” Vân Ly nói.
Chi Phù hành lễ thật sâu: “Nô tỳ hiểu ý của Bảo lâm, nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt.”
Vân Ly và Chi Phù lại đợi thêm một lúc lâu, có lẽ cũng đã qua mấy canh giờ thì cuối cùng cũng có động tĩnh.
Rất nhanh có thể thấy đoàn người Quý phi đang tiến đến.
Đi theo sau nàng ta còn có Trương Mậu Lâm và hai cung nữ.
Đúng là hai cung nữ đi theo nàng ta lúc tiến cung.
Vân Ly thấy nàng ta đến đây liền đứng lên: “Đại tỷ tỷ!”
“Thích Bảo lâm, nên gọi là Quý phi nương nương.” Bạn Nguyệt nói.
“A, thỉnh an Vinh Quý phi nương nương.” Vân Ly vội nói.
“Đều là tỷ muội trong nhà, không cần khách khí như vậy,:
Quý phi nhìn nàng: “Đến đây.”
Hai người lại trở về trong đình.
Người hầu của Quý phi không đi theo nên Chi Phù cũng không dám đi theo, tất cả đều đứng ngoài đình.
“Sau khi lục muội vào cung tính cách thay đổi nhiều. Hiện tại ta muốn gặp muội cũng khó.”
Vinh Quý phi thản nhiên nói.
Mấy ngày đầu Vân Ly mới tiến cung có đi đến Ngọc Chỉ cung nhưng thời gian sau lại không chịu đi.
“Đại tỷ tỷ muốn gặp ta là có việc gì sao?”
Vân Ly thản nhiên, làm sao có chút dáng vẻ trước đó.
“Ngươi nói xem? Thích Vân Ly, ngươi đừng quên nhiệm vụ ngươi tiến cung là gì.”
Thích Thanh Loan nhìn gương mặt của Vân Ly, đột nhiên tức giận nói.
Thích Thanh Loan năm nay cũng mới hai mươi ba tuổi.
Vân Ly năm nay mười sáu.
Hai tỷ muội kém nhau bảy tuổi.
Trước khi Thích Thanh Loan tiến cung không hề thân cận với Vân Ly.
Năm mười lăm tuổi nàng ta tiến vào Đông cung Vân Ly mới tám tuổi, mặc dù nàng xinh đẹp hơn người nhưng nữ nhi Thích gia bọn họ có ai không xinh đẹp?
Nàng ta không biết sau khi trưởng thành nàng lại đẹp đến vậy.
Thích Thanh Loan biết, nàng tiến cung là để giúp mình kéo tình cảm Đế vương về, giúp nàng ta sinh đứa nhỏ. Đây là sắp xếp của phụ thân.
Nhưng hôm nay nàng ta thấy Vân Ly nào có chút gì gọi là làm theo đâu?
“Sao Đại tỷ tỷ lại nói vậy? Sao lại có thể quên cả tỷ và ta đều là bởi vì Thích gia?” Thích Vân Ly cười cười.
Đương nhiên là vậy rồi.
Cho dù mấy người đại bá phụ muốn để nàng tiến cung làm con tốt cho Quý phi nương nương cũng không thể nói thẳng ra như vậy được.
Nói thẳng ra là các ngươi là tỷ muội nên cần phải giúp đỡ lẫn nhau, tất cả đều vì vinh quang của Thích gia.
“Lục muội muội, xem ra ngươi đã sinh dã tâm.”
Quý phi nhíu mày, âm thanh lạnh lùng.
“Đại tỷ tỷ, nữ nhân trong hậu cung có ai không có dã tâm?”
Vân Ly cười: “Quý phi nương nương quý vì Quý phi, chỉ dưới Hoàng hậu mà còn thấy chưa đủ. Ta hiện tại chỉ là Bảo lâm bát phẩm, có thể thỏa mãn sao?”